Buổi sáng cứ như thế trôi qua, vừa đến giờ ăn trưa, Vạn Thanh Lam đã kéo Cố Tiểu Tây ra khỏi Nhật Báo Quần Chúng.
Cô ấy kéo cánh tay Cố Tiểu Tây, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, khi đến xã cung ứng, phát hiện nơi ngày xưa người đến người đi, hiện giờ lại cực kỳ tiêu điều, tổng cộng chỉ có vài người.
Vừa bước vào, nhìn người duy nhất còn lại sau quầy xã cung ứng, có hơi ngạc nhiên lại nhìn nhau thêm một cái.
Người bán hàng của xã cung ứng không thể nghi ngờ là một chức nghiệp đứng đầu, ngày xưa người đứng sau quầy ít nhất cũng phải bốn năm người bán hàng, nhưng nhớ đến theo sự suy thoái kinh tế, người bị sa thải cũng rất nhiều, hiện giờ cũng chỉ còn lại một người bán hàng.
“Mỹ Lệ?” Vạn Thanh Lam nhìn thấy Diêu Mỹ Lệ đang ngồi ngơ ngác sau quầy, tiến lên nhỏ giọng gọi một tiếng.
Đúng vậy, người bán hàng ở lại cuối cùng chính là Diêu Mỹ Lệ, chẳng qua nhìn sắc mặt của cô ta, liền biết những ngày gần đây trải qua không suôn sẻ tí nào, trên gương mặt xinh đẹp gần như trống rỗng, đến cả bím tóc trên đầu cũng như được tết mấy ngày trước.Diệu Mỹ Lệ khôi phục tinh thần lại, đột nhiên nhìn thấy Cố Tiểu Tây và Vạn Thanh Lam, cô ta thế mà lại sinh ra loại cảm giác phảng phất đã qua mấy đời.
Cô ta kéo kéo khóe môi, muốn cười, nhưng lại cười không nổi, chỉ nói: “Lâu rồi không thấy các cô tới.”
Vạn Thanh Lam thấy cô ta như vậy có hơi sợ hãi lùi về phía sau hai bước, đưa mắt ra hiệu với Cố Tiểu Tây, muốn biết Diêu Mỹ Lệ đã chịu đựng k1ch thích gì, tại sao đột nhiên như thay đổi một người khác, không có một chút thần thái tính khí như ngày nữa.
Cố Tiểu Tây tiến lên đánh giá sản phẩm bày trên quầy hàng, hỏi: “Hiện tại xã cung ứng chỉ còn một mình cô thôi à?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Diêu Mỹ Lệ hơi sượng, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tây với ánh mắt mang theo chút hận ý nhỏ đến khí khó phát hiện.
Cô ta hít một hơi thật sâu, dương như không muốn nói chuyện với Cố Tiểu Tây, nói thẳng: “Hôm nay các cô tới đây muốn mua cái gì?”
Vạn Thanh Lam nhíu mày, rất là không thích thái độ của cô ta, nhưng Cố Tiểu Tây cũng chưa nói cái gì, cô ấy cũng liền kiềm nén cơn giận.
Ngược lại tâm trạng của Cố Tiểu Tây rất tốt, không hề bị Diêu Mỹ Lệ ảnh hưởng chút nào: “Xe đạp, hiện tại có hàng không?”
Diệu Mỹ Lệ hơi ngạc nhiên, đánh giá Cố Tiểu Tây vài lần, cô ta biết nhà cô ăn ngon mặc ấm, nhưng cả nhà chỉ sống dựa vào tiền lương của một mình cô, xe đạp sao? Lúc này mới qua bao lâu, thế mà đã có thể mua một chiếc xe đạp rồi sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Diêu Mỹ Lệ liền sinh ra một chút hối hận, lúc trước cô ta nên bỏ thêm chút tâm tư.
Biết vậy cô ta đã chẳng làm, hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn, khuôn mặt trở nên xám xịt, nói: “Có, ở bên này.”
Cố Tiểu Tây đi theo cô ta sang một bên, nhìn ba chiếc xe đạp xếp ngay ngắn, cười cười.
Lúc này Diêu Mỹ Lệ đã trở thành một người bán hàng chuyên nghiệp: “Hãng Phượng Hoàng, hãng Vĩnh An, hãng Bồ Câu Trắng, cô xem mình muốn loại nào, đắt nhất chính là của hãng Phượng Hoàng, 130 đồng tiền, còn cải cso phiếu xe đạp, nếu không không thể mua.”
Vừa nghe đến phiếu xe đạp, Vạn Thanh Lam đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, làm sao cô ấy lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Phiếu xe đạp cũng không phải thứ người bình thường có thể có được, sở dĩ xe đạp vẫn chưa hoàn toàn phổ biến, một mặt là do giá cả cao, một mặt khác chính là do không có thể phiếu xe đạp, nói như vậy chỉ có nhà xưởng lớn và đơn vị phía chính phủ mới có thể có được thứ đồ này.
Tính theo cách khác, Nhật Báo Quần Chúng bọn họ đã tính là đơn vị rất lợi hại rồi phải không?
Đáng tiếc, thứ đồ như phiếu xe đạp này cũng chỉ lưu thông ở đơn vị Nhật Báo Quần Chúng cấp thành phố, với đơn vị công xã như bọn họ, chỉ có thể lực bất tòng tâm, nếu không cô ấy đã mua xe đạp từ nhiều năm trước rồi.