Căn phòng tối và ẩm ướt vô cùng, nghe rõ cả tiếng nước chảy tí tách từ góc tường. Cô mò mẫm bò đi tìm vật có thể thắp sáng nơi này, mùi hôi hám làm cô ko thể hô hấp bình thường được. Cô bò ra phía cửa để đi ra ngoài, quả nhiên cô gặp may, cửa không hề khoá. Hắn ta mà cũng có lúc bất cẩn vậy ư? Có tiếng bươc chân đag đi tới, cô vội thu mình vào góc tường. Một bàn tay chạm vào vai cô.
- Đừng sợ, là tôi đây - Cô gái giúp việc ban nãy lên tiếng. - Tối biết cách để cô ra khỏi đây, nhưng cô phải hứa, tuyệt đối đừng bao giờ quay lại đây nữa.
- Thật tốt quá, mau đi đi. - Cô cảm kích nhìn cô gái trước mặt. - Cô tên gì?
- Gọi tôi là Trúc Nhan.Hứa Trúc Nhan.
- Thật vô cùng cảm ơn. - Cô bám vào vai cô đứng dậy.
Trúc Nhan dẫn cô đi vào một căn phòng rồi lại vào một căn phòng khác trong đó, con đường này cô ko thể hình dung đc, cô chỉ nhớ mình đã vui thế nào sau khi thoát đc nơi đó, còn Trúc Nhan đã vội vàng trở về, ko để cô kịp nói lời cảm ơn.
Con đường này khá quen nhưng phải mất một thời gian khá dài cô mới mò về đc nhà. Đôi bàn chân của cô đau buốt vì giẫm phải mảnh thủy tinh trên đường về nhà, người cô run lẩy bẩy . Cô nhìn chiếc váy lụa và chợt nhớ đến khuôn mặt ấy, con người ấy. Con người ấy thực sự rất quen thuộc, cô chắc chắn đã từng nhìn thấy hắn ta rồi. Cô lắc đầu quên hết mọi chn, trở lại bình thường rồi mà, chỉ có điều...bây giờ cô ko còn là cô gái của ngày trước nữa.
- Alo, con nghe đây thưa mẹ. - Cô vừa lau đầu vừa nghe máy
- Con đi đâu cả ngày mà mẹ gọi không nghe máy vậy, nha đầu này, thật chỉ biết làm người khác lo lắng.- Mẹ cô trách tôi.
- Con có chút chuyện phải ra ngoài giải quyết, ko sao đâu mẹ, mẹ cứ ăn ngủ tốt vào, mọi chuyện ở nhà đã có con lo. Mẹ ngủ ngon.
- BAAAAAAAAAAAA... - Âm thanh tuyệt vọng của một bé gái ôm chặt lấy một người đàn ông nằm bất động trên đường. - Ba đừng bỏ con.
Là tai nạn ô tô, ba con bé đã qua đời trong tai nạn ô tô, thật đáng thương.
- Tiểu Vy, con nghe ba nói này, mối thù này con phải trả cho ba, nếu ko ba ko thể nhắm mắt đc. Ba yêu con nhiều lắm.
Cha cô bé trút hơi thở cuối cùng trên tay cô con gái bé bỏng.
- Ba...đừng bỏ con, con sợ lắm...- Cô bé ôm lấy khuôn mặt lạnh ngắt của ba.Từ h ko đc nghe giọng nói của ba cô nữa, ko đc nghe ba cô kể chuyện nữa, tất cả những điều yên bình nhất đều biến mất, cô cảm giác như có hàng nghìn mũi tên đâm vào trái tim nhỏ bé của cô, cô hận ko thể theo cha mà sang thế giới bên kia, nhưng cô còn mẹ, người mẹ ốm yếu của cô.
Cô ngửa mặt lên trời, nước mắt rơi lã chã, cho đến khi cảnh sát đến hiện trường, cô vẫn nhìn theo bóng dáng cha cô đc đưa lên xe cứu thương, tiếng khóc đó nghe thật thảm thiết.
Chợt cô nhìn thấy một chàng trai trẻ đứng trong góc ngõ, khuôn mặt lạnh lùng, khuôn mặt của những kẻ giết người không ghê tay.
"ĐOÀNG"
Một cảnh sát ngã xuống, máu tuôn như suối, chàng trai đó cầm súng bỏ chạy, ko quên ném lại cho cô một ánh nhìn cay độc. Máu...Cô bật dậy, tay lau mồ hôi trên trán, cô ko nhớ tôi đã mơ thấy điều gì, chỉ biết giấc mơ đó vô cùng khủng khiếp và nhiều máu, cô bất chợt rùng minh. Bây giờ là h sáng, cô bước xuống giường và mở cửa sổ, để được hít khí trời và vơi bớt nỗi sợ hãi.
Khuôn mặt cô bàng hoàng, hai mắt trợn tròn, nhìn khung cảnh phía dưới. Đó là con người nghiệt ngã đó, hắn ta đứng cạnh chiếc BMW, nhưng điều cô quan tâm là cô gái đang ôm eo bá cổ hắn, hôn hắn một cách cuồng nhiệt say đắm, là Y Nhiên. Chân cô không thể đứng vững được nữa, thân thể run rẩy, cô không tin những gì đang diễn ra trước mắt cô là sự thật. Giờ phút này, cô cảm thấy dường như cả thế giới đang quay lưng lại với cô, dìm cô xuống đáy vực của sự đau khổ.
- Hôn đủ chưa? - Anh đấy Y Nhiên ra và lạnh lùng hỏi.
- Đừng nói như vậy với em, quen nhau bao lâu nay, em vẫn chỉ nhận được ánh mắt đó của anh thôi sao? - Cô đưa tay lên vuốt ve hắn. Hắn cầm tay cô, bạo lực đẩy cô vào trong xe, sau đó lái xe đi mất hút.
Cô đóng cửa lại lảo đảo đi về phía giường, nằm vật xuống, toàn bộ cơ thể dường như ko còn đủ sức lực để nâng tấm thân này lên nữa, cô thấy như trái tim cô đang bị bóp chặt, máu ko thể dồn lên não, sau đó cô ko thể biết chuyện gì đang xảy ra nữa.