Sắc mặt Cố Tích Hoài cũng lạnh lùng, nói: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, đội trưởng Lôi, sau khi thanh niên trí thức Lý đã chỉ ra và xác nhận, thân phận tội phạm giết người của Hoàng Thịnh hẳn là đã xác thực rồi đúng không? Bây giờ mọi người không đi bắt người mà còn chờ gì nữa?”
Sắc mặt Lôi Đại Chùy xanh trắng đan xen, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chỉ có thể chịu đựng áp lực, cho người ta trói Hoàng Thịnh lại.
Cố Tiểu Tây cong môi cười: “Đội trưởng Lôi, tuy rằng không biết sẽ ăn nói với cấp trên thế nào, nhưng tốt nhất mấy người nên thành thật báo cáo đi, đừng hòng có ý đồ lừa gạt cho qua chuyện. Bởi vì ngày mai tôi trở về tòa soạn, cũng sẽ đưa tin rộng rãi.”
Nghe vậy, Lôi Đại Chùy choáng váng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng cười xòa: “Đúng, quân y Cố nói đúng.”
Lúc Hoàng Thịnh bị đưa đi cũng không nói một câu, mí mắt rũ thấp xuống, nghĩ đến quãng đời còn lại đều ở trong tù, anh ta đã sợ hãi nói không nên lời, anh ta xuống nông thôn không phải để giày vò bản thân!
Cố Tiểu Tây nhìn anh ta bị đưa đi, trong lòng xem như nhẹ nhõm được một việc.
Hoàng Thịnh là con rắn độc núp trong bóng tối, mà cô sắp phải đến quân khu số 8, tương lai phải làm rất nhiều chuyện, để Hoàng Thịnh ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cô cũng không yên tâm, xem như tối nay cũng làm được một chuyện tốt.Sau khi Lôi Đại Chùy mang Hoàng Thịnh đi, trò khôi hài đêm nay cũng kết thúc.
Bạch Mân đút cho Lý Nhĩ Tân uống thuốc đã nấu xong, nhìn anh ta trong mắt hiện lên vẻ không đành. Một người đang yên đang lành, lại bởi vì thù hận của người khác mà rơi vào một kết cục bị liệt, cả đời người cũng bị hủy hoại.
Lý Nhĩ Tân không để ý tới ánh mắt của Bạch Mân, uống thuốc xong, nhìn về phía Cố Tiểu Tây, tuy rằng giọng nói vẫn khàn khàn như trước, nhưng đã có thể nói chuyện bình thường: “Đồng chí Cố, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn. Tôi cứ ngỡ mình đã chết rồi.
Cố Tiểu Tây bưng một chén cháo, uống từng ngụm nhỏ.
Nghe được lời này của Lý Nhĩ Tân, cô nói: “Tấm lòng bác sĩ, cũng không thể thấy anh còn thở mà không cứu được, huống chi tôi cần anh tỉnh lại để giúp tôi vạch trần Hoàng Thịnh. Nếu để hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tương lai có thể còn xuất hiện rất nhiều ‘Lý Nhĩ Tân’ khác.”
Lý Nhĩ Tân yên lặng gật đầu: “Vẫn phải cảm ơn đồng chí Cố, tôi sẽ ghi nhớ ơn này.”
Vương Bồi Sinh thấy hai người họ đã nói xong, bèn kêu gọi người đỡ Lý Nhĩ Tân lên, chuẩn bị đưa đến bệnh viện huyện. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, anh ta cũng phải trở về thủ đô, dù sao cũng đã bị liệt nửa người, tiếp tục ở lại đây cũng chỉ chờ chết, có ai chăm sóc đâu chứ?
Đám người dần dần giải tán, sân của nhà họ Cố cũng đã yên tĩnh.
Bạch Mân cắn môi nhìn Cố Tiểu Tây, đáy mắt tràn đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi Tiểu Tây, em vừa trở về, còn phải...”
“Được rồi, đều là người một nhà, nói những lời này làm gì?”Cố Tiểu Tây ăn hết cháo, rồi đưa chén cho Bạch Mân: “Nếu chị thật sự cảm thấy ngại, vậy cái chén này em giao chị rửa nhé, đừng nói anh cả em biết.”
Bạch Mân có chút sững sờ, chợt nở nụ cười, gật đầu lia lịa nói: “Được!”
Cố Tiểu Tây tươi cười, xoay người trở về phòng.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Cố Chí Phượng, đang khoanh chân ngồi ở đầu giường đất. Vừa nhìn thấy cô vào cửa, trên mặt Cố Chí Phượng đã nặn ra nụ cười: “Bé à, ngồi xe nhiều ngày như vậy, mệt lắm phải không? Đi nghỉ sớm chút đi.”
Cố Tiểu Tây nhướng mày: “Cha không có gì muốn hỏi sao? Không có thì con đi ngủ đây.”
Cố Chí Phượng vừa nghe, trên mặt đã lộ ra vẻ khó xử, đôi môi run rẩy, lại hỏi không được.
Lúc này Cố Tích Hoài từ trong phòng đi ra, cười ha hả: “Cha là muốn hỏi em, có phải thật sự trở thành quân y hay không? Lúc nào thì chuẩn bị đến quân khu, có phải đi rồi sẽ rất lâu không trở về.”
Cố Tiểu Tây suy nghĩ một chút, đi rót cho Cố Chí Phượng một ly nước.
“Cha, có một chuyện con phải nói với cha, con và Thiếu Ngu đã báo cáo kết hôn, xem như đã kết hôn rồi.”