Năm thứ hai cao trung, sau khi buổi lễ chào cờ đầu năm kết thúc, trong giờ sinh hoạt tập thể.
"Tôi tên là Amelia Lily Stafford. Tôi đến từ Anh. Mọi người cứ gọi tôi là Amelia nhé."
Cô gái mang vẻ đẹp tinh linh ấy giới thiệu bản thân với giọng nói như tiếng chuông ngân nga của thiên thần. Mái tóc bạc óng ánh rực rỡ dưới ánh bình minh. Đôi mắt xanh biếc rực rỡ như đá quý của cô ấy lướt qua mọi người xung quanh. Sau màn giới thiệu bản thân nhẹ nhàng về sở thích và tài năng, cô ấy bắt đầu tiếp nhận những câu hỏi.
"Ấn tượng của cậu về Nhật Bản khi ở Anh là gì?"
Đối mặt với những câu hỏi nhàm chán này, nữ sinh trả lời từng câu bằng tiếng Nhật trôi chảy, dù vẫn còn đôi chút ngập ngừng.
Rồi một ai đó nữa lại cất tiếng hỏi.
"Lý do cậu quyết định du học Nhật Bản là gì? Điều gì đã khơi dậy niềm đam mê của cậu với Nhật Bản?"
Nữ sinh chuyển trường, người luôn trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy, dường như chìm vào suy tư trong giây lát.
Cô gái ấy... Nhoẻn miệng cười, hướng ánh mắt nhìn về phía tôi, Kudo Sota.
"Cậu bạn ngồi kia, Sota, chúng tôi là bạn học cùng lớp hồi còn ở Anh."
Dĩ nhiên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Việc tôi đã từng du học ở Anh năm ngoái là một điều ai cũng biết.
"Sau khi quen cậu ấy, tôi bắt đầu nảy sinh hứng thú với Nhật Bản. Đó là lý do tôi đến đây."
Nói xong, nữ sinh chuyển trường nở nụ cười tinh nghịch.
"Hiện tại tôi đang ở nhờ nhà cậu ấy. Nói cách khác... chúng tôi đang sống chung."
"Sống chung à?"
Vì một lý do nào đó, nữ sinh chuyển trường đặc biệt nhấn mạnh vào câu nói này.
"Mong được mọi người quan tâm."
Lily nói câu này rõ ràng là dành cho tôi và còn nháy mắt nữa chứ.
Sau đó, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.
Ngay sau khi giờ sinh hoạt tập thể kết thúc, xung quanh tôi và Lily đã nhanh chóng tụ tập thành một đám đông.
Các bạn cùng lớp ồn ào hỏi chúng tôi.
"Sống chung là sao?!?"
"Chắc hẳn hai cậu là người yêu nhỉ?!"
"Cậu theo cậu ta từ Anh sang đây à?!"
"Hai cậu quen nhau như thế nào?"
"Có phải tình yêu trở nên xa cách do Sota du học xa hay không."
"Khoan đã, khoan đã, bình tĩnh nào..."
Tôi cố gắng xoa dịu sự náo nhiệt của các bạn cùng lớp, đồng thời ra hiệu cho Lily.
Cậu giải thích đi.
Lily như hiểu ý tôi, gật đầu lia lịa.
"Không vấn đề gì, để tớ lo cho."
Cô ấy lại tiếp tục khuấy động bầu không khí.
Lily đang nghĩ gì vậy nhỉ…*
Một tháng trước.
Mẹ tôi đột nhiên nói,
"Sota, con thấy thế nào nếu một du học sinh sẽ đến ở nhờ nhà mình?"
"Hmm? À, con không phản đối, nhưng..."
Nửa năm trước, tôi còn đang du học ở Anh. Vì trường học có quy định nội trú toàn phần, nên tôi chưa từng trải qua cuộc sống ở nhà người khác. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể giao tiếp bằng tiếng Anh. Vì vậy việc nhà tôi được chọn làm gia đình tiếp đón cũng không có gì lạ.
"Nhưng mà, cũng phải xem là ai đến mới được."
Ở cùng nhà với người khác đồng nghĩa với việc phải chung sống với họ. Dĩ nhiên, tôi không muốn chung phòng với một người có tính cách tồi tệ.
