Seika: Hôm nào sầu quá thì lên chap cho ae, mới mất 600k nên buồn vl
____________________________
Trên đường về nhà sau khi tham quan Asakusa.
Tôi – Amelia Lily Stanford, đang rong ruổi tâm trí ở cái nơi gọi là [C-h-ợ t-r-ờ-i Tsu-ki-ji] thì…
“Hai người có dành ra một ít thời gian không ạ?”
Tôi bị người ta gọi bằng tiếng Nhật.
Và bị máy quay phim và mic thu âm chĩa vào.
…Phỏng vấn của đài truyền hình ư?
Mình á? Tại sao?
“Có chuyện gì vậy?”
Sota lướt ra đứng phía trước tôi.
Cứ như là để bảo vệ tôi vậy.
…Tôi cảm thấy hơi chút vui vui.
“Chúng tôi đang làm chương trình truyền hình này ạ…” - Người của đài truyền hình chìa tấm danh thiếp ra và giải thích.
Hình như đây là chương trình truyền hình phỏng vấn người nước ngoài xem họ “đến Nhật để làm gì”.
“À, ừm…”
Gương mặt Sota hiện lên sắc thái như hiểu ra mọi chuyện rồi ý.
Tôi thì không biết, nhưng mà hình như là Sota thì có.
Đây là kênh truyền hình nổi tiếng à?
“Anh trai là người Nhật à? Trẻ ha? Là sinh viên à?”
“À, vâng… em là học sinh cao trung năm hai.”
“Cô nương kia thì sao? 2 người có quan hệ gì vậy?”
Giật hết cả mình.
Đột nhiên tim tôi bắn lên.
Sota sẽ giải thích thế nào về mình đây?
Tôi sợ khi phải nghe câu trả lời đó.
Đương nhiên là vì đang đứng trước máy thu hình, nên chưa chắc đó là lời nói thực lòng của Sota…
“Là bạn bè nữ. Cô ấy đến Nhật du học tiếng.”
B-ạ-n b-è n-ữ…
Bạn bè (friend)… nữ (girl)!?
Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.
Sota đúng thật là…
Cậu, cậu ấy đứng trước máy thu hình, mà lại, bạo dạn như thế…
Nhưng mà quả thật là hình như Sota đang coi tôi như người yêu.
Suy nghĩ thử thì tôi thấy đó là đương nhiên rồi.
Tại vì cậu ấy thân thiết, âu yếm với mình như thế này.
Ehehe.
Nên tổ chức lễ cưới lúc nào đây nhỉ?
Tuần trăng mật đi đâu đây?
Đẻ mấy đứa con đây?
Chắc chắn là phải đẻ một đội bóng bầu dục luôn…
“Thế thì, các anh định làm gì với phỏng vấn này vậy?”
‘… Lily tính sao? Cậu có nhận phỏng vấn không?’
Nghe Sota hỏi, tôi sực tỉnh lại.
Nói thật, bản thân không thích truyền thông lắm.
Họ cứ soi mói này nọ về cuộc sống đời tư của quý tộc (chúng tôi), nên cá nhân tôi thấy nó ủ dột lắm.
Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng của tôi vui.
Thôi thì cứ trả lời cho họ thôi.
“Được thôi” – Tôi trả lời bằng tiếng Nhật.
“Xin cảm ơn ạ! Vậy thì, tôi xin phép ngay lập tức luôn… Chị đến Nhật làm gì vậy?”
Tôi trả lời.
“Học làm dâu.”
*
“Học làm dâu.”
“…Vâng ạ?”
Trước câu trả lời ngốc nghếch của Lily, người phóng viên trố mắt ra.
Đây mà là truyền hình trực tiếp thì nó sẽ là sự cố phát thanh luôn đấy.
“Cô ấy đang học tiếng Nhật… nên là đến du học tiếng.”
Tôi hốt hoảng cứu giúp cô.
Cho tôi xin đấy, phần này thì cắt đi.
“À, ra là thế ạ… Tên của chị là?”
“Amelia Lily Stanford. Tôi đến từ Anh Quốc.”
“Anh Quốc, hể, đến từ Anh à! Tiếng Nhật của chị giỏi thật!”
“Không đến thế đâu ạ.”
