“ Em sẽ nghe anh, ở Bắc Thành chờ anh. Lương Tấn, anh nhất định phải nhanh chóng trở về, bằng không thì một mình em như thế nào đi chúc thọ bà anh được?”
Vưu Châu Châu lo lắng nhíu chặt lông mày, nhưng trong lòng một lòng tin tưởng lời hứa của anh đã nói với cô.
Thật lâu sau, Vưu Châu Châu dời ánh mắt từ bên ngoài quay lại, nhìn về phía trước mặt màn hình.
Ngồi ở ghế phó lái Tống Thừa Lâm nói:“ Cơ trưởng Vưu, tôi vẫn thấy bóng người đấy, cô có thể yên tâm.”
Vưu Châu Châu quay đầu lại, một bông hồng xuất hiện trước mặt cô. Cô đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói “Cảm ơn.” Tống Thừa Lâm cười rộ lên “ Cô yên tâm đi, cơ phó Lương sẽ trở lại nhanh thôi.” Anh ta nói xong, cười ha hả “ Chỉ có mỗi lúc này tôi mới dám gọi anh ta là cơ phó, về công ty có cho tôi cũng không dám làm càn như vậy.”
Vưu Châu Châu nói “ Anh là đội trưởng tổ bay số , ở trước mặt boss anh còn thiếu trò làm càn à.’
Tống Thừa Lâm nhớ tới bản thân mình dựa vào quan hệ lên làm đội trưởng, lấy việc công làm việc tư lại để cho Lương Tấn làm báo cáo, trên mặt không chút ý tứ mà cười rộ lên.
Vưu Châu Châu nói: “ Chỉ có điều, nếu như anh làm tốt cái chức tổ trưởng, anh ấy sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu.”
Tống Thừa Lâm ưỡn ngực: “ Cơ trưởng Vưu nói đúng. Từ nay về sau tôi nhất định phải cẩn thận, cố gắng bay cho thật tốt, làm tốt cái chức đội trưởng.”
Đúng lúc ấy bên ngoài có tiếng đập cửa. Tống Thừa Lâm dễ dàng mở cửa, thấy Minh Ngọc đứng ngoài cửa.
“ Lương Tấn xuống máy bay rồi, không thấy đi lên.”:Minh Ngọc lo lắng nhìn Vưu Châu Châu nói. Cô ta sắp xếp chỗ cho các hành khách đăng ký về sau, kiểm tra dây an toàn của hành khách, đem mọi việc sắp xếp xong thì nghe Lục Phi kể anh ta nhìn thấy Lương Tấn xuống máy bay rồi.
Vưu Châu Châu “Ừ” một tiếng.
“Anh ấy xuống làm gì? Tại sao lại không đợi anh ấy lên máy bay rồi hẵng cất cánh?” Minh Ngọc nghi ngờ hỏi.
Vưu Châu Châu nói “Anh ấy xuống dưới là để máy bay có thể an toàn cất cánh.”
Minh Ngọc lại càng nghi ngờ, Vưu Châu Châu không để ý tới phản ứng của cô ta đã quay đầu đi rồi.
Tống Thừa Lâm đúng lúc này mở miệng nói “ Cô không phát hiện ra mặt đất đã bị chấn động nhiều lần sao? Cả mặt đất đều rạn nứt rồi. Mà trước khi chúng ta đến đây thì sân bay đã đóng cửa rồi, đài không lưu chỉ có một kiểm soát viên làm việc, đại khái cũng là vì chúng ta đưa khách đến nên mới phải ở lại tăng ca đấy. Nhân viên của đài không lưu vẫn để chúng ta cất cánh, nhưng chỉ có người còn không lên máy bay. Sau khi mặt đất rung lắc càng nhiều, mọi người đều lên máy bay cả rồi nhưng chúng ta lại không liên lạc được với nhân viên kiểm soát. Nếu như không liên lạc được với họ thì làm sao có thể cất cánh một cách an toàn được cơ chứ, mà trên máy bay lại nhiều người như vậy, không thể tùy tiện quyết định được. Vì vậy tổng giám đốc Lương đã quyết định xuống khỏi máy bay, đến đài không lưu để ra lệnh cho máy bay cất cánh.”
