Cô Tiểu Thư Bất Khả Chiến Bại

chương 1.18: dũng khí

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: hafo

Edit: Tamm

----------------------------------------------------------------

“Đ-Đại Xà…” Magiluka run rẩy hét lên tên của con quái vật.

Đúng như tên gọi, Đại Xà là một con rắn khổng lồ. Nếu muốn đối đầu với nó thì vấn đề lớn nhất bạn gặp phải là kích thước của con quái vật này; như con trước mắt tôi đây phải dài tới khoảng hai mươi mét. Từ cái miệng mở rộng đến tận mang tai, có hai chiếc răng nanh dài và dày đanh nhô ra. Khi nó thở, tiếng rít đặc trưng của loài rắn phát ra khiến tôi lạnh sống lưng.

Theo phản xạ, Magiluka di chuyển lại cạnh Sacher. Con quái vật bị cô ấy thu hút trước khi quay lại nhìn tôi và Tutte.

Đôi mắt nó đảo qua lại nhìn hai người chúng tôi, chắc đang tự hỏi ai sẽ hợp khẩu vị nó hơn. Đôi đồng tử nó nheo lại, mỏng như cây cột trong đôi mắt đó khi con rắn đang đánh giá chúng tôi. Cơ thể tôi cứng đờ khi bị ánh mắt đó bắt gặp. Có cái gì đó đang khiến tôi không thể di chuyển.

Nỗi kinh hoàng. Đúng vậy, không thể lầm được.

Chính là cảm giác mà tôi từng bắt gặp ở Tutte khi nhìn mình, giờ đây, chính tôi đang được trải nghiệm cái nỗi sợ hãi đó đang đi qua từng thớ da thịt.

Đây chỉ là một trong những cảm xúc tự nhiên của con người thôi. Nhưng tôi trước đây đã sống trong một Nhật Bản quá yên bình, hiện đại, thế giới không có sự nguy hiểm như thế này, và tôi đã được tái sinh ở thế giới này, nơi tôi được bảo vệ bởi cha mẹ và người hầu, tôi được mọi người đặc cách để thoải mái nhất có thể. Tôi chưa từng nghĩ đến việc mạng sống của mình như đang nằm trên sợi chỉ như thế này bao giờ— mạng sống bị đe dọa là như này sao? Con quái vật khổng lồ ngay trước mắt giờ đây đang cho tôi thấy cái thực tại đầy tàn khốc ấy.

Chân tay tôi run rẩy vì sợ hãi, và người thì toát mồ hôi lạnh. Cơ thể tôi không thể bị tổn thương. Con rắn này sẽ không giết được tôi… Tôi biết chứ. Mấy việc đó não bộ nhỏ bé của tôi đã biết rồi, nhưng ý thức của tôi lại không thể chấp nhận việc ấy. Thật thảm hại, nhưng mà giờ đây tôi đã hoàn toàn bị nỗi sợ xâm lấn rồi.

Nhưng mà, có ai đó đã bước lên, đứng giữa tôi và con quái vật.

“Ngài Reifus…” Tôi run rẩy thì thầm tên của người trước mắt, nhỏ đến mức chẳng ai có thể nghe thấy tôi. Cậu ta cũng như tôi, đang cảm thấy sợ hãi, đến mức không thể bỏ chạy, dù vậy, cậu ấy vẫn gượng đứng lên để bảo vệ tôi.

“Hoàng tử, chạy đi!” Magiluka gào lên.

Cô ấy là người duy nhất còn giữ được bình tĩnh, cô dìu Sacher dậy. Nghe cô ấy hét lên, con rắn như vừa nghe thấy tiếng cò súng khai cuộc, nó lao đến chỗ chúng tôi.

Không được! Mình phải bảo vệ hoàng tử!

Nhưng tôi không có tí dũng khí nào để di chuyển cả. Tôi biết, tôi có thể ngăn nguy hiểm cậu ta đang đối mặt, nhưng tôi không thể đối mặt với thứ khiến mình chết lặng.

Tôi sắp khóc… Tôi quá yếu đuối và hèn hạ.

Ngay khi con rắn sắp nuốt chửng chúng tôi bằng cái miệng khổng lồ của nó, một cú đánh cực mạnh đã làm con rắn văng ra.

“Phew… tí nữa thì.”

