Lúc Tống Lâm rời đi, xung quanh đều hạ xuống áp suất thấp.
Khóe miệng Tống Kim An nhếch lên thành một độ cong khiến lòng người tan nát: “Đồng chí Cố, tôi tiễn cô trở về.”
Thạch Bác đến gần và nghe được câu nói này, ánh mắt anh ta chớp lóe, chậm chạp nói: “Đợi… đợi đã.”
Huyệt Thái Dương Tống Kim An nhảy lên, đè nén sự tức giận: “Còn chuyện gì?”
“Kim An, thả lỏng, đồng chí Cố là ban tốt của anh, tôi có thể làm gì? Chỉ là vừa nãy chủ tịch tỉnh dặn dò, bảo tiệc rượu ngày mai mời đồng chí Cố cùng đi, chắc hẳn anh không có ý kiến gì?” Thạch Bác giang tay ra, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ.
Dứt lời, Tống Kim An chỉ cảm thấy máu của mình đều ngưng đọng, vẻ mặt không dám tin.
Anh ta không ngờ cha vì kết thúc mối gắn kết giữa anh ta và Cố Tiểu Tây vậy mà có thể làm ra quyết định như vậy.Lúc trước Cố Tiểu Tây nói muốn tới bữa tiệc mở mang kiến thức, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là từ chối, đó cũng không phải một bữa tiệc rượu nói chuyện quan trường đơn giản, mà là tiệc ra mắt, nhân vật chính thậm chí còn là anh ta, cục diện này sao có thể để Cố Tiểu Tây đi xem?
Cố Tiểu Tây cau mày, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Tiệc rượu? Để tôi đi?”
Cô vốn còn đang cảm thấy đáng tiếc vì không thể trà trộn vào tiệc rượu, không ngờ vậy mà xoay chuyển tình thế, nếu Tống Lâm đã tự mở miệng bảo cô đi, vậy chuyện này cũng xem như chắc chắn rồi, đúng là liễu rũ đường hoa đến xóm nghèo.
Thạch Bác âm thầm nhìn kỹ Cố Tiểu Tây rồi khách khí nói: “Đồng chí Cố, tiệc rượu ngày mai chính là nơi người trẻ tuổi khuôn viên thành ủy cùng nhau tham gia tụ tập náo nhiệt, cô cũng đừng cảm thấy ràng buộc, xem như là một bữa tiệc kết bạn thôi.”
Trong lòng anh ta hiểu rõ những suy nghĩ của chủ tịch tỉnh, người phụ nữ nông thôn trước mắt lại chưa chắc có thể nhìn thấu.
Nói chung bây giờ cô đang đắc chí, cảm thấy mình lọt vào mắt chủ tịch tỉnh nhỉ?
“Được, vậy cảm ơn đã mời, ngày mai lúc nào, tôi tới đúng giờ, vẫn phải làm phiền thư ký Thạch đến đón tôi một cái.” Cố Tiểu Tây cong môi, trông có vẻ rất vui mừng, dáng vẻ có được lợi ích lớn.
Ánh mắt Thạch Bác lóe lên vẻ khinh bỉ, quả nhiên như anh ta đoán, nhưng anh ta cũng không nói lời gì châm chọc mà chỉ gật đầu nói: “Được, bốn giờ chiều ngày mai, tôi chờ cô ở cửa ra vào, sẽ đón cô đi vào.”
Cố Tiểu Tây mỉm cười, như có điều muốn nói: “Thanh niên trí thức Tống, tôi sợ thư ký Thạch quên ghi thời gian, anh tuyệt đối đừng quên.”
Lòng cô biết rõ Tống Lâm và Thạch Bác chủ động để cô tham gia tiệc rượu ngày mai là không có ý tốt, nói chung cô cũng có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, đơn giản là cảm thấy quan hệ của cô và Tống Kim An khá tốt, muốn để người nông thôn như cô mở mang kiến thức về sự chênh lệch của cả hai.
Lúc trước trình độ quan tâm của đám người Bạch Thải Vi, Hứa Ân có hơi kỳ lạ, nói không chừng thật sự chọn lựa một người vợ có gia thế bối cảnh tương đương cho Tống Kim An, muốn để cô tận mắt chứng kiến, biết khó mà lui.
Nói tới thật nực cười, cô từ đầu tới cuối đều không có tâm tư như vậy, thật sự xem Tống Kim An là bánh trái thơm ngon gì à?
Có điều nếu ngày mai có thể thành công đình hôn thì cũng là chuyện tốt, tuy rằng sẽ khiến thế lực Tống Lâm tăng lên, nhưng cũng trá hình khiến Điền Tĩnh đau khổ, việc cô là quan phối của Tống Kim An, lúc này e rằng cũng bị quên lãng đến chín tầng mây.
Cô cố gắng nhắc nhở Tống Kim An, sợ ngày mai Thạch Bác vì ra oai phủ đầu cô mà bắt cô đợi ở cửa thêm một hai tiếng, cô cũng không có nhiều thời gian lãng phí như vậy, so với Thạch Bác, Tống Kim An đáng tin hơn.
Khóe miệng Thạch Bác giật một cái, cảm thấy Cố Tiểu Tây thật sự hơi bỉ ổi.
Tống Kim An không quan tâm lắm, nghe Cố Tiểu Tây nói, chỉ có thể miễn cưỡng khẽ gật đầu.
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Hôm nay làm phiền anh, tôi đi về trước, không cần tiễn.”
Nói xong, cô nhanh chân rời đi, đưa lưng về phía Tống Kim An phất tay.