3.
Sau một lần ta lại thi châm cho Lệ phi, nàng ta cầm gương đồng lên, chậm rãi ngắm nhìn dung nhan của mình.
Một lát sau, nàng ta đặt gương xuống, nhướng mày nhìn ta.
"Ngươi có nguyện ý đi theo hầu hạ bổn cung hay không?"
Trong hậu cung này, trên danh nghĩa là Hoàng hậu tôn quý nhất, nhưng thực tế thì Lệ phi mới là người Hoàng đế nâng niu đặt trong lòng. Lệ phi có thứ gì, Hoàng hậu chưa chắc đã có.
Đi theo Lệ phi cũng coi như có thể đi ngang trong hậu cung này.
Ta vội quỳ xuống, nịnh nọt nói: "Được hầu hạ nương nương là phúc phận của nô tỳ."
Nàng ta đưa chân ra, dùng mũi chân nhấc cằm ta lên, giống như đang trêu đùa một con chó.
"Ta thấy ngươi cũng ngoan ngoãn, rất giống con mà bổn cung nuôi trước đây, vậy cũng gọi ngươi là Tuyết Cầu Nhi đi."
"Tạ ơn nương nương ban tên."Có lẽ đối với người bình thường thì đây là sự sỉ nhục, nhưng ta vẫn cười mà chấp nhận.
"Đừng vội tạ ơn." Lệ phi hạ chân xuống, ghé vào tai ta, nhẹ giọng nói:
"Ngươi biết cuối cùng con Tuyết Cầu Nhi đó ra sao không?
Hoàng hậu chỉ mới cho nó có một miếng ăn mà nó đã vẫy đuôi với Hoàng hậu, bổn cung ghét nhất là những thứ ăn cây táo, rào cây sung.
Thế là, bổn cung lột da con vong ân phụ nghĩa đó, chôn xuống đất làm phân bón cho hoa."
Lệ phi cười khanh khách và nói, sau đó còn chỉ vào cây hải đường đang nở rộ ngoài điện: "Ngươi nhìn đi, cây được bón phân đúng là nở đẹp hơn hẳn những cây khác đấy."
Ta biết nàng ta đang răn đe mình, vội dập đầu xuống đất nói: "Nô tỳ tuyệt đối không hai lòng với nương nương."
"Tất nhiên là bổn cung tin ngươi mà, à phải rồi…"
Lệ phi như sực nhớ ra điều gì đó, thuận miệng hỏi:[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
"Thái y viện cũng chưa từng nghe nói tới nọc ong mà ngươi bảo, có phải thứ ngươi dùng là học từ cổ thuật của Miêu Cương đúng không? Chẳng lẽ, ngươi là cổ sư từ Miêu Cương à?"
Tim ta giật thót lên tới cổ họng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ ngơ ngác nhìn nàng ta: "Nương nương, cổ thuật là gì vậy ạ?"
Lệ phi che miệng cười một tiếng, không biết nàng ta lấy từ đâu ra một chiếc hộp rồi nói:
"Bổn cung đùa ngươi thôi."
Lệ phi đưa hộp cho ta, ánh mắt khẽ động: "Bởi vì bổn cung mới là cổ sư mà."
Nàng ta mở hộp ra, bên trong là một con nhện có màu xanh biếc.
"Ăn nó đi, vậy thì bổn cung mới có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi được."
Lệ phi nhìn ta đầy với ánh mắt săm soi, dường như đang đánh giá xem ta có thật sự trung thành hay không.
Nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn tự tin vào cổ thuật của mình như cũ.
Ta run rẩy cầm hộp lên, còn Lệ phi thì lộ ra vẻ hài lòng.
...
Sau khi ta chủ động ăn cổ trùng thì Lệ phi tin tưởng rằng ta sẽ không dám phản bội, nàng ta cũng trở nên tin tưởng ta tuyệt đối.
Hôm nay, nàng ta nổi giận lôi đình trong cung.
Sứ giả của Vu Điền đến triều yết kiến, đi cùng với sứ đoàn còn có công chúa Vu Điền nữa.
Nghe nói vị công chúa ấy vô cùng xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, nhan sắc rực rỡ.
"Bổn cung mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nàng ta là cái thá gì mà dám so bì với ta?" Nàng ta hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Ta tiến lên khuyên nàng ta: "Nương nương, nghe nói công chúa Vu Điền kia khác tộc với chúng ta nên làn da mới trắng hơn, ngũ quan cũng sắc nét hơn chúng ta, đây là những điều bẩm sinh rồi."