Trước mặt chúng tôi là một người đàn ông ở tuổi tứ tuần, mặc một cái áo giáp hiệp sĩ và có một vết sẹo trên mặt.

“Ngài Klaus!” Magiluka reo lên.

“C-Cha…” Sacher thì thào.

Hai người chạy lại chỗ tôi, Tutte và Reifus. Ngài Klaus đứng giữa chúng tôi và con rắn, ông rút kiếm ra.

“Ta đã hỏi người hầu mọi người đã đi đâu, và ta đã cảm giác là mấy đứa sẽ đến đây mà…” Ngài Klaus lườm Sacher “Thằng con ngu ngốc! Con nên chuẩn bị tinh thần để bị mắng đi.”

“C-Con… Xin lỗi…” Sacher vừa nói vừa nhăn mặt vì đau, có lẽ lưng cậu ấy vẫn còn bị thương.

“Ngài Klaus… Sacher chỉ là không biết gì thôi… Nên…” tôi lắp bắp.Tất cả là do tôi. Nếu tôi nói cho ngài ấy biết… Tôi là lý do cho tất cả việc này.

Được trấn an khi thấy ngài Klaus đến, tôi cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh để nói chuyện. Nhưng ngay sau đó là cảm giác hối lỗi vì đã quá sợ hãi. Cảm giác khi đó như thể đống cảm xúc đã đè bẹp trái tim tôi vậy, tôi nắm lấy ngực mình, hiện rõ sự đau đớn trên khuôn mặt.

“Sacher!” ngài Klaus hét lên. “Đưa hai cô tiểu thư cùng hoàng tử rời khỏi đây mau! Tiểu thư Magiluka, làm ơn hãy gọi đội hiệp sĩ trong làng tới đây.”

“Tuân lệnh.” Sacher gật gù.

“Tôi hiểu rồi!” Magiluka nói.

Mấy tình huống như thế này thì có kinh nghiệm và quyết tâm hay không thật sự rất khác biệt. Dù chỉ mới bằng tuổi tôi, Sacher và Magiluka đã biết phải làm gì. Trong khi đó, tôi lại chết đứng vì sợ hãi, có lẽ ngài Klaus chẳng trông chờ tôi sẽ giúp được gì.

Tôi có lẽ là người mạnh nhất trong đây, nhưng chẳng ai mong chờ rằng tôi sẽ làm được gì cả— thay vì cảm thấy thất vọng vì việc đó, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì chẳng ai quan tâm mình.

“Để con quái vật này cho tôi! Giờ thì đi đi! Bảo vệ Hoàng tử!” Ngài Klaus vừa nói vừa vung kiếm trước mặt con rắn.

Con rắn né được đòn đánh của Klaus, Magiluka cõng Sacher, người vẫn còn khá đau đớn, bắt đầu chạy ra khỏi rừng. Reifus chạy theo cô ấy, tôi và Tutte đuổi theo phía sau.

Được rồi, giờ tôi không còn sợ nữa…

Ngay khi suy nghĩ ấy vừa thoáng qua trong tôi, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Cơ thể tôi đang phản ứng với nguy hiểm. Tôi dừng lại và nắm lấy tay hoàng tử, ngăn cậu ta tiếp tục chạy. Vừa kịp lúc cây cầu lớn đổ sập, ngăn cách Magiluka cùng Saber với tôi và hoàng tử.

Không… Không phải cầu.

Đây là một cái đuôi.

Cái đuôi từ trong bụi cây lao ra, đập xuống chỗ gần Reifus. Từ trong đó, một con rắn khác bò ra— nhỏ hơn so với con mà chúng tôi đã gặp, nhưng vẫn rất to, chắc khoảng 15 mét.

Có nhiều hơn một con quái vật.

“Hoàng tử!” Magiluka dừng lại và bắt đầu chạy ngược lại về phía chúng tôi.

“Hai người mau chạy đi!” Reifus dừng cô ấy lại. “Hãy đi gọi đội kị sĩ theo lời ngài Klaus! Nhanh lên!”

Chúng tôi lùi lại, tránh xa khỏi con rắn, nó càng ngày càng bò lại gần về phía chúng tôi. Ánh mắt nó nhìn thằng vào tôi, Tutte và hoàng tử, hai người phía bên kia cũng nhận ra điều đó, mặt hai người méo xệch đi và chạy tiếp về làng để nhờ giúp đỡ.

