Vạn Thanh Lam nhíu mày: “Về huyện Thanh An à, một mình cô sao?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Một mình tôi, hiện giờ tình huống của tôi đặc biệt, không thể nào tới đây thường xuyên được, có chuyện gì thì mọi người cứ nói với anh cả của tôi là được. Mặt khác, chính phủ bắt đầu giảm giá lương thực, khó tránh khỏi lòng người dao động, mọi người phải trấn an họ cho tốt nhé.”
Cô rất lo những người này vì kiếm tiền mà nâng cao giá lương thực, làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích nhân dân.
Hình Kiện gật đầu, cười nói: “Chị Cố yên tâm đi, bọn họ đều đi theo chị từ lâu, không có tâm tư gì khác đâu.”
Vạn Thanh Lam ở bên cạnh đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt kích động nhỏ giọng nói: “Đúng rồi! Tiểu Tây à, khoảng thời gian trước trên tin tức nói, công tích vĩ đại của thiếu tá Yến ở quân khu số 8, chính là nói đồng chí Yến đúng không?”
Cố Tiểu Tây mỉm cười, không trả lời, chỉ nói: “Tôi phải trở về rồi, trễ nữa sẽ không kịp lên xe.”
Mặc dù Vạn Thanh Lam không hiểu những chuyện này, nhưng từ biểu cảm của Cố Tiểu Tây cũng nhìn ra, cô không muốn nói nhiều về những chuyện này.
Cô ấy có chút ngượng ngùng cười ngây ngô hai tiếng, lúc này Hình Kiện mới nói: “Chị Cố, hôm nay trưởng khoa Tống muốn về thủ đô, nghe nói thuận tiện cũng định về chỗ nhập đội ở nông thôn. Hay là chị đi chung với anh ta, trên đường cũng có người chăm sóc cho nhau?”Cố Tiểu Tây có chút sững sờ: “Trưởng khoa Tống?”
Cô vừa dứt lời thì nghe được giọng nói quen thuộc: “Hình Kiện, lương thực tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”
Vạn Thanh Lam dở khóc dở cười: “Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”
Cố Tiểu Tây nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người đi tới, thật sự là Tống Kim An.
Từ sau khi Điền Tĩnh chết, cô không chú ý đến tình huống của Tống Kim An nữa, trưởng khoa Tống, xem ra cũng sống rất khá.
Nhưng phe Khương đã rơi đài, là quan lớn cốt yếu dốc sức nâng đỡ Khương Bính Nhung, nên kết cục của Tống Lâm cũng sẽ không quá tốt. Cũng không biết Tống Kim An là con trai của Tống Lâm, có bị liên lụy hay không nữa.
Tống Kim An cũng nhìn thấy Cố Tiểu Tây, bước chân anh ta hