Cô không đến hang ổ của Hình Kiện trước mà đang tìm một cái nhà hầm bỏ không ở một vùng nông thôn hẻo lánh cách hang ổ không xa, nói là thuê tạm thời để ở rồi trả tiền thuê một năm là mười đồng, chủ nhà rất vui vẻ giao chìa khóa rồi rời đi.
Nơi này khá là hẻo lánh, ở nông thôn những ngôi nhà đều cách khá xa nhau, cho dù có động tĩnh gì lớn cũng sẽ không thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô đã di chuyển hơn phân nửa lương thực và trứng gà ở trong không gian Tu Di ra ngoài, nhà hầm vốn đang trống rỗng ngay lập tức bị lấp đầy bằng lương thực, nhìn qua rất đáng kinh ngạc, suy nghĩ một chút, Cố Tiểu Tây lại thả phần lớn gà và thỏ đang ở trong phòng nhỏ ra.
Trong không gian Tu Di rất nhiều gà và thỏ, nếu có thể mang ra ngoài bán cũng coi như giải quyết được một vấn đề lớn.
Cô khóa kỹ cửa lại rồi rời đi dọc theo con đường dẫn đến hang ổ của Hình Kiện, tuy lần trước mù quáng rời đi nhưng cô vẫn nhớ được phương hướng, qua mấy ngày, tuyết đọng trên đường vẫn còn chưa tan hết khắp nơi đều lộ ra sự vắng vẻ.
Trời đã dần tối, Cố Tiểu Tây cũng không sợ, cô dẫm lên ánh trăng đi thẳng tới hang ổ.Ở đây ban đêm trời tối như mực, chỉ có những đốm sáng le lói phát ra từ những ngôi nhà gạch đổ nát.
Ngày thường, nơi này trông giống như nơi tụ tập bình thường của những người vô gia cư, mặc dù có người đến kiểm tra cũng không nhìn ra điều bất thường ở nơi này, bất thường duy nhất có lẽ là một căn nhà bằng sắt ngụy trang thành nhà vệ sinh.
Lúc cô đến đang là giờ cơm tối, trong phòng hơi nóng lượn lờ.
Cô đi thẳng đến căn nhà lần trước được Hình Kiện dẫn vào nói chuyện, gõ của một cái, tiếng hò hét bên trong đột nhiên im bặt, không lâu sau, từ bên trong truyền ra giọng nói non nớt nhưng căng thẳng của Hổ Tử: “Ai? Ai vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Hổ Tử, Cố Tiểu Tây cong môi, tốt tính nói: “Là chị, Cố Tiểu Tây.”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, trong phòng yên tĩnh lại, nhưng ngay sau đó tiếng bước chân đều đặn vang lên, sau đó cảnh cửa của ngôi nhà gạch nung bị đẩy ra, gương mặt tuấn tú có chút hung dữ của Hình Kiện xuất hiện trước mặt cô.
Trên người gã ta vẫn mang theo khí chất của xã hội đen như trước, gã ta nhìn Cố Tiểu Tây từ trên xuống dưới vài lần, giọng nói ngạc nhiên: “Cô tới thật sao?”
Cố Tiểu Tây liếc nhìn gã ta, cười như không cười nói: “Có ý gì? Không phải nói xong rồi sao? Chẳng lẽ anh định đổi ý?” Hình Kiện nghe vậy thì cười xấu hổ, nhìn dáng vẻ của cô mảnh mai yếu đuối, lại nghĩ đến thủ đoạn đối phó gã ta của cô, huống chi đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, gã ta còn sợ cô không đến, chỉ trêu đùa gã ta mà thôi.
Cố Tiểu Tây nhìn lướt qua gã ta nhìn vào trong phòng: “Không mời tôi vào sao?”
“Vào đi, vào đi!” Hình Kiện mở cửa đón Cố Tiểu Tây vào.
Trong phòng rất ấm áp, cứ như hai thế giới với bên ngoài lạnh buốt, trong phòng có rất nhiều người ngồi, có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả mọi người đều quanh quanh bếp lò, bưng những chiếc bát vỡ uống chút cháo ít ỏi.
Nhưng mà khi Cố Tiểu Tây bước vào, trong nháy mắt cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thậm chí còn không ai uống cháo.
“A, a, a—” Hổ Tử vừa nhìn thấy cô thì kích động hét lên, con mắt còn sót lại của nó sáng lên, chẳng qua, nó cúi đầu nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình, không dám tiến tới kéo Cố Tiểu Tây, trên gương mặt nhỏ tràn đầy ngượng ngùng.
Cố Tiểu Tây nhìn Hổ Tử, nụ cười trên mặt cô ấm áp, cô đi đến xoa đầu Hổ Tử: “Còn nhớ chị không?”
Hổ Tử liên tục gật đầu, miệng cười đến tận mang tai, nó đưa tay chỉ vào giường sưởi bảo cô qua đấy ngồi.