Minh Ngọc mở to hai mắt, Lương Tấn vậy mà đến đài không lưu giúp cho máy bay cất cánh, vậy thì sao anh có thể trở về? Không sao đó chứ?
———————-
Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay nước G. Hàng trăm hành khách được sắp xếp chuyến bay khác trở về Trung Quốc. Vưu Châu Châu cùng với hai mươi nhân viên khác của đội bay vẫn còn nhiệm vụ, bọn họ mở một cuộc họp tại nước G, để bàn cách đưa đoàn đại biểu về lại Bắc Thành.
Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Vưu Châu Châu lấy điện thoại gọi cho Lương Tấn, nhưng lại gọi không được. Cô muốn lên mạng kiểm tra tình hình ở sân bay quốc tế H, nhưng lại mất mạng internet, cô đành phải xuống máy bay.
Máy bay hạ cánh, Vưu Châu Châu vừa đi vừa xem điện thoại. Phía trước truyền đến tiếng ồn ào nhưng cô không ngẩng đầu bởi vì điện thoại có mạng rồi, cô nói một câu “ Sân bay quốc tế H”, điện thoại tự động mở ra một trang web, bắt đầu tìm kiếm.
“Cơ trưởng Vưu, mọi người đang đợi cô.”
Vưu Châu Châu nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tìm kiếm tin tức. Đi trước cô vài bước, Tống Thừa Lâm bỗng dừng lại hô lớn với cô, phía trước tiếng ồn ào quả là rất lớn. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện ra có một vài vị khách chờ đợi máy bay đang tụm lại, xì xào bàn tán.
“Cơ trưởng đến rồi.” Trong đám người bỗng có người hô lên, mọi người lập tức nhìn về phía Vưu Châu Châu.
Vưu Châu Châu dừng bước, trên mặt mọi người lộ ra tia cảm kích.
“ Cảm ơn cơ trưởng đã đem chúng tôi trở về.”
“ Cơn động đất ở sân bay H, đã khiến cho nơi đó chịu thiệt hại nặng nề.”
“ Máy bay đậu ở chỗ đó bị động đất làm hư luôn.”
“ Chuyện xảy ra trước khi chúng ta cất cánh vài phút.”
“ Cơ trưởng đã cứu mạng chúng tôi.”
“ Cơ trưởng, cô tên gì thế?”
Lúc này, đối với bọn họ, ai cũng đều biết ơn Vưu Châu Châu, trong lòng cô rối như tơ mù. Sân bay quốc tế H bị thiệt hại hoàn toàn? Mà cô lại không liên lạc được với Lương Tấn. Lòng cô càng hoảng loạn hơn, anh ở đâu? Lương Tấn đang ở đâu? Cơ trưởng Lương ở đâu?
Những tiếng cảm ơn vẫn cứ tiếp tục vang lên, sắc mặt Vưu Châu Châu càng lúc càng tái nhợt, cô nhìn về phía mọi người nói: “ Người mọi người nên cảm ơn không phải tôi, mà là Lương Tấn. Nếu như không nhờ anh ấy, máy bay sẽ không thể cất cánh, chúng ta cũng không thể thoát khỏi chỗ kia một cách an toàn.
“ Lương Tấn?” Mọi người nghi hoặc nhìn Vưu Châu Châu.
Trong mắt Vưu Châu Châu tràn đầy lo lắng, âm thanh ngập tràn khí phách nói: “ Đúng vậy, là Lương Tấn, anh ấy cũng chính là cơ trưởng giỏi nhất.”
“ Em đi trước đi. Anh theo ngay đằng sau.”: Lần này trước khi rời đi, anh nói với cô như vậy.
Vưu Châu Châu nhắm mắt lại, nói xong mấy câu đó liền tiếp tục xem điện thoại. Trên điện thoại toàn là tin tức sân bay quốc tế H thiệt hại nặng nề, tình trạng vô cùng thê thảm.
