Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
“Năm đó ngươi đem nội đan giao cho ta, một mình thừa nhận khiêu khích của Lô Trạm, mãi nhiều ngày sau, ta mới có thể bước khỏi bích thủy, thế nhưng không biết vì sao ngươi lại bị mảnh vỡ của lưu ly kính đả thương, sau đó ngươi còn ăn vào dạ vũ thảo của Trụy Ma tộc, ngươi có biết được tâm trạng của ta lúc đó, vừa mới bình ổn được nội đan trong người, bước lên bờ, lại nhìn thấy ngươi đã chết thảm? Ta cho dù vô tình, nhưng chúng ta dù sao cũng ta bên nhau sớm chiều suốt một nghìn năm, như thế nào như ngươi có thể dứt bỏ như vậy, tàn khốc đến chính mình quyết định hết thảy, dùng phương thức này ly khai ta?” Nhãn tình xanh lục của Vọng Nguyệt in bóng nàng: “Ngày ngươi rời đi, ta vẫn trên trời dưới đất tìm ngươi, chờ ngươi, sau đó ngươi chuyển sang kiếp khác, quỷ thần sai sử chúng ta gặp nhau, ngươi không biết làm cách nào đã nhận ra ta, nhưng một lần nữa, ngươi lựa chọn giấu diếm hết thảy, quyết định hết thảy, chỉ có ta không biết rõ ngươi là ngươi, không biết rõ ngươi không nói nên lời, không thể nhìn thấy, không biết được ngươi đã độc nhập ngũ tạng, tùy thời liền có thể vong mạng, ngươi chính là như vậy yêu ta, bảo hộ ta, ta hỏi ngươi có phải ngươi dù yêu ta nhưng cũng rất hận ta, cho nên muốn khiến tim ta phải ngày đêm tự trách, tự trách đến trầm trọng, ngươi thế nhưng lại tàn nhẫn như vậy, coi thường tâm tư ta nghìn năm qua tìm kiếm ngươi, vì thần khí mà đem chân tâm của chính mình, chân tâm của ta, tùy ý giẫm đạp….”
Ánh mắt hắn trừ bi thương, còn có cái gì?
Trừ bất lực, còn có điều gì?
Nàng tâm đột nhiên chấn động, giẫm đạp lên tim hắn, bản thân thật sự đã làm như vậy sao? Phải không? Phải không??!!
“Nguyệt, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu….”
“Không phải như ta nghĩ, vậy như thế nào?” Hắn ôn đạm hỏi, “Chung quy ngươi chỉ là ly khai ta, nếu như ngươi không thích ta, thì cứ bảo ta đi, vì cái gì tính toán như vậy, cả chén trà kia, ngươicp thể uống đến quyết đoán như thế, vì cái gì muốn ngươi lại quyết tâm như vậy? Lúc đó vì sao ngươi không nghĩ có một ngày ta sẽ biết rõ chân tướng, đến lúc đó ta sẽ phải chịu đựng việc này ra sao? Ngươi tại sao lại ngoan độc quyết tâm đến vậy.”
Thần sắc của hắn bình tĩnh như cũ, nhưng ngôn ngữ lại từng chữ từng câu, nói đến mức gương mặt nàng trắng bệch một mảng.
Nhẫn tâm, chính thị là nàng …. nàng minh bạch, hắn thích nàng, trong thiên địa cũng chỉ có nàng mới toàn tâm toàn ý thích hắn.
“Tịch Tinh, ngươi biết hay không, điều gì là nhược điểm của duy nhất của đời ta?” Hắn đột nhiên hỏi nàng, “Đem nhược điểm duy nhất này của ta tùy ý đùa bỡn trên tay, đến tột cùng là ai? Coi ta như một đứa trẻ ngốc nghếch không biết người trong cuộc, là ai?”
Hắn rất ẩn nhẫn, dùng phương thức như vậy để tức giận.
Nhưng mà thanh âm hắn vẫn bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Nàng cảm giác được bàn tay đang nắm chặt tay nàng có chút run rẩy, không ổn.