Cố Tiểu Tây thấy ông ấy thật sự không muốn cầm, cũng không nói gì, trước khi đi ngủ vào phòng sau đưa tiền cho Yến Thiếu Ương.
Yến Thiếu Ương mím môi từ chối: "Chị dâu, chị làm gì vậy? Vốn dĩ em và Thiếu Ly Thiếu Đường sống ở đây đã gây cho chị rất nhiều phiền toái. Sao em còn có thể lấy tiền của chị được chứ? Em thực sự không thể cầm được đâu."
Cố Tiểu Tây cười nói: "Anh trai em đưa, hiện tại anh ấy có trợ cấp hàng tháng, em không biết à? Hiện tại thân thể của em tốt hơn rồi, rảnh rỗi có thể dẫn Thiếu Ly Thiếu Đường đi công xã chơi hoặc đi dạo trong huyện. Các bé gái đều yêu thích quần áo đẹp mà.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ương cười khổ một tiếng, rũ hàng mi xuống, trong mắt đong đầy sự cảm động.
Tiền trợ cấp của anh trai ở đâu ra chứ? Rõ ràng là chị dâu tự mình bỏ tiền túi trợ cấp cho mấy người bọn họ, giờ nghĩ lại cũng rất xấu hổ, ngoại trừ Thiếu Đường mấy người bọn họ đều lớn tuổi hơn chị dâu, nhưng kết quả còn phải lấy tiền của cô nuôi sống bản thân.
Thấy cậu ấy không nhúc nhích, Cố Tiểu Tây ra vẻ tức giận nói: "Cầm lấy, chúng ta đều là người một nhà, sao phải phân rõ của em của chị như vậy chứ? Em không cầm có phải không coi chị là chị dâu không? Hơn nữa chờ anh trai em về nhất định sẽ giận chị.”
Yến Thiếu Ương bất đắc dĩ chỉ có thể lưỡng lự đưa tay ra nhận tiền."Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, xua tay đi ra khỏi phòng.
Yến Thiếu Ly là thiếu nữ, Yến Thiếu Đường là cô bé, một người cần quần áo xinh đẹp, một người cần bánh kẹo đồ chơi, bình thường cô rất bận rộn, không lo được nhiều việc như vậy, đưa số tiền này cho Yến Thiếu Ương rất thích hợp. Cô cũng hy vọng bọn họ có thể sống vui vẻ hơn.
Nếu cô đã kết hôn với Yến Thiếu Ngu thì người nhà của anh cũng là của cô, đương nhiên cô sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Yến Thiếu Ương nhìn Cố Tiểu Tây rời đi, nắm chặt tiền trong tay, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Đang nói thì Cố Tích Hoài đi vào phòng ngồi xuống cạnh Yến Thiếu Ương, anh ấy liếc nhìn số tiền trong tay cậu ấy, giơ tay lên vỗ vỗ vai, giọng điệu nặng nề nói: “Bây giờ anh đã hiểu, làm em trai vẫn tốt hơn."
Yến Thiếu Ương dở khóc dở cười: “Nếu anh muốn vậy thì cho anh.”
Cố Tích Hoài trợn trắng mắt: "Em đang nói gì vậy hả? Anh nói cho em biết, anh không thèm ăn xin của người khác!" Nói xong, anh ấy cười ha hả thò đầu lại gần bắt đầu thương lượng: "Anh nghe nói hợp tác xã cung ứng vừa có một mẻ sách mới về, nếu không ngày mai chúng ta đi xem thử?"
Yến Thiếu Ương: "..."
…
Ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Tây đến Nhật Báo Quần Chúng, mọi người đều đang sôi nổi bàn luận về một sự kiện.
Ngũ cốc mua từ thành phố Phong quả thực đúng như lời đồn!
"Các người không biết đâu, chúng tôi xếp hàng dài rất lâu, thật vất vả cuối cùng mới mua được mười cân!" Các đồng nghiệp có kinh nghiệm vui vẻ hớn hở kể lại trải nghiệm lúc đến thành phố Phong, lúc nghĩ lại cảnh chợ đen sầm uất ở thành phố Phong cũng không khỏi thổn thức.
Vạn Thanh Lam kinh ngạc giật mình: “Ở chợ đen có nhiều người đi dạo như vậy, mà thành phố Phong cũng không có người quản à?”
Một đồng nghiệp có kinh nghiệm liếc nhìn cô ấy: “Ha ha, quản được à? Ăn không đủ no, dân chúng như phát điên. Tục ngữ có câu, có sữa đều là mẹ, quan chức không đủ khả năng cung cấp lương thực, nhưng chợ đen thì có thể. Cô nghĩ xem mọi người ủng hộ ai?"
Cố Tiểu Tây ở một bên nghe, trong lòng khẽ yên tâm, xem ra lần này Hình Kiện đã ra một chiêu nguy hiểm, để tin tức đồn ầm ĩ cũng có chỗ lợi.
Tuy nhiên, ngay sau đó mắt cô lại khẽ nheo lại.
Lần trước cô gửi rất nhiều lương thực, tổng cộng lại cũng khoảng mười ngàn cân (một vạn cân), nhưng nhờ có chiêu đó của Hình Kiện giúp đỡ nên tốc độ bán của chợ đen cũng tăng lên đáng kể, không biết lương thực có thể kiên trì được bao lâu đây?
Xem ra cô phải tìm cơ hội đi thành phố Phong lần nữa.