Tống Thừa Lâm, Minh Ngọc, La Xán Xán cùng toàn bộ nhân viên quay đầu nhìn Vưu Châu Châu, chỉ thấy cô đứng giữa đám đông, ai nấy đều không ngừng thốt ra lời cảm ơn …. Nhưng vẻ mặt cô lại trở nên càng lúc càng hoảng loạn.
Sau khi trở về từ sân bay quốc tế H, mọi người nhanh chóng tìm chuyến bay trở về Trung Quốc. Vưu Châu Châu và mọi người trong tôt bay cũng về khách sạn. Đến ngày hôm sau, mọi người theo lịch trình, đưa đoàn đại biểu trở về Bắc Thành. Mà trong thời gian đó, cô vẫn không liên lạc được với Lương Tấn.
Trở về phòng chuẩn bị cuộc họp, Vưu Châu Châu không lên tiếng, nhưng bởi vì sắp cất cánh nên cô phải chấn chỉnh lại tinh thần.
“ Lương Tấn không ở đây, chúng ta bị thiếu một đội.” Cô nhìn vào ghế lái của cơ phó, ánh mắt dừng lại trên người Minh Ngọc, thản nhiên nói “ Một đội do Minh Ngọc đảm nhiệm.”
Minh Ngọc kinh ngạc nhìn Vưu Châu Châu, bản thân mình không thể tin được là Vưu Châu Châu dám giao cô đảm nhiệm một đội. Mà Vưu Châu Châu nói xong vấn đề chính của cuộc hội nghị rồi, cũng không để ý tới cô ta nữa.
Về sau khi ngồi trong khoang điều khiển, Minh Ngọc quay đầu hỏi Vưu Châu Châu “ Tại sao lại để tôi phụ trách đội một?”
Vưu Châu Châu nghiêng đầu nhìn cô ta:“ Vì an toàn của hành khách, không thể thiếu cơ phó. Mà vị trí này cô có thể đảm nhiệm.”
Minh Ngọc nhìn Vưu Châu Châu, cô ta cuối cùng cũng biết mình với Vưu Châu Châu chênh lệch như thế nào. Cô ta lầm bẩm: “ Với tư cách là cơ trưởng, an toàn của hành khách là số một.”
Vưu Châu Châu quay đầu trở lại, cô nói “ Tiến hành kiểm tra đơn, chuẩn bị cất cánh.”
Minh Ngọc lập tức hoàn hồn, trong lòng cô ta đối với Vưu Châu Châu trước kia là bội phục, nhưng bây giờ lại là kính nể. Cô giữ vững tinh thần, trả lời “Được”
Máy bay xuất phát từ sân bay nước G và hạ cánh ở Bắc Thành. Vưu Châu Châu cùng với nhân viên đội bay hoàn thành nhiệm vụ lần này một cánh thuận lợi.
Nhưng cô không nhận được tin tức của Lương Tấn. Mừng thọ bà nội Lương, cô có một mình nên không đi.
Mỗi ngày cô đều chú ý đến tin tức động đất ở sân bay H, so với động đất ở Vấn Xuyên còn lớn hơn. Ba ngày rồi, số người gặp nạn đều gia tăng. Sân bay H tổn thất nghiêm trọng, vẫn còn trong hời gian đóng cửa.
Cuộc sống của Vưu Châu Châu không thể nào yên ổn được. La Xán Xán tới chung cư thăm cô.
“ Tớ không sao. Anh ấy bảo sau khi trở lại Bắc Thành thì đợi anh ấy.” Cô nhìn khuôn mặt lo lắng của La Xán Xán nói, lại còn nói giỡn: “ Lại qua thêm một năm nữa rồi đấy, lần này cậu nhất định có thể cùng Nguyên Nghị ở chung một chỗ.”
“ Hôm qua là ngày giỗ chị tớ, anh ấy đứng trước bia mộ của chị ấy cả một ngày. Anh ấy nói anh ấy sẽ một mình nuôi Tây Tây khôn lớn, trong lòng anh ấy chỉ có duy nhất chị tớ mà thôi.’ La Xán Xán nghẹn ngào nói.
Vưu Châu Châu nhíu chặt lông mày, sau đó ngược lại an ủi La Xan Xán “ Đã năm năm rồi, cũng nên quên đi thôi, sẽ có đàn ông khác yêu cậu hơn mà, Xán Xán.”
“ Chuyện kia, lỡ như Lương Tấn không quay về …”
Vưu Châu Châu nói: “ Thì mình cũng sẽ quên anh ấy.”
La Xán Xán nhìn Vưu Châu Châu hồi lâu, tâm tình cũng đã ổn định lại, dặn dò cô phải giữ tinh thần cho thật thoải mái, sau đó rời đi.
Vưu Châu Châu vẫn ngồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu.
Ngày hôm sau Vưu Châu Châu đi tới cầu Thất Xảo. Cô rất thích đi tới đó. Chỗ đó một mặt là chung cư nhà cô, một mặt là chung cư nhà Lương Tấn. Cô cùng Lương Tấn đi qua chiếc cầu kia vô số lần. Đi ngang qua một con đường, chứng kiến cảnh một ông lão đang còng lưng đeo ba lô, một cô gái tóc ngắn vui vẻ nhận lấy ba lô giúp ông cụ.
“ Ông tới tìm cháu trai ông.” Ông cụ cười nói “ Cảm ơn cháu. Đợi lát nữa ông sẽ bảo cháu ông tới cảm ơn cháu.”
“ Không cần đâu ạ. Ngày nghỉ của cháu đã hết rồi, lát lữa cháu cũng phải đi. Hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh ạ.”
“ Cô gái tên gì thế?
“ Cháu tên Đổng Tịnh Nhã ạ.”
Vưu Châu Châu lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía người phụ nữ tên Đổng Tịnh Nhã kia. Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng bỗng nhiên Đổng Tịnh Nhã quay đầu lại, cô thấy được, là một khuôn mặt thanh tú, bởi vì để tóc ngắn nên nhìn có vẻ rất năng động. Đổng Tịnh Nhã chỉ thoáng quay đầu rồi đưa tay dìu ông cụ bước đi.
Vưu Châu Châu thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thán, đó là người con gái Lương Tấn đã từng yêu, quả thật rất xinh đẹp, chỉ là bất đồng quan điểm với anh ấy, nên mới không có duyên ở bên nhau lâu dài.
Vậy cô và Lương Tấn thì sao?
Rất nhanh, cô đã đến bên đầu cầu Thất Xảo. Trên cầu xe cộ như nước, người đến người đi, ồn ào náo nhiệt như trước. Cô tựa mình lên lan can nhìn xuống mặt sông. Nhớ tới lần đó trời mưa, cô và Lương Tấn ở trên cầu, cũng là lần đầu tiên anh chủ động hôn cô.
Cơ vẫn đang chìm vào trong hồi ức đẹp đẽ ấy, mãi vẫn không thoát ra được. Trong đầu cô hiện lên đủ loại hình ảnh.
Bắt đầu từ Rome, qua Toronto, đến Luân Đôn, rồi Venice, lại đến Cairo…
Khi cả hai cùng nhau đứng trên thuyền, sau đó là nụ hôn trong buồng lái; Tiếp theo đón lễ tình nhân của người đồng tínhở Toronto, anh ở trong biển người đưa cô ra ngoài ; Cùng nhau uống rượu nhìn bầu trời đêm ; Khi ở Venice, cô đã nhảy vào lồng ngực anh; Còn lúc ở London thì anh vạch trần khuôn mặt vốn có của cô; Anh đã lái xe đến đón cô ở sa mạc Cairo nóng bức, cũng vì cô mà anh lại nóng giận lên tiếng phản bác tại hội cuộc họp lớn nhất của Bắc Hàng, theo tới tận Nga; Anh dùng tay che mắt cô lại để hôn, sau đó cho cô đứng ở buồng lái ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Nụ cười khẽ hiện lên từ khuôn mặt thanh tú của cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“ Đợi anh, anh rất yêu em.”
Cô nhất định sẽ đợi anh đến lúc ấy.
Mà hôm nay khi đứng trên cầu Thất Xảo, Vưu Châu Châu không đợi tới Lương Tấn đến.
Bốn ngày sau, sân bay H đã không còn thương vong, Lương Tấn cũng không có tin tức.
Vưu Châu Châu nhận được điện thoại, bọn họ nói sẽ không lấy lại danh hiệu kia của cô, hy vọng cô có thể tiếp nhận. Mà cô một lần nữa từ chối, một lòng đợi Lương Tấn trở về.
Buổi tối đi ngủ cô lại nằm mơ. Mơ thấy anh đứng ở đài không lưu, hướng dẫn cô các thao tác chuẩn bị cất cánh.
Anh nói “ Chuẩn bị trượt ra, đường băng L”
Cô trả lời “ Đã trượt.”
Anh còn nói “ Có thể cất cánh, hướng gió , tốc độ gió cấp .”
Anh còn nói “ Tiếp tục bay lên độ cao kế tiếp, tầng …”
“ Đợi anh, anh rất yêu em.”
Cuối cùng anh nói “ Anh có thể dùng cả tính mạng này để bảo vệ em.”
Vưu Châu Châu đột nhiên bừng tỉnh. Cô ngồi dậy, gọi điện thoại cho Lương Tấn, vẫn không liên lạc được.
Ngày thứ năm, Vưu Châu Châu nhận được điện thoại của chủ nhiệm Tần nói bên trên muốn mở một cuộc họp, mời cô tới tham dự. Cô trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, là của Tống Thừa Lâm.
“ Vưu Châu Châu, Trường Cát toi rồi. Tổng giám đốc Lương trách cô thì làm thế nào bây giờ?”
Vưu Châu Châu lại cúp điện thoại. Cô nghĩ:anh không trở lại, Trường Cát có gì thì kệ.
Cô xuống lầu ăn điểm tâm. Ăn xong bữa sáng, cô đứng trên đường, trên đường sương mù mờ mịt, gió thổi vù vù, cô cứ như không biết lạnh là gì, đứng im một chỗ không nhúc nhích. Người đi đường thấy cô như vậy liền nhìn cô một cách kỳ lạ. Đứng yên một lúc, cô đưa tay vẫy taxi.
“ Đến công ty hàng không Trường Cát.” cô nói với tài xế. Anh là tổng giám đốc Lương của Trường Cát, nếu anh không trở lại, chuyện công ty cô cũng không thể lười biếng được, ban nãy chỉ là nhất thời nghĩ vậy.
Rất nhanh xe dừng trước cổng công ty Trường Cát. Vưu Châu Châu trả tiền đẩy cửa xe xuống, vội vàng bước vào công ty, chạy nhanh tới phòng họp.
Cô đẩy cửa phòng họp, thở hồng hộc nói: “ Thật xin lỗi, tôi đến muộn.”
Vừa nói xong cô liền ngây người. bởi vì trong phòng họp chỉ có một người. Người kia ngồi ở ghế chủ tịch, mỉm cười nhìn cô.
“ Đúng vậy, Cơ trưởng Vưu, cô đến muộn. Hội nghị đã kết thúc rồi.”
Vưu Châu Châu ngạc nhiên nhìn người đang ngồi ở chiếc ghế chủ tịch kia.
Lương Tấn đứng dậy, đi tới trước mặt Vưu Châu Châu “ Châu Châu, anh đã trở về.”
Vưu Châu Châu muốn khóc nhưng không được, muốn cười cũng không xong.
Lương Tấn kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: “ Anh đã trở về, Châu Châu, em không cần lo lắng nữa.”
“ Thật sự trở về rồi, anh làm em lo lắng muốn chết. Nếu anh không trở về …..”
Môi của cô bị chặn lại. Anh hôn cô thật sâu.
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ quyến luyến nhau như thế.
Lương Tấn sau năm ngày cũng trở về Bắc Thành. Anh kể lại cho cô chuyện ngày hôm đó.
Ngày hôm đó, Vưu Châu Châu vừa điều khiển máy bay cất cánh, Lương Tấn chạy vội ra khỏi đài quan sát. Anh vừa chạy ra, sân bay lại có thêm một trận động đất. Anh bị vùi trong đống gạch. Cũng may có tấm sắt chắn ngang tạo thành một không gian nhỏ có thể làm cho anh ở trong đó, không có bị thương nặng. Nhưng sân bay H bởi vì bị ảnh hưởng bởi động đất, liên lạc bị gián đoạn, cho nên anh không thể liên lạc với Vưu Châu Châu.
Thời gian khôi phục như trước. Vưu Châu Châu tắm rửa xong, mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế salon đọc sách.
Lương Tấn từ phòng tắm đi ra, thân dưới chỉ quấn khăn tắm. Anh đi tới trước mặt Vưu Châu Châu, thoáng nhìn qua tiêu đề cuốn sách, cười nói “ Em xem có được gì không ”
Cuốn sách kia toàn là chữ Ả Rập.
“ Một chữ cũng không hiểu.” Vưu Châu Châu ngẩng đầu, nhíu mày nói.
“ Vậy sao nhìn em đọc có vẻ chăm chú thế?”
“ Em đang tìm quy luật. Em muốn coi thử xem có cách nào để mò ra nó không?”
“ Đã tìm được chưa?”
“ Tìm không thấy.” Vưu Châu Châu buồn rầu nói “ Em còn muốn gặp ông nội của anh trước khi bắt đầu học ngoại ngữ.”
Tiếc là bọn họ bỏ lỡ sinh nhật mẹ Lương, nhưng người nhà Lương Tấn vẫn đợi hai người bọn họ.
Lương Tấn nói “ Em chỉ cần gặp mặt một lần là tốt rồi.”
“Hả?’
“ Ông nội.”
Vưu Châu Châu nhếch môi lên: “ Ông nội nói như thế nào?”
Lương Tấn xoay người, ở bên tai cô nói tiếng Ả Rập: “ Ông nội “
Vưu Châu Châu nhíu mày: “ Lặp lại lần nữa, anh nói nghe không rõ lắm.”
“ Đợi chút nữa anh sẽ dạy em. Trước hết còn một việc phải làm.”
“ Hả?.”
Vưu Châu Châu còn chưa kịp phản ứng, anh đã hôn cô. một tay kéo lấy cánh tay của cô, dẫn dắt cô nằm trên người anh.
—————-
Sáng sớm hôm sau, Lương Tấn cùng Vưu Châu Châu ra sân bay Bắc Thành, nhân lúc này bay tới Scotland.
Vào lúc bọn họ ngồi chờ máy bay, trên thế giới này cũng đang có vô số máy bay đang cất cánh hoặc hạ cánh.
Tại Cairo, cơ trưởng Tống Thừa Lâm đang quảng bá “Hoan nghênh mọi người đến với hãng hàng không Trường Cát, tôi là cơ trưởng, sẽ đưa mọi người đến Bắc Thành an toàn.”
Tại Califorlia, Lý Sơ Nhất đang quảng bá “ Tôi sẽ đưa mọi người trở về Bắc Thành an toàn.”
Một lúc sau, Lương Tấn và Vưu Châu Châu nghe được tin chuyến bay đến Scotland bị hủy bỏ.
“ Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta lại lỡ hẹn lần nữa sao?”: Vưu Châu Châu nhíu mày nói. Tuy đi gặp người nhà Lương Tấn khiến cô hơi khẩn trương, nhưng cô cũng không muốn lỡ hẹn thêm lần nữa.
Lương Tấn ngẩng đầu nhìn màn hình lớn đang hiển thị các chuyến bay. Tin tức các chuyến bay thay đổi không ngừng.
Anh nhìn lại lần nữa, quay đầu lại cười nói ‘Châu Châu, BH là đi Luân Đôn đấy. Có lẽ chúng ta nên tới Luân Đôn trước sau đó bắt xe về Scottland.”
Vưu Châu Châu nói “ Nhưng sợ lúc này cửa máy bay đã đóng.”
Lương Tấn gọi điện thoại.
BH là do Minh Ngọc quản lý bay. Cô đang định đóng cửa khoang lại thì nhận được thông tin. Cô ta nói với cơ phó “ Tạm thời chúng ta không đóng cửa khoang.”
Cơ phó “ Vì sao?”
Minh Ngọc nói “ Vì còn hai hành khách nữa.”