Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Bất Chu sơn hàn đàm, yên tĩnh không tiếng động.
Ngàn năm qua vẫn như thế, dù cho trải qua thêm ngàn năm cũng khó mà thay đổi.
Ngày nguyệt tế đã đến. Hắn dẫn dắt Thủy Tộc tới đây tu bổ thần ấn của Bất Chu sơn, giúp nàng hoàn thành nốt nhiệm vụ cuối cùng, hắn nhớ mãi không quên.
Hắn cô độc đứng trước đàm, bất thần trong một khắc đó, hắn cảm thấy kẻ như mình sinh ra khong thể yêu ai, là một tội nhân không thể thứ tha.
Nhìn xem hắn đã làm cái gì? Đây là việc hắn đã làm với người nữ nhân hắn luôn mồm nói yêu thương đấy sao?
Không chỉ không thể nhận ra dung mạo nàng, cũng chẳng hiểu ra tâm tư nàng, đến cuối cùng, để nàng ôm tâm tư đó mà chết đi sao?
Hắn lại một lần nữa mất đi cơ hội, hắn của bây giờ hay hắn của một ngàn năm trước, vẫn là như nhau.
Muộn một bước, nhưng không thể chính là không thể.
Bóng trăng in xuống hàn đàm, đất trời một mảng trống trải, nàng vẫn trong mộ, nhưng hài cốt đã vô pháp nguyên vẹn. Kiếp trước không thể bảo hộ nàng, khi nàng chyển sinh sang kiếp khác hắn cũng không thể cứu, đã như thế, bản thân còn lý do gì để truy cứu lỗi của Vô Ưu? Từ lần đầu tiên nhìn thấy yêu vật Tịch Tinh, chính mình không phải cũng hoàn toàn hiểu lầm, bài trừ, khinh bỉ nàng sao?
Như vậy hắn có cái gì hay mà đi phán xét người khác? Sai hoàn toàn chính là hắn.
Tuy rằng hắn nhìn thấy mắt nàng, nhưng lại không nhìn thấy tâm nàng.
Hắn tự trách, hối hận, lại chung quy không thể tự phạt. Nàng yêu quý sinh mệnh của hắn còn hơn chính mình, hơn rất rất rất rất nhiều.
Suốt một thời gian dài, hắn nhượng nàng ở trong cô độc đáng sợ, lại trôi qua thêm năm trăm năm nữa, nàng sẽ phải chống đỡ trong thống khổ thế nào? Là niềm tin nào có thể giúp nàng tiếp tục? Hắn biết nàng từ khi nàng vẫn là một nữ tử tùy tính, nhưng rốt cuộc mình đã làm gì mà đày đọa nàng thành cái dạng hôm nay ….
Là độc, là sự cự tuyệt, là chính mình ….
Ngay cả ước mơ của nàng mà hắn cũng tiếc rẻ không chịu làm, là hắn ….
Hắn vừa lạnh lùng vô tình vừa cư xử mập mờ không rõ, hắn vốn không hiểu được một yêu vật như nàng vì sao có thể dùng ánh mắt đó dõi theo bóng lưng hắn, nhưng vướng mắc đó lại khiến sâu tận tâm can hắn cảm thấy đau, rất đau, rốt cuộc lâu dài cảm giác đó là gì, thấy Vô Ưu cùng hắn ở một chỗ, lúc đó nàng nghĩ gì, nhưng bây giờ có hỏi, cũng chẳng còn ai có thể thay hắn trả lời…
Sai lầm đó là do hắn phạm, việc bây giờ hắn có thể làm, chỉ là hối hận.
Nghĩ đến cái hôn đó của nàng. Đó là cái hôn tối hậu, là lời tạm biệt sau cùng.
Nàng hôn thật nhẹ nhàng đạm đạm.
Bởi vì cơ thể nàng lúc đó đã gần như không còn tồn tại, không còn xúc giác.
Nhưng mà linh hồn của nàng vẫn nóng rực như một ngọn lửa cháy bỏng, thân thể vốn dĩ gầy yếu bệnh tật bỗng nóng rực.
Nàng được hôn một cái, liền rất vui mừng.
Hắn từng không biết mà hôn qua Vô Ưu, hắn biết rõ cảm giác tan nát cõi lòng pha lẫn xúc cảm khó tả đó, biết rõ sẽ cảm thấy chua xót tận tâm can, loại đau đớn này, vì sao phải để một người như nàng chịu đựng?
Nàng uống chén trà đó, nàng rõ ràng biết nó có độc, lại uống đến cao hứng, đó là vì …. để bảo hộ hắn nàng chỉ còn cách thương tổn chính mình, đó là lý do nàng cao hứng sao? Có cái gì cao hứng chứ? Biết rõ là độc, đúng rồi, là độc do hắn ban tặng cho nàng. Hắn tàn nhẫn đến dữ dội, hắn đã nghĩ gì khi đưa nó cho nàng, dùng phương pháp ban tặng mà đưa nó cho nàng? Vì sao kẻ hại nàng, vẫn là hắn!?
Nàng muốn bảo hộ hắn, vì vậy tình yêu nồng hậu của mình, nàng cẩn thận giấu đi.
Hắn không nhận ra vì hắn vốn không quan tâm nàng có yêu hắn hay không. Điều hắn một mực ý, chỉ là nàng có phải hay không là nàng a!!
Vọng Nguyệt nhãn tình, đong đầy mất mác.
Lại là như thế, giữa thiên địa bao lam rốt cuộc vô pháp tìm lại.
Giờ khắc này, hắn thực có chút hận nàng.
Hận nàng quyết định mọi thứ, giấu diếm hết thảy, một mình gánh vác, nàng thông minh như thế, quả quyết như thế, thậm chí chẳng quan tâm khi mọi chuyện qua đi, hắn sẽ ra sao…
“Nàng tìm mọi cách bảo vệ ta như vậy, ta phải làm sao đây?”
Nhìn hàn đàm sâu hút, hắn không khỏi đặt câu hỏi, trong lòng tràn đầy khổ ý.
Trên mặt nước trong suốt điểm vài quang mang nhàn nhạt, là quang mang của đom đóm.
Không ai đáp lại lời hắn, chỉ có ánh trăng, chiếu rọi thân ảnh thuôn dài đến thần kỳ của hắn, còn có một dung mạo nhất tiếu thiên hạ của hắn. Giờ phút này thoạt nhìn, sao quá đỗi bi thương. Không có lệ khí, không có tạp chất, chỉ có ái tình cùng tuyệt vọng.
Phải, hắn tuyệt vọng.
Đoạn Không một kiếm, hắn biết đi đâu tìm nàng? Trên trời dưới đất, từ nay tin tức mờ mịt.
Nơi này không có nàng, vì sao hắn vẫn muốn lần nữa trở lại?
Nơi này không có nàng, quá yên tĩnh.
Ánh sáng của đom đóm đều đã dập tắt, tất cả bọn chúng đều chìm xuống hàn đàm hun hút, vĩnh viễn không thể tái kiến dương quang.
Tâm hắn, từ nay chôn vùi vào tuyết sâu.