Tin tức anh gia nhập quân khu số tám, trở thành tân binh vương đã sớm truyền ra. Một người như vậy, chỉ cần cho anh thời gian, anh chắc chắn có thể trưởng thành. Khương Hệ cũng bởi vậy mà rục rịch, nếu không cũng sẽ không có cảnh tượng mời khách từ phương xa đến dùng bữa như ngày hôm nay.
“Yến Thiếu Ngu?” Ánh mắt Hứa Ân lóe sáng, nhớ tới người đàn ông mà Cố Tiểu Tây khoác tay lúc đi vào.
Ánh mắt cô ta có vài phần khiếp sợ, thật sự không ngờ người đàn ông ưu tú vừa rồi lại là anh ba nhà họ Yến có tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô. Trong đám con ông cháu cha của bọn họ, danh hiệu anh ba Yến này, có một loại tượng trưng và ý nghĩa đặc biệt.
Nếu như nói con ông cháu cha được hình dung bằng bậc thang, vậy anh ba Yến đã từng là nhân vật ngồi vững ở bậc thứ nhất.
Đáng tiếc, sau khi nhà họ Yến ngã ngựa, hào quang đã từng có cũng sụp đổ. Sau khi nhà họ Yến rời khỏi trung tâm quyền thế, anh ba Yến cũng trở thành người mà mọi người không muốn nhắc tới. Nếu không phải Bạch Thải Vi đột nhiên nói tới, chỉ sợ không ai nhớ tới người này.
Bạch Thải Vi nhếch môi, lắc đầu cười nói: “Anh lại không biết anh ấy tới, nực cười biết bao.”
Tống Kim An máy móc quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, giống như muốn lời kiểm chứng từ chính miệng của cô.Cố Tiểu Tây không nhìn anh ta, giọng nói hờ hững, cũng không hề che giấu: “Đúng vậy, anh ấy có tới nhưng anh ấy tới cùng thủ trưởng Từ, có việc quan trọng phải làm nên không có đi dạo.”
Ánh mắt Thạch Bác lóe sáng, trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không hay.
Bạch Thải Vi cười nhạt: “Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng chính là che chở cho cô tiến vào hội trường, để mặc cho cô ở đây gây sự sao?”
Trong giọng nói của cô ta hết sức không vui, tựa như tình nhân ghen tuông. Thạch Bác nghe xong, dự cảm không hay ở trong lòng lại càng sâu, bỗng nhiên anh ta đứng lên, chuẩn bị lên lầu nhìn thử nhưng lại bị Cố Tiểu Tây nắm chặt cổ tay: “Thư ký Thạch đi đâu thế?”
“Hôm qua là anh mời tôi đến đây, nếu anh đi rồi, tôi cũng không quen với nơi này. Hay anh nói cho tôi biết chuyện của thanh niên trí thức Tống và đồng chí Bạch đi? Hay nói xem có những nhân vật gì đến bữa tiệc này, cho tôi mở mang tầm mắt.
Giọng nói của Cố Tiểu Tây ung dung thong thả, ngón tay cô nhỏ thon, rõ ràng không dùng nhiều sức nhưng Thạch Bác lại không thể hất ra.
Anh ta tức giận nhìn Cố Tiểu Tây, lạnh lùng quát lên: “Buông tay!”
Cố Tiểu Tây cong cong môi, cười ha ha: “Không buông.”
Nói nhảm, lúc này có thể Yến Thiếu Ngu đang ở trên lầu nghe được tin tức gì đó, có thể để Thạch Bác đi lên gây chuyện sao?
Đúng lúc này, trên lầu truyền đến động tĩnh, các nhân vật lớn như Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm và Bạch Kính bỗng nhiên vội vã xuống lầu, bọn họ vừa đi vừa sửa sang lại cà vạt trên cổ, trông giống như có chuyện quan trọng phải xử lý.
Con ngươi của Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích, buông lỏng bàn tay đang kìm Thạch Bác ra.
Thạch Bác tiến lên nói nhỏ với Tống Lâm vài câu, Tống Lâm lắc đầu, đoàn người sải bước ra khỏi hội trường.
“Thải Vi, xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Ân có chút tò mò.
Bạch Thải Vi cũng thấy nghi ngờ, sau đó lắc đầu. Có thể khiến cha cô ta và những người này trở nên căng thẳng, chỉ sợ bữa tiệc tối nay đã xảy ra điều gì trắc trở. Chỉ là không rõ rốt cuộc đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Tống Kim An không có phản ứng gì, cúi đầu, tâm trạng sa sút, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt mọi người di chuyển theo nhóm người Tống Lâm, sau khi bọn họ rời khỏi hội trường, Yến Thiếu Ngu mới từ trên lầu đi xuống.
Hàng chân mày dài của anh nhíu chặt, khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng nghiêm nghị, cũng không biết đã nghe được tin tức gì.