Cố Tiểu Tây

chương 888

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Tiểu Tây nhướng mày cười nói: “Tổng biên tập Tề, nếu vừa rồi tôi không nói thêm một câu như vậy, e rằng số tiền này sẽ không vào được túi của tôi và tổng biên tập Ngụy đâu đúng không? Ông tính toán hay thật đấy, nhưng hai ba tháng lương tiền bồi thường thực sự là quá ít, nửa năm đi.”

“Các ông trả nửa năm tiền lương, tôi cũng không nói thêm gì nữa.”

“Vấn đề của Hoàng Thịnh vốn dĩ như vải bó chân bà già, vừa thúi vừa lằng ngoằng. Tôi lập tức sẽ đi nhậm chức ở Quân khu số 8, cũng không có ý định lãng phí thời gian trên người ông ta, nhưng sa thải người khác không có lý do thì thái độ nên đàng hoàng một chút."

“Nếu không thì tôi cũng không ngại làm to chuyện lên, chỉ là không biết ông Bộ trưởng Hoàng kia đã đặt ra thời hạn bao lâu cho các ông thôi? Lỡ như miệng tôi không đáng tin, nói mấy chuyện giả dối gì đó, vậy thì..."

Vẻ mặt Cố Tiểu Tây bình tĩnh thong dong, nhưng lời nói lại tràn đầy ý uy hiếp.

Gân xanh trên trán Tề Thành giật giật, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Nửa năm thì nửa năm, nhưng cô phải nói được làm được, ngậm miệng lại. Việc gì có thể nói việc gì không, các cô tự biết.”

Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc: "Tổng biên tập Tề quen biết tổng biên tập Ngụy đã lâu, ông còn không tin nhân phẩm của bà ấy sao?"Tề Thành tức giận, ông ta không tin Ngụy Lạc à? Ông ta là không tin cô!

Ngụy Lạc vỗ cánh tay Cố Tiểu Tây, ngước mắt nói: "Mấy ngày nay tôi đã sắp xếp xong hết thảy công việc, tổng biên tập Lưu có thể nhanh chóng bắt đầu tiếp nhận, hôm nay chúng tôi có thể rời đi luôn."

Giọng nói của bà ấy rất bình tĩnh, không biết có phải trong lòng đã thả lỏng không mà nỗi buồn nhẹ giữa hai chân mày bà ấy dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.

Tề Thành khựng lại một chút, mặt đầy cảm khái, ông ta cũng hiểu rõ từ lâu Ngụy Lạc và Cố Tiểu Tây đã sớm biết họ sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng cả hai đều không hề sợ hãi hay hối hận, kiên quyết vạch trần những việc làm xấu xa của Hoàng Thịnh.

Giờ phút này, ông ta không khỏi khâm phục sự hiên ngang lẫm liệt của hai người đồng chí nữ, đáng tiếc thời thế bây giờ không phải do những người chính nghĩa như bọn họ quyết định, rất nhiều người, rất nhiều việc, đều bất đắc dĩ không có lựa chọn nào khác.

Ông ta thở dài, đứng dậy đưa tay về phía Ngụy Lạc: “Tổng biên tập Ngụy, rất vui vì đã từng được làm việc với bà.”

Ngụy Lạc bắt tay ông ta, khóe môi cười nhạt: “Tôi cũng rất vui.”

Lúc Cố Tiểu Tây rời khỏi văn phòng, quay lại thu dọn đồ đạc, đã thu hút sự chú ý của mọi người tổ ba.

"Tiểu Tây, cô đang làm gì vậy? Đi đâu đó?" Sắc mặt Vạn Thanh Lam thoáng khó coi, cô ấy không ngây thơ cho rằng Cố Tiểu Tây xin nghỉ, bởi vì cô đã dọn hết cả bảng và bút vẽ thường dùng trong công việc hàng ngày đi.

Cố Tiểu Tây cười nói: "Thanh Lam, từ nay chúng ta không thể làm đồng nghiệp nữa rồi. Không nói nhiều nữa, nếu nhớ tôi thì cô có thể tới nhà tôi chơi. Nhưng mà một thời gian nữa tôi cũng đi thành phố Hoài Hải rồi, sợ là cô cũng không gặp được tôi nữa.”

Cô vừa dứt lời, Vạn Thanh Lam không nhịn được mà rơi nước mắt: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cô nghỉ việc à?"

"Ừm, tôi nghỉ việc." Cố Tiểu Tây rất bình tĩnh, nói xong quay người nói với các đồng nghiệp tổ ba của mình: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua. Thanh Lam, tôi đi đây."

Cô tháo thẻ công tác của mình xuống, mặt trên vẫn là mấy chữ quen thuộc: Biên tập tổ ba, Cố Tiểu Tây.

Nghĩ lại cũng thật đáng tiếc, sau khi rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng, cô cũng sẽ không thể đến lớp học buổi tối được nữa, vốn dĩ nghĩ muốn học thêm chút gì để sau này lúc thi tuyển sinh đại học có thể dùng tới. Không ngờ còn chưa chờ được tới lúc lớp học buổi tối phân ban đã thất nghiệp rồi.

Cô không khỏi cảm khái trong lòng, thật là kế hoạch không theo kịp thay đổi.

Cố Tiểu Tây thu lại ánh mắt, cầm đồ của mình rồi thong dong rời khỏi phòng làm việc của tổ ba. Vạn Thanh Lam nhìn chiếc ghế trống bên cạnh và thẻ công tác trên bàn, không nhịn được nằm trên bàn khóc.

Hoàng Bân Bân cũng thoáng luyến tiếc, nhưng nhìn Vạn Thanh Lam buồn bã như vậy, không khỏi đưa tay vỗ lưng cô ấy: “Đừng khóc nữa, không phải là sẽ không gặp lại nữa mà, vài ngày nữa Tiểu Tây kết hôn nhất định sẽ mời chúng ta."

Tuy nhiên, nghe xong lời này, Vạn Thanh Lam càng khóc thương tâm hơn.

Bởi vì cô ấy nhớ tới lời Cố Tiểu Tây nói với mình mấy ngày trước: Trong cuộc đời, đa số người khác đều chỉ là những cái cây trên con đường phía trước của bạn, có lẽ nếu đi xa hơn chúng ta sẽ quên mất cái cây này trông như thế nào.

Cô ấy không biết liệu mình có trở thành một cái cây không quan trọng gì trên con đường của Cố Tiểu Tây hay không.

Truyện Chữ Hay