"Con yên tâm đi."
Mẹ tôi cười mỉm, hoặc nên nói là cười gian. Tôi có một linh cảm không hay.
"Đó là một người quen thuộc với Sota lắm."
"Ơ, vậy à?"
Nghĩa là, đó là một người bạn tôi quen biết khi du học. Bỗng nhiên, hình ảnh một cô gái tóc vàng mắt xanh tên Mary hiện ra trong đầu tôi.
Cô ấy rất quan tâm đến văn hóa Nhật Bản, hay đúng hơn là anime, thường xuyên hỏi tôi về văn hóa của Nhật Bản và từng nói rằng muốn đến Nhật Bản trong tương lai.
"Là con gái phải không?"
"Ôi, con đoán đúng rồi đấy."
Nụ cười của mẹ tôi lại càng rạng rỡ hơn.
Phải chăng mẹ đã hiểu lầm chúng tôi là người yêu hay sao vậy?
Đúng là tôi và cô ấy có mối quan hệ tốt đẹp, nhưng không phải là người yêu.
"Không phải kiểu mối quan hệ mẹ nghĩ đâu."
"Ôi, con trai mẹ mắc cỡ quá."
Mẹ tôi dường như rất vui mừng, và trông có vẻ tự tin một cách khác thường.
Lúc đó, tôi lẽ ra nên nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Rồi, vài ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới, một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu bạc xuất hiện tại sân bay.
"Lâu rồi... không gặp."
Amelia Lily Stafford xuất hiện với vẻ lúng túng. Đó chính là cô tiểu thư quý tộc mà tôi đã kết bạn và sau đó xảy ra xích mích trong lúc du học.
*
*
*
*
Tôi gặp Amelia Lily Stafford ở ngôi trường tôi từng du học bên Anh.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là tại trường du học. Vẻ đẹp của cô ấy tựa như băng tuyết, khiến tôi say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mái tóc bạc trắng óng ánh, đôi mắt xanh biếc trong veo như bầu trời, gương mặt tinh nghịch như một nàng tiên, làn da mịn màng trắng sứ và thân hình hoàn hảo như tượng điêu khắc Hy Lạp cổ đại - tất cả đều khiến tôi không thể rời mắt.
Tôi từng nghĩ rằng ở Anh có vô số mỹ nhân, nhưng cô ấy lại hoàn toàn khác biệt, nổi bật hơn tất cả, thậm chí khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Tuy nhiên, khí chất của cô ấy lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài. Lạnh lùng và kiêu hãnh, như một Công chúa Băng giá khó gần.
Đúng như biệt danh "Công chúa Băng giá" của cô ấy, Lily xuất thân từ một gia đình quý tộc danh giá.
Trường tôi du học
là một trường tư thục nội trú dành cho giới quý tộc, học sinh đa phần đều xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, và cô ấy chính là một trong những bông hoa kiêu sa nhất.
Bản thân cô ấy xinh đẹp, thông minh và giỏi thể thao, có thể nói là một nữ thần hoàn hảo hội Không chỉ sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ, cô ấy còn thông minh, giỏi thể thao và là một nữ thần toàn năng, hội tụ cả sắc đẹp và trí tuệ.
Tất nhiên, tôi và cô ấy không phải là bạn bè ngay từ đầu.
Người đầu tiên bắt chuyện với tôi là một cô nàng otaku Nhật Bản, mê manga tên Mary, và cô ấy lại là bạn của Lily.
Qua lời giới thiệu của Mary, tôi và Lily dần dần thân thiết với nhau.
Sau đó, chúng tôi dành nhiều thời gian cho nhau hơn.
Đôi khi tôi rủ cô ấy đi dạo quanh thành phố, và đôi khi cô ấy cũng chủ động rủ tôi.
Một ngày nọ, Lily bất ngờ nói với tôi.
"Đừng gọi tôi là Amelia nữa, hãy gọi là Lily."
Đúng vậy, lúc đó tôi vẫn gọi cô ấy là Amelia. Ngoại trừ gia đình, chỉ có Mary mới gọi cô ấy là Lily, dùng tên đệm của cô ấy.
