Sau lễ khai giảng năm thứ hai trung học, tiết chủ nhiệm đã diễn ra.
“Tên tôi là Amelia Lily Stafford. Tôi đến từ Anh. Xin hãy gọi tôi là Amelia.”
Cô gái, với vẻ đẹp tinh tế tựa nàng tiên, tự giới thiệu bằng một giọng nói như tiếng chuông ngân của một thiên thần.
Mái tóc bạc tuyệt đẹp của cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.
Nữ sinh chuyển trường nhìn quanh lớp học bằng đôi mắt xanh long lanh như ngọc.
Sau màn giới thiệu bản thân đơn giản về sở thích và khả năng của mình, cô ấy bắt đầu tiếp nhận câu hỏi.
Món ăn Nhật Bản yêu thích của bạn là gì?
Đất nước Nhật Bản được nhìn nhận thế nào ở Anh?
Những câu hỏi điển hình như vậy được nữ sinh chuyển trường trả lời bằng tiếng Nhật trôi chảy, dù vẫn có chút nhấn nhá trong giọng điệu.
Và rồi có người đặt câu hỏi cuối cùng. Tại sao cậu quyết định học ở Nhật Bản? Điều gì đã khơi dậy hứng thú của cậu với đất nước này?
Trước câu hỏi đó, nữ sinh chuyển trường, vốn đang trả lời hết sức trơn tru, thoáng chút đăm chiêu.
Rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng và hướng ánh nhìn về phía tôi —Kudo Sota.
...Cô gái này.
“Cậu bạn ở đằng kia, Sota, đã từng là bạn cùng lớp của tôi ở Anh.”
Lẽ dĩ nhiên, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi.
Ai cũng biết tôi từng du học ở Anh vào năm ngoái.
“Khi quen biết cậu ấy, tôi dần trở nên thích thú với đất nước Nhật Bản. Đó chính là lý do.” Sau đó, nữ sinh chuyển trường nở một nụ cười tinh nghịch.
“Hiện tại tôi đang ở nhờ nhà cậu ấy. Nói cách khác... chúng tôi đang sống chung.”
Sống chung.
Vì một lý do nào đó, học sinh chuyển trường nhấn mạnh điểm này.
“Xin hãy quan tâm tới tớ nhé.”
Nữ sinh chuyển trường —Lily— rành mạch nói câu đó với tôi và nháy mắt.
Rồi cô ấy ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi.
Ngay khi tiết chủ nhiệm kết thúc, một đám đông nhanh chóng tụ tập quanh tôi và cô gái đó.
Các bạn cùng lớp bắn phá chúng tôi với hàng tá câu hỏi.
“Sống chung là sao!?”
“Hai người là người yêu à!?”
“Cô ấy theo cậu từ Anh về sao!?”
“Hai người gặp nhau thế nào?”
“Chẳng khác nào tình yêu quốc tế xa xôi cả!?”
“Ờ, à, đợi đã. Bình tĩnh nào..”
Tôi cố gắng làm dịu các bạn đang kích động trong khi nhìn về phía Lily.
Cô giải thích đi, tôi ra hiệu.
Sau đó Lily gật đầu như thể hiểu ra hoàn toàn.
“Mọi người cứ tự tưởng tượng nhé.”
Cô ấy đổ thêm dầu vào lửa. Cô ấy đang nghĩ gì vậy…
Thời gian tua ngược về một tháng trước. Một ngày nọ, mẹ tôi đột nhiên hỏi.
"Sota, con nghĩ sao nếu có một học sinh chuyển trươgnf đến nhà mình ở nhờ?"
"Hả? À, con không thấy phiền đâu..."
Cách đây sáu tháng, tôi vừa kết thúc thời gian du học ở Anh.
Vì học trường nội trú nên tôi không trải nghiệm ở nhà dân bản xứ, nhưng tôi có thể nói tiếng Anh.
Nhà tôi được chọn cũng không phải là lạ.
"Phụ thuộc vào tính cách của người đó nữa."
Ở nhờ nghĩa là sống chung một nhà. Đương nhiên là tôi chẳng muốn ở cùng với ai đó khó tính rồi.
"Chuyện đó con khỏi lo."
Mẹ nói với một nụ cười... không, phải là nụ cười nửa miệng mới đúng.
Tôi có linh cảm không lành về chuyện này.
"Là người con biết rõ đấy."
"À, ra vậy."
Vậy là ai đó tôi đã gặp trong thời gian du học rồi.
Đột nhiên, hình ảnh cô gái tên Mary với mái tóc vàng và đôi mắt xanh dương hiện lên trong đầu. Cô ấy rất thích văn hóa Nhật Bản... hay nói đúng hơn là anime, và thường hỏi con về văn hóa Nhật, còn bảo là một ngày nào đó muốn đến đất nước này.
"Có phải là con gái không?"
"Con hiểu nhanh ghê."
Nụ cười nửa miệng của mẹ tôi càng đậm nét hơn.
Có khi nào mẹ hiểu lầm bọn tôi là người yêu không nhỉ?
Bọn tôi thân thiết với nhau thật, nhưng không phải người yêu.
"Không phải cái kiểu quan hệ mà mẹ đang nghĩ đâu."
"Ôi, con trai mẹ thẹn thùng quá đi.
Không hiểu sao mẹ tôi có vẻ rất vui vẻ.
Lẽ ra tôi nên nhận ra điều bất thường ngay lúc đó.
Vài ngày trước khi học kỳ mới bắt đầu.
Người xuất hiện ở sân bay là một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu bạc.
"Chào, lâu rồi không gặp..."
Người xuất hiện với vẻ mặt ngượng ngùng chính là Amelia Lily Stafford.
Cô con gái nhà quý tộc mà tôi đã kết bạn rồi chia ly trong tình huống không mấy vui vẻ trong thời gian du học.