Hì hì – Lily tỏ vẻ mặt đắc ý.
Bầu không khí đang dần trở nên kỳ cục chợt dịu đi.
“Du học tiếng, tức là ở homestay ạ?”
“Vâng, tôi đang homestay, ở nhà của cậu này.”
“Hê. Hai người thân thiết nhỉ?”
“Vâng, rất âu yếm.”
“Này, Lily…”
Đừng có nói cái gì kỳ quái chứ.
Gây hiểu lầm đấy!
“Hai người bắt gặp nhau như thế nào?”
“Năm ngoái, Sota… cậu ấy, đi du học Anh. Khi đó hai người chúng tôi gặp nhau đấy.”
“Ở Anh? Tức là chị theo đuổi cậu ấy tới đây đúng không?”
“Ờ thì kiểu như thế.”
…Lily có hiểu cái mà cô trả lời không?
Có lẽ là cô ấy giả vờ hiểu mà trả lời.
“Bây giờ hai người đang trên đường về sau buổi hẹn đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Hai người đi đâu?”
“Asakusa.”
“Asakusa! Tuyệt vời. Chị có ăn vặt dọc đường không?”
“Có. Ăn vếu rồi.”
“…Vếu?”
Cô nói sai đúng cái thời điểm tệ hại nhất rồi…
“Là ăn nhiều rồi, đúng không?”
Tôi cứu thua.
Lily nhận ra mình sai, má cô đỏ lên, cô giả vờ ho.
“Tôi nói lộn mất. Cắt đi nhé”.
“À vâng.”
Người phóng viên cười đau khổ, rồi anh ta tiếp tục.
“Vậy thì ngày mai anh chị đi đâu thế? Đã có dự định chưa?”
“Tôi sẽ được cậu ấy dẫn đi, chợ trời Tsukiji, đúng không nhỉ? “
“Tsukiji à! Ở đó cũng nổi tiếng với đồ ăn vặt ha.”
“Nghe bảo thế đấy. Tôi mong chờ lắm.”
…Nói sao ta.
“Sao nhi? Ngày mai cho phép chúng tôi phỏng vấn theo sát buổi hẹn hò của anh chị được không?”
“Được thôi.”
“Khoan đã.”
Tôi hốt hoảng chen vào cuộc hội thoại.
Phỏng vấn theo sát á? Đùa à!
“Sao ạ?”
“Riêng cái đó thì tha cho tôi đi.”
Trong một cái cuộc phỏng vấn ngắn ngủi như thế này mà cô lại toàn có những cái phát ngôn vô nghĩa, có thể gây hiểu nhầm mất.
Nếu mà phỏng vấn cả một ngày tròn luôn thì không biết là cô sẽ còn để lộ ra cái gì nữa.
Bị người ta cắt ghép đủ thứ, rồi bị phát sóng sai sự thật cho cả nước xem, thì tôi khốn khổ lắm.
“Có sao đâu. Chỉ một ngày thôi mà.”
“Lily, tớ muốn trải qua một ngày, chỉ với cậu thôi.”
Tôi nắm lấy tay Lily và nhìn chằm chằm vào cô.
Xin cậu đấy!
“Th, thế à…”
Lily bồn chồn xấu hổ.
Sau đó cô quay sang người phóng viên.
“Xin, lỗi ạ. Cậu ấy bảo là, chỉ muốn ở với mình tôi thôi. Coi như không có phỏng vấn nữa.”
“Thế ạ… Xin lỗi vì làm phiền buổi hẹn của hai người.”
“Không có gì. Đừng để tâm. Tôi cũng rất vui mà.”
“Thế thì, chúc anh chị hạnh phúc nhé!”
Cứ như vậy, buổi phỏng vấn của đài truyền hình kết thúc.
Đúng là cái nội dung phỏng vấn này thì chỉ có vất đi.
…Vứt đi có đúng không?
Vứt nó đi cho tôi nhờ.
*
Ngày hôm sau.
Trên kênh truyền hình đó, chúng tôi được phát sóng toàn quốc với tựa đề là “Cặp đôi cao trung âu yếm trên khán trường quốc tế”.
Đùa à.
Đây chắc chắn là Fake news rồi!!