Cứ như vậy, tôi và tiểu thư quý tộc - Lily - trở thành những người bạn thân thiết.
Vậy, vì sao tôi và người bạn thân thiết này lại kết thúc trong bế tắc?
Có lẽ rất khó để giải thích rõ ràng điều này, vì bản thân tôi cũng không hoàn toàn hiểu được lý do Lily lại tức giận đến vậy.
Chỉ lờ mờ nhớ rằng... khi tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ về nước, cô ấy bắt đầu trở nên không vui.
Cô ấy nói rằng cô ấy không biết chuyện này.
Rõ ràng trong buổi tự giới thiệu lớp học, tôi đã nói rằng tôi sẽ đi du học một năm, lúc đó Lily cũng có mặt, lẽ ra cô ấy không thể không biết...
Mặc dù lời đề nghị của cô ấy rất chu đáo, nhưng tôi không thể chấp nhận để bạn bè làm đến mức này.
Vì vậy, tôi đã khéo léo từ chối lòng tốt của cô ấy.
Nghe tôi từ chối, Lily lập tức nổi giận.
Cô ấy mắng tôi là kẻ lừa đảo, kẻ dối trá, con trai cưng của mẹ, thằng ngu, thằng ngốc, thậm chí còn bảo tôi đi chết đi.
Tôi bị xúc phạm thậm tệ.
Chẳng ai có thể vui vẻ sau khi bị chửi mắng cả. Tôi không thể không cãi lại.
Tôi bảo cô ấy đừng ích kỷ.
Có lẽ tôi đã dồn nén không ít bực dọc từ lâu .
Từ đó, mọi chuyện leo thang thành một cuộc cãi vã…
"Tôi không quen biết anh nữa! Chúng ta chấm dứt đi! Tôi ghét cậu! Đi Nhật hay đi đâu thì đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Ồ, được thôi.... tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta đừng nên gặp nhau nữa thì hơn."
Và thế là, chúng tôi chia cắt tình bạn sau một trận cãi nhau. Sau đó, tôi có hối hận và nghĩ đến chuyện xin lỗi, nhưng cảm thấy thật kỳ lạ nếu tôi là người phải nói lời xin lỗi trước. Tôi không liên lạc với cô ấy, và cô ấy cũng vậy.
Lily, người đáng lẽ đã không còn liên quan gì đến tôi, vì lý do nào đó lại đến nhà tôi để ở nhờ.
"Đây là phòng của Amelia-chan. Con thấy đồ đạc thế nào? Có vừa ý không?"
"Con thấy ổn ạ. Con cũng không mang theo nhiều đồ."
Hơn nữa, giờ cô ấy còn có thể nói tiếng Nhật. Dù hơi ngập ngừng và chưa thực sự trôi chảy, nhưng đủ tốt cho các cuộc trò chuyện hàng ngày. Trước kia, cô ấy chỉ biết những từ như "sushi", "katsu curry", và "ramen"...
"Thôi, mẹ đi mua sắm đây. Phần còn lại dành cho hai bạn trẻ... Đùa thôi."
Mẹ tôi rời đi với tâm trạng vui vẻ. Chỉ còn lại tôi và Lily. Tôi không kìm được mà nhìn chằm chằm vào Lily... và ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
"C-Có chuyện gì thế...?"
Lily đã lén nhìn tôi như muốn bắt chuyện từ nãy đến giờ. Cô ấy có vẻ ngượng ngùng không kém gì tôi. Cũng phải thôi, vì chính cô ấy là người đã nói đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, và cũng chính cô ấy đã đến Nhật Bản.
"À, Lily này, sao cậu lại đến Nhật Bản?"
Tôi quyết định hỏi vì thấy cứ thế này thì cũng chẳng đi đến đâu. Nghe vậy, Lily trông rất vui, như thể tôi cuối cùng đã hỏi đúng câu cô ấy chờ đợi. Và cô ấy ngước nhìn tôi với vẻ e thẹn. Khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ. Rồi đôi môi đầy đặn, quyến rũ mấp máy, và cô ấy trả lời bằng tiếng Nhật.
"Đ-để luyện tập làm dâu...."