Khi nhận ra có thêm một con quái vật khác, ngài Klaus chạy đến chỗ chúng tôi, nghĩa là giờ ông phải cùng lúc chống lại hai con rắn khổng lồ này. Kể cả có là hiệp sĩ xuất sắc thế nào, ông ấy cũng sẽ gặp khó khăn nếu phải vừa chiến đấu, vừa bảo vệ 3 đứa trẻ thế này.

Không chỉ là cuộc đấu đầy khó khăn nữa— đó sẽ là thế trận chiến 1 chiều. Quái vật mạnh hơn con người ở hầu hết mọi mặt, ta phải sử dụng toàn bộ những gì mình có, vũ khí, phép thuật, kỹ thuật chiến đấu, dù cho có thành thạo, ta thường chỉ có thể đánh bại chúng khi một đấu một. Nếu không thì ta cần lấy số lượng áp chế chất lượng...

Trong tình huống này, chúng tôi chẳng là gì của cuộc chiến cả. Ngài Klaus bị đánh lui và rút từng chút một vào rừng, là nơi chúng tôi sẽ chẳng có chỗ nào để trốn cả. Tôi nhìn hoàng tử với đôi mắt ngấn lệ, Người nhìn lại tôi. Cậu ta chỉ mỉm cười một cách trìu mến, chẳng hợp với thời điểm này chút này.

“Đừng lo… Tôi sẽ bảo vệ cậu.” Cậu ta nói.

Nghe mấy lời đó chẳng cho tôi cảm giác yên tâm chút nào, con tim tôi lại thắt chặt thêm. Tôi là người ít có tỉ lệ bị thương nhất ở đây, nhưng giờ tôi lại được người khác bảo vệ.

Tôi có cái sức mạnh này để làm gì cơ chứ?

Tôi đã tập luyện để như thế này sao?

Mấy việc tôi học không khác nào trò trẻ con ư?

Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra thứ mình thật sự cần học không phải kĩ thuật chiến đấu hay trau dồi thêm kỹ năng, mà đó là thứ gì đó hoàn toàn khác.

Sự can đảm…

Tôi nhớ lại lời mà ngài Klaus đã nói khi tôi đang luyện tập. Vì tôi luôn không biết phải làm gì khi gặp chuyện nguy cập nên tôi đã hỏi ông ấy một câu.

“Việc huấn luyện và tích lũy kinh nghiệm thật sự giúp ta chiến đấu tốt hơn sao?”

“Cô hỏi khó thật đấy, tiểu thư Mary. Tôi mong Sacher học hỏi được gì đó từ cô.” Ông ấy cười trừ. “Theo thôi thì, có thứ còn quan trọng hơn nữa cơ.”

“Là gì thế?”

“Nghe có vẻ lố bịch, nhưng tôi nghĩ dũng khí để chiến đấu mới thật sự quan trọng.”

“Dũng khí để chiến đấu à…”

“Vâng, khi gặp mấy vấn đề khó khăn, ta có thể có 3 lựa chọn. Đối mặt với nó bằng sự dũng cảm, chỉ biết chết đứng, hay chạy trốn một cách hèn nhát. Dù có nhiều kinh nghiệm hay kĩ năng chiến đấu có tốt đến thế nào đi nữa, sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu không thật sự tự mình hành động cả.”

“Sự dũng cảm…” Tôi lẩm bẩm trong miệng. “Nhưng mà không phải có kinh nghiệm với kỹ năng mới khiến ta tự tin và dũng cảm sao?”

“Ta chỉ có thể áp dụng những thứ đó sau khi đã sẵn sàng để đương đầu với thử thách. Ít nhất thì đó là theo những gì tôi nghĩ.”[note59595]

“Dũng khí… để đương đầu…” Tôi lẩm bẩm mấy từ đó, và đối mặt với hiện thực.

“Tiểu thư Mary?” Ngài Klaus có vẻ đã nghe thấy tôi nói.

“Ngài Klaus… nếu chỉ phải chiến đấu với một con duy nhất, ngài sẽ có thể kiểm soát được tình hình ở đây nhỉ?”

Ông ấy hơi bối rối với câu hỏi của tôi, sau đó trả lời “Vâng”, “Nếu chỉ có một con quái vật, tôi có thể lo liệu nó và chờ quân tiếp viện tới.”

Đó là câu trả lời mà tôi muốn nghe.

Xin Người… Hãy cho con thêm dũng khí, Thần Linh ơi…

“...Hãy bảo vệ Hoàng tử Reifus!” Tôi nói và chạy vụt đi.

Ngay khi ngài Klaus và Reifus nhìn về phía tôi, tôi đã vượt qua họ và chạy sâu vào rừng. Tôi nghe thấy họ ngạc nhiên “Hả?”. Một trong hai con quái vật đuổi theo tôi.

“Marry, Tutte, hai người làm gì vậy?!” Cậu hoàng tử hét lên với chúng tôi, hơi không hợp với chất giọng hiền lành đó chút nào.

Có vẻ ngài Klaus đã hiểu tôi định làm gì, gương mặt ông có chút cay đắng. Tôi có hơi ngạc nhiên khi nghe hoàng tử gọi tên mình, nhưng mà hình như cậu ta có gọi người khác nữa nhỉ. Quay mặt ra sau, tôi bất ngờ khi thấy cô hầu riêng của mình.

“Tutte, tại sao?!” Tôi hỏi cô ấy.

“Tôi… không thể để cô một mình được, tiểu thư…” cô ấy nói, cố cười với khuôn mặt tái xệch.

Cảm xúc lại lấn át tim tôi, nhưng lần này, tôi cảm thấy ngọn lửa dũng cảm của mình đã lớn hơn vì lý do thần kì nào đó.

“Đi tiếp đi!” Tôi gọi to với hai người kia, quyết định rồi.

Bằng cách này, bên phía hoàng tử có thể ra khỏi rừng rồi. Tôi chỉ cần đánh lạc hướng con rắn về phía ngược lại.

“Xin lỗi tiểu thư!” ngài Klaus nói, ông cũng có quyết định của riêng mình, bế hoàng tử lên và bắt đầu hành động.

“Không! Đừng làm vậy! Thật là không công bằng! Ông không thể chỉ cứu mỗi tôi được!” Reifus la hét, giằng co để thoát khỏi người hiệp sĩ.

“Cậu phải hiểu cho tôi thưa hoàng tử! Ngài rất đặc biệt, khác với chúng tôi!” ngài Klaus nói, vẫn giữ chặt hòang tử không để cậu ta thoát ra.

“Tôi cũng giống như cậu ấy thôi! Tôi và cô ấy đều là người dân vương quốc Aldian! Không có gì khác biệt ở đây cả!”

Nghe cậu ta nói vậy, tôi cũng đã tự giải đáp được một khúc mắt trong lòng mình.

Vậy đó là lý do… Tại sao hoàng tử lại đối xử chúng tôi như những người bạn đồng trang lứa, tha thứ cho những gì chúng tôi đã nói, sự tử tế… Đó có lẽ là suy nghĩ thật mà cậu ta dành cho chúng tôi.

Cậu ta là chàng hoàng tử thật tốt bụng. Dù ban đầu có chút ấn tượng xấu với cách nói chuyện, nhưng thật chất, cậu ta lại thật tử tế và xem ai cũng bình đẳng như nhau.

Tôi phải bảo vệ cậu ta, người như thế phải trở thành một vị vua đích thực.

Tôi thấy mình vừa có thêm một mục đích riêng mà chính tôi cũng chẳng thể hiểu nổi. Không biết liệu có phải do tôi đã được giáo dục thế này vì là con gái của một công tước hay không, tôi phải luôn hết mình vì người của hoàng tộc. Nên tôi đã nói với cậu ấy.

“Không, chúng ta không giống nhau chút nào, Hoàng Tử à. Cậu không chỉ là người dân bình thường, cậu là người sinh ra để sau này sẽ trở thành vua, để lãnh đạo chúng tôi. Cậu nên biết điều đó…”

Tôi phải chịu trách nhiệm về việc này, tôi cần hoàng tử phải thoát khỏi đây.

Tôi cố nặn ra một nụ cười đầy sự tự hào, như con gái của một công tước vẫn nên làm, nhưng tôi không thể quên được sự sợ hãi đang làm mặt tôi méo xệch đi. Không biết Reifus sẽ như thế nào khi thấy tôi thế này, giờ đây cậu cũng đã im lặng và gục mặt xuống.

Tutte và tôi tiếp tục chạy sâu vào rừng, bỏ lại xa hai người kia.

Truyện Chữ Hay