"Yêu ta sao?"
Lệ Phi nhìn vào gương rồi cười thảm một tiếng: "Trông ta thế này rồi, liệu chàng có còn yêu ta không?"
Lệ Phi có chút nản lòng thoái chí.
Nhưng Hoàng đế vẫn mang theo nụ cười để tới đây.
"Nhược Hề, trước đây trẫm lỡ lời nên khiến nàng tổn thương rồi."
Không ngờ lần này ngài lại hoàn toàn không tỏ vẻ ghê tởm khuôn mặt của Lệ Phi chút nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn nàng ta: "Cho dù nàng có biến thành thế nào thì trẫm vẫn thích nàng."
"Bệ hạ."
Lệ phi cảm động hai mắt rưng rưng, vươn tay nắm lấy tay Hoàng đế: "Thần thiếp, thần thiếp cứ tưởng bệ hạ sẽ không đến nữa chứ."
"Sao lại như thế được?"
Hoàng đế vuốt bụng nàng ta: "Nàng còn đang mang thai con của trẫm mà, trẫm rất mong chờ đứa trẻ này chào đời."Quả nhiên như lời Hoàng đế nói, đồ bổ vẫn được đưa tới cung của Lệ phi nhiều như nước chảy.
Bụng Lệ phi cũng lớn dần qua từng ngày.
Khi da bụng bị kéo căng, trên người nàng ta cũng bắt đầu xuất hiện vài vết rạn.
Cung nữ hầu hạ nàng ta rửa mặt lén than phiền với ta: "Mấy vết rạn trên người nương nương trông cứ như mặt người thật ấy, hôm nọ lúc ta giúp nàng ta thay quần áo, còn cảm thấy như chúng đang cười với ta."
Càng về sau, không chỉ một người cảm thấy những vết rạn trên người Lệ phi càng ngày càng giống mặt người.
"Ta thấy vết rạn sau lưng nàng ta giống hệt như Đinh Hương."
Đinh Hương chính là cung nữ bị Lệ phi giận chó đánh mèo, kéo ra ngoài lột da mặt chỉ vì trên mặt nàng ta xuất hiện nếp nhăn.
Cái không thiếu nhất trong cung chính là những câu chuyện mê tín kỳ quái, mà chuyện xảy ra trên người Lệ phi lại quá kỳ lạ nên có rất nhiều cung nữ tìm cách để chuyển sang cung khác.
"Đúng là một đám tiện nhân!"
Mặt đầy sẹo của Lệ phi rung lên dữ dội, trông chẳng khác nào ác quỷ địa ngục: "Đợi bổn cung sinh Thái tử xong thì nhất định sẽ sạch chúng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]"Tuyết Cầu Nhi, chỉ có ngươi là trung thành nhất với bổn cung, chắc chắn bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
Hoàng hậu cũng sắp sinh, còn Lệ phi thì quấn lấy Hoàng đế, đầu tiên là bảo ngài hết những cung nữ không nghe lời, sau đó là bảo ngài nhất định phải túc trực ở bên cạnh khi nàng ta sinh con.
Bên Hoàng hậu có nhiều người quan tâm lắm rồi, còn nàng ta chỉ có một mình Hoàng đế thôi.
Hoàng đế cười đồng ý.
Trước khi Hoàng đế trở về cung, ngài nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Ngươi biết phải làm gì mà đúng không."
"Nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ nương nương thật tốt." Ta cúi đầu đáp.
Đến ngày lâm bồn, vì cái thai của Lệ phi quá lớn nên nàng ta đau đớn kêu gào trên giường.
"Mau, mau đi gọi bệ hạ."
Nàng ta nắm ta, móng tay gần như vào thịt.
Ta gạt tay nàng ta ra, từ từ nói:
"Hoàng hậu cũng sắp lâm bồn, bệ hạ phải ở bên nàng rồi ạ."
"Không, không thể nào."
Lệ phi như điên dại: "Chàng đã hứa với ta, chàng đã hứa với ta rồi mà!"
"Thái y và bà đỡ đều phải đến chỗ Hoàng hậu rồi ạ, nương nương, chuyện sinh con chỉ có thể tự dựa vào chính ngài mà thôi."
Ta để nàng ta lại trong phòng, sau đó khép cửa lại.
Rồi nghe nàng ta khóc thét trong phòng: "Người đâu, người đâu, mau tới cứu bổn cung…"
9.
Ta đứng canh ngoài cửa suốt đêm, cầu nguyện cho mẹ con nàng ta bình an.
Dù sao, không chỉ một mình ta muốn báo thù.