Ngón tay Cố Tiểu Tây gõ lên mặt bàn, mắt nhắm lại, nghĩ đến tiệc rượu ngày mai, không bằng đi hỏi một chút?
Cũng không phải cô muốn tham gia náo nhiệt, chỉ là tiệc rượu ngày mai chắc chắn có nhân vật lớn tụ tập, Tống Lâm ắt hẳn cũng ở trong đó, nói không chừng có thể nghe được tin tức hữu dụng gì, những tin tức này có lẽ sẽ giành được một chút cơ hội cho Yến Thiếu Ngu trở về kinh thành.
Có điều chỉ dựa vào mình cô thì tiến vào khuôn viên thành ủy là một vấn đề, càng đừng nhắc tới tham gia tiệc rượu.
Cô vẫn phải gặp mặt Tống Kim An một lần, hỏi thử chuyện của thành phố Phong, lại tìm cơ hội trà trộn vào bữa tiệc.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Tây lập tức viết một tờ giấy rồi rời khỏi nhà nghỉ, đi tới cửa hàng bánh ngọt mua bánh ngọt tươi mới, lại ngồi lên xe bus tới khuôn viên thành ủy, cô không vào được, nhưng có thể để cảnh vệ giữ cửa giúp đưa bánh ngọt cho Tống Kim An.
Có điều cô đã chú ý không vội đi qua sau khi đến khuôn viên thành ủy, cô sợ đụng phải đám người Bạch Thải Vi.Sự thật đã chứng minh suy nghĩ của cô không sao, đợi một bên không bao lâu thì hai chiếc xe đã lái vào khuôn viên thành ủy, xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy dáng vẻ đám người Bạch Thải Vi đang cười nói, đợi xe hoàn toàn rời đi, Cố Tiểu Tây mới từ một góc đi ra.
Hôm nay cô tới có chuyện chính, đương nhiên không muốn gặp trở ngại, nếu có cơ hội tham gia tiệc rượu ngày mai thì tốt, nếu không có thì thôi.
Cố Tiểu Tây xách theo bánh ngọt tới gần cổng khuôn viên thành ủy, còn chưa tới gần đã bị cảnh vệ cản lại, cô cũng không hoảng hốt mà chỉ mặt mình: “Chào ngài, còn nhớ tôi không? Hôm qua cùng tới với cậu chủ nhà chủ tịch tỉnh.”
Cảnh vệ việc nhìn nhau, ngược lại cũng không xua đuổi cô mà chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”
Cố Tiểu Tây mỉm cười, tay giơ cao, đưa bánh ngọt trong tay tới: “Tôi đã hẹn gặp mặt với cậu chủ nhà chủ tịch tịch, nhưng hôm qua đi vội nên quên nói thời gian, làm phiền các anh giúp tôi đưa bánh ngọt cho anh ấy, có thể chứ?”
Cô xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt cong cong trông khá vô hại khi cười, cảnh vệ viên nghĩ đến thái độ của Tống Kim An với cô hôm qua thì cũng không do dự quá lâu mà tiếp nhận bánh ngọt nói: “Vậy cô đợi ở đây một lát.”
Cố Tiểu Tây khẽ gật đầu, nhìn cảnh vệ viên xách theo bánh ngọt tiến vào khuôn viên thành ủy.
Qua khoảng hơn mười phút, vẻ mặt Cố Tiểu Tây hờ hững, xem ra Tống Kim An sẽ không tới, cô cũng không thất vọng, hai người vốn cũng không xem như thân thiết lắm, hôm nay tới thăm dò thôi, làm được việc thì tốt, không được thì thôi.
Đúng lúc này, cảnh viên vệ lúc trước đi giao bánh ngọt đã trở về, sau lưng còn có Tống Kim An đi theo với vẻ mặt gấp gáp.
Đuôi lông mày của Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích, xem ra bánh ngọt không bị Thạch Bác chặn lại, trong lúc suy nghĩ thì Tống Kim An đã đi tới trước mặt cô, tuy rằng thở hồng hộc, nhưng trong giọng nói khó nén sự vui vẻ: “Đồng chí Cố, sao cô lại tới đây?”
Lúc cảnh vệ viên đi qua đưa bánh ngọt, là dì Lý nhận, nghe xong là cho anh ta, lúc này bà ấy mới đưa lên lầu.
Anh ta vốn còn sợ Cố Tiểu Tây còn tức giận vì chuyện hôm qua, sau này gặp mặt lần nữa sẽ tránh xa người ta ngàn dặm, không ngờ hôm nay cô tự mình tới cửa, trong lúc nhất thời cảm xúc rối ren, tim đập loạn.
Cố Tiểu Tây cong môi, chỉ vào cách đó không xa nói: “Chúng ta tới bên kia nói đi.”
Tống Kim An mím môi, muốn mời Cố Tiểu Tây vào khuôn viên thành ủy, nhưng nghĩ tới thái độ lạnh lùng cứng rắn của cha và Thạch Bác thì rút lại lời muốn nói ra, sợ Cố Tiểu Tây tới sẽ bị khinh thường, anh ta vuốt cằm nói: “Được.”