Chị dâu Thành ngạc nhiên: "Dùng lương thực tinh để bẫy thỏ?"
Trong chớp mắt, ánh mắt mọi người nhìn Cố Tiểu Tây đều thay đổi, lấy trứng gà lôi kéo làm quen với họ đã là một hành động rất hào phóng, nhưng bây giờ lại lấy lương thực tinh ra để bẫy thỏ, hành vi này không khác gì người ăn tiêu hoang phí.
Đương nhiên Cố Tiểu Tây nhìn ra sự phức tạp trong mắt bọn họ, cô không muốn làm một người khác thường, vì thế bèn cúi đầu nói: "Mấy chị dâu không biết thôi, bạn trai em là một người rất nhớ nhà, năm ngoái trong đội chia lương thực nên em lấy một bọc nhỏ, nghĩ rằng mang đến đây để cho bạn trai em có thể nhìn thấy lương thực ở quê hàng ngày, coi như là có cái để cho anh ấy nhớ đúng không?"
Cố Tiểu Tây nói xong, cô giả bộ lau khóe mắt ướt át: "Lần này em đến đây, thấy anh ấy gầy đi rất nhiều, em rất đau lòng! Không mua được thịt, thì có thể dùng lương thực để bẫy hai con thỏ, bồi bổ cơ thể cho anh ấy, nấu cho anh ấy một bữa cơm ngon không được sao?"
Cố Tiểu Tây biểu hiện là một cô vợ sắp cưới đau lòng cho người đàn ông của mình rất chân thật, có hai chị dâu tình cảm không nhịn được khóc nức nở, họ còn vỗ vai cô an ủi.
Trong mắt chị dâu Thành cũng có hơi nước, bà ấy nói: "Em thật là có lòng, ngoại hình xinh đẹp, lại còn biết quan tâm người khác, chồng em có thể lấy được em, thật sự là do tổ tiên phù hộ, được rồi, hôm nay chị phải bẫy được thỏ! Đi thôi!"
Dứt lời, chị dâu Thành cầm dụng cụ, là đầu tàu đi trước.Mấy người họ đều là người nhà của quân nhân, nhưng khi ra vào khỏi quân khu vẫn bị kiểm tra, cũng may là quen mặt, sau khi thông báo một tiếng thì mấy người họ lên núi, ngọn núi trên đảo không quá cao, nhưng hai ngày trước có tuyết rơi nên đường núi rất trơn.
Cũng may mấy người phụ nữ kia cũng không phải phụ nữ õng ẹo trong thành phố, bọn họ nhổ cỏ khô mọc thành bụi, đi thẳng vào trong núi.
Quả nhiên chị dâu Thành có kinh nghiệm, bà ấy đi theo dấu chân thỏ, nhanh chóng tìm được hang thỏ, bà ấy để dụng cụ trước cửa hang thỏ, rồi rải mấy hạt thóc lên, chỉ chờ con thỏ béo phì rơi vào bẫy.
Chị dâu Thành cười phủi tay: "Được rồi! Buổi tối chúng ta trở về từ bờ biển đến xem."
Cố Tiểu Tây cong môi, cô nhìn vị trí đặt dụng cụ, chỉ chờ tìm cơ hội lên núi trước.
Xuống núi, chị dâu Thành ngựa quen đường cũ dẫn Cố Tiểu Tây đi ra bờ biển.
Mặt biển màu xanh trong như gương, nhưng lại không có gợn sóng, gió biển thổi vào mặt, mang theo hơi thở riêng biệt của biển cả.
Cố Tiểu Tây nhìn biển xanh thẳm, môi đỏ mọng cong lên, cô chỉ cảm thấy lòng dạ trống trải, có cảm giác bản thân rất nhỏ bé so với đất trời.
Lúc này, chị dâu Thành đứng trên bờ cát vẫy tay với cô: "Tiểu Cố, mau tới đây, ở đây có con sò rất to!"
"Vâng! Em đến đây!" Cố Tiểu Tây cười cười, cô chạy qua, quả nhiên nhìn thấy một con sò béo mập mạp nằm trên bờ cát vàng óng, cô ngẩng đầu nhìn chị dâu Thành, bà ấy cười nói: "Còn ngây ngốc gì nữa, mau nhặt bỏ vào thùng đi."
Bà ấy biết đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Tây đi bắt hải sản, thấy mới mẻ, lúc tìm được thì gọi cô đến nhặt.
Trong lòng Cố Tiểu Tây ấm áp, cô gật đầu nói: "Vâng!"
Chỉ trong một buổi chiều, Cố Tiểu Tây đi theo chị dâu Thành nhặt được không ít hải sản, có hàu, có sò, còn có một chuỗi rong biển rất dài, mấy người cùng hiệp lực, cái thùng nhanh chóng đầy ắp.
Chị dâu Thành nhìn thấy thành quả, bà ấy cười nói: "Hôm nay khá may mắn, buổi tối cũng có mùi vị hơn."
Không phải ngày này cũng bắt được hải sản thắng lợi trở về, có đôi khi còn không bắt được một con sò, chuyện này liên quan đến địa điểm, khí hậu, kinh nghiệm, tóm lại hôm nay thu hoạch được vô cùng phong phú.
Cố Tiểu Tây cười, cô nhìn sắc trời dần tối, nhớ đến bẫy thỏ trên núi, cô nói: "Chúng ta mau trở về thôi, đến lúc đó em và chị dâu Thành lên núi xem, cực nhọc cho mấy chị dâu khác mang thùng hải sản này về xử lý sạch sẽ."
Lời của cô không có gì đáng nghi, mấy người khác đều cười ha ha đồng ý.