Chương
Lựa chọn của Tả An rất rõ ràng, anh ta sẽ không vì chút thiện cảm dành cho cô mà từ bỏ chuyện anh ta muốn làm. Cho nên, từ nay về sau, anh ta nên làm gì thì vẫn sẽ làm, nếu Hứa Tịnh Nhi cản đường anh ta, anh ta cũng sẽ loại bỏ.
Hai giờ hơn, dưới lầu vang lên tiếng xôn xao.
Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống dưới lầu, thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư đi từ một đường nhỏ đã được cách ly từ trước đến phía trước các phóng viên, đứng trước mặt mọi người.
Cũng giống với sự kinh ngạc của cô khi nhìn thấy Cố Khiết Thần ngày hôm đó, mọi người đều không khỏi kêu lên kinh ngạc.
Cố Khiết Thần gầy đến mức… gần như chỉ còn da bọc xương. Nếu không phải ngũ quan, thân hình,… của anh vẫn không thay đổi so với trước kia, mọi người gần như không nhận ra được.
Xác định mọi người đều đã nhìn thấy, Cố Khiết Thần nhận lấy kính đen từ Tả Tư ở bên cạnh, đeo vào, ngay lập tức che đi một nửa gương mặt.
Tả Tư tiến tới một bước, kéo micro dựng sẵn ở đó lại, lên tiếng: “Các vị ký giả, cảm ơn vì mọi người đã đến. Hôm nay, chúng tôi mở cuộc họp báo này là để xóa bỏ hiểu lầm về những tin tức không xác thực như “Cố Khiết Thần bị sát hại”, “Cố Khiết Thần đã chết” trước kia. Lúc trước, cô Hứa bị Cục Cảnh sát đưa đi cũng chỉ là tiếp nhận điều tra mà thôi, mong các vị đừng suy đoán lung tung, viết ra những bài báo không có thật làm mọi người hiểu lầm”.
“Các vị cũng thấy rồi đấy, thời gian này anh Cố Khiết Thần không xuất hiện chỉ là vì sức khỏe anh ấy không tốt. Hiện anh ấy đang tiếp nhận điều trị, sức khỏe cũng đang dần dần hồi phục. Hi vọng mọi người tôn trọng anh Cố Khiết Thần, cho người bệnh một không gian dưỡng bệnh thật tốt, đừng đưa thông tin không chính xác nữa”.
Người đã ở ngay trước mắt, đây chính là minh chứng tốt nhất, các phóng viên cũng không có gì để hỏi về chuyện cái chết. Hơn nữa, nguyên nhân biến mất cũng đã được giải thích là vì vấn đề sức khỏe, giống với thông tin lúc trước lộ ra, chuyện này cũng không có gì để nghi ngờ.
Trong phút chốc, mọi người đều không biết nên hỏi những gì.
Vốn dĩ mọi người đến đây với ý định lấy một vài tin tức mang tính bùng nổ, bây giờ chỉ là một lời thanh minh, hơn nữa cũng không thể viết bài về căn bệnh và sức khỏe của Cố Khiết Thần, xem như hôm nay đi uổng công một chuyến.
Tả Tư nhìn quanh tất cả bọn họ, đương nhiên biết tâm tư của các phóng viên. Cô ta mỉm cười, nói ra câu cuối cùng: “Các vị ký giả, nhân cơ hội ngày hôm nay, tôi muốn tuyên bố với mọi người một tin tức tốt”.
Dừng lại một chút, nụ cười của Tả Tư tỏa ra sự thẹn thùng của một thiếu nữ. Má cô ta khẽ ửng hồng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Ngày mồng chín tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ”.
Lúc nói hai từ “chúng tôi” cô ta bèn nắm lấy tay của Khiết Thần đang đứng ở bên cạnh. Hai bàn tay đan chặt lấy nhau. Cô ta giơ lên.
Hôn sự giữa Khiết Thần và Tả Tư đã lan truyền cả một thời gian dài rồi nhưng chưa thành sự thực. Thật không ngờ lại ập tới bất ngờ như vậy.
Đám đống sững sờ, im phăng phắc, nhưng ngay sau đó không khí trở nên bùng nổ. Đám nhà báo khi nãy còn không có hứng thú thì giờ đã quay ngoắt độ. Ai cũng bừng bừng khí thế. Tiếng máy ảnh, máy quay vang lên tanh tách khắp hiện trường. Họ đưa micro về phía hai người và bắt đầu hỏi.
“Hôn sự công bố đột ngột như vậy là vì đang trong quá trình chuẩn bị phải không?”
“Hai người định tổ chức buổi hôn lễ như thế nào?”
“Tổ chức ở đâu? Ngoài trời phải không?”
“…”