Chương
Tả An nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói xã giao vài câu, sau đó vẫn nói ra một câu sắc như dao gọt: “Tịnh Nhi, em bảo vệ chức tổng tài như vậy cho Khiết Thần, cũng chỉ giống như tặng người ta chiếc áo cưới thôi”.
Hứa Tịnh Nhi đột nhiên bật cười.
Tả An chau mày: “Sao em lại cười?”
Hứa Tịnh Nhi quay qua, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Tả An, mỗi việc anh làm đều vì muốn đạt được lợi ích, vì vậy anh cũng tự mặc định rằng những chuyện người khác làm cũng là vì lợi ích như anh”.
“Chẳng lẽ không thể chỉ đơn thuần là điều em muốn làm sao?”
Anh ta thở dài: “Thôi bỏ đi, mỗi chúng ta có một con đường riêng. Những lời anh nói, em cũng chẳng thể hiểu được”.
“Anh xót cho em”, Tả An nói tiếp : “Vậy nên mới thấy em làm vậy không đáng”.
Cô vì Khiết Thần mà bảo vệ ghế tổng tài cho anh. Vậy mà giờ anh lại tuyên bố kết hôn với người khác. Còn cô thì vẫn đi bệnh viện thăm ông nội anh.
Vậy nên Tả An thật sự cảm thấy Khiết Thần không đáng để cô phải làm như thế.
“Tả An”, Hứa Tịnh Nhi phụt cười: “Anh nói xót em mà em cảm thấy buồn cười quá. Nếu anh thật sự xót em thì tới giờ sẽ không kéo em về phía anh để đối phó với Khiết Thần và Tả Tư đâu”.
“Có thể anh thấy việc Khiết Thần và Tả Tư kết hôn sẽ giúp anh có thể kéo em về phe mình. Nhưng em nói rõ cho anh biết nhé, em sẽ không làm thế. Chỉ dựa vào việc anh làm hại ông đã đủ để em từ chối rồi”.
Bị vạch trần mục đích thì Tả An cũng không hề cảm thấy quan ngại. Dù sao nếu như Khiết Thần và Tả Tư kết hôn thật, cổ phần trong tay Khiết Thần sẽ rơi vào tay Tả Tư. Và anh ta mà thiếu đi một nửa cổ phần của Hứa Tịnh Nhi thì đúng là sẽ rơi vào thế hạ phong thật.
Lúc Tả An đưa cho Hứa Tịnh Nhi một nửa cổ phần thì anh ta cũng không hề hối hận. Chỉ là anh ta đặt cược một ván mà thôi, giờ đây Tả An giống như là muốn cứu vãn lại màn thua đó.
Chiếc xe dừng lại trước bệnh viện. Hứa Tịnh Nhi cảm ơn rồi nhanh chóng bước xuống.
Tả An nhìn theo bóng lưng cô rời đi. Anh ta khẽ day trán.
Lúc Hứa Tịnh Nhi tới phòng bệnh thì chỉ có mình cô Lâm. Cô Lâm gật đầu chào cô rồi đi ra ngoài.
Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, nói khẽ: “Ông ơi, lâu quá hai ông cháu không gặp nhau. Cháu nhớ ông ghê. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá ông ạ…”
Cô kể lại cho ông nghe, nghĩ tới chuyện gì thì kể chuyện đó. Cuối cùng, cô nói: “Hôm nay cháu tới, quan trọng nhất là muốn nói với ông một chuyện, Khiết Thần và Tả Tư kết hôn rồi, anh ấy…”
Cô bỗng khựng lại, bởi vì cô nhìn thấy một ngón tay của ông cụ bắt đầu động đậy.
Đồng tử của Hứa Tịnh Nhi khẽ co lại. Cô chớp mắt, nhìn chăm chăm ngón tay như sợ mình gặp ảo giác. Thậm chí cô còn nín thở.
Cho tới khi ngón tay của ông cử động một lần nữa.
Là thật này…
Hứa Tịnh Nhi đứng hình mất vài giây mới đứng dậy. Cô đưa tay tới đầu giường, ấn nút gọi.
Cô Lâm là người đầu tiên lao vào. Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng vì sợ ông cụ xảy ra chuyện gì. Cô ấy lao như bay tới bên giường, vội vàng hỏi: “Sao thế? Ông xảy ra chuyện gì sao?”
Khi cô ấy thấy ông cụ vẫn nằm yên trên giường thì mới thở phào và quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi.