Chương
Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, Hứa Tịnh Nhi yêu Cố Khiết Thần như thế nào, sao cô có thể ra tay được, hơn nữa, bản thân cô cũng không phải người có tính cách đó.
Tiêu Thuần túm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, nắm thật chặt: “Cậu nói cho mình biết, có phải cậu bị người khác uy hiếp không? Có phải cậu có nỗi khổ gì không?”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Thuần Thuần, mình thực sự đã giết Cố Khiết Thần”.
“Rốt cuộc có điều gì cậu không thể nói với mình? Tịnh Nhi, cậu không coi mình là chị em tốt nữa đúng không?”, Tiêu Thuần rất sốt ruột, khóe mắt càng đỏ hơn.
Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, nói: “Thuần Thuần, bên phía ông nội, sau này phải nhờ cậu và Từ Soái chăm sóc nhiều hơn rồi… còn nữa…”.
–
Cảnh sát đã điều tra rất nhiều ngày mà không có tiến triển gì, nhưng độ hot của vấn đề này trên mạng thì không hề có dấu hiệu giảm đi, càng lúc càng nổi.
Cái tên Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần liên tục được nhắc đến, lúc trước khi Cố Khiết Thần ly hôn bị mắng cho tơi tả, giờ đây ngược lại, mọi người bắt đầu thông cảm cho anh, đoán rằng do không chịu được người phụ nữ nham hiểm đáng sợ như Hứa Tịnh Nhi, anh mới phải ly hôn.
Tội danh của Hứa Tịnh Nhi thì rất đơn giản, vì yêu mà sinh hận, không ăn được thì đạp đổ, mọi tiếng xấu, mọi lời cay độc được người ta thêm thắt, mắng càng lúc càng thậm tệ.
Ông Tả vốn dĩ còn muốn làm khó Hứa Tịnh Nhi, nhưng chuyện càng lúc càng lớn, cảnh sát đã bắt đầu điều tra đến ông ta, quân cờ Hứa Tịnh Nhi không những không thể dùng tiếp mà còn có thể làm hại đến bản thân, ông ta mặc kệ lời thỉnh cầu của Tả An, trực tiếp ghi hình gửi nặc danh đến cục cảnh sát.
Đoạn ghi hình quay rất rõ, con dao là do Hứa Tịnh Nhi đâm vào ngực Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần ngã xuống, nôn ra máu… một chứng cứ xác thực.
Vì có chứng cứ mới, cảnh sát lại phải hỏi cung Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, để cô xác nhận người trong đoạn băng là cô, khẳng định là đúng cô làm, nếu như cô nhận, thì sẽ bắt đầu chính thức khởi kiện.
Hứa Tịnh Nhi bị đưa đến phòng lấy cung, ngồi đối diện cảnh sát, viên cảnh sát đang định hỏi, thì tiếng gõ cửa vang lên, một đồng nghiệp đi vào nói: “Luật sư của cô Hứa đến rồi”.
Hứa Tịnh Nhi tự đến đầu thú, cô thừa nhận mọi tội danh, chứng tỏ cô không hề có ý định biện hộ cho bản thân để thoát tội, lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một luật sư, thực sự là khiến cho cảnh sát bất ngờ.
Anh ta nhìn Hứa Tịnh Nhi, lên tiếng xác nhận: “Cô Hứa, luật sư này… là cô mời đến sao?”.
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi ra điều không hiểu, khóe miệng khẽ động đậy, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái, rồi nở nụ cười: “Phải, để anh ấy vào đi”.
Mặc dù không hiểu nổi hành động của Hứa Tịnh Nhi, nhưng quả thực là cô có quyền mời luật sư, viên cảnh sát tuy thấy khúc mắc, nhưng vẫn gật đầu với đồng nghiệp: “Cho vào đi”.
Một phút sau, một người đàn ông mặc đồ âu đi giày da, đeo một cặp kính ánh vàng, nhìn trông rất chuyên nghiệp bước vào, đầu tiên anh ta lịch sự gật đầu chào Hứa Tịnh Nhi, sau đó vừa đưa danh thiếp cho cô, vừa tự giới thiệu: “Cô Hứa, tôi là luật sư Chu, tôi được người ta ủy thác đến giúp cô”.
Hứa Tịnh Nhi nhận lấy danh thiếp, nhìn qua thông tin trên đó.
Trong những người mà cô biết không có vị luật sư Chu này, nhưng cô cũng có nghe qua tên tuổi luật sư Chu, anh ta là một trong những nhân vật nổi tiếng bậc nhất của giới luật sư.
“Chào”.
Hứa Tịnh Nhi đưa tay ra bắt tay anh ta, coi như là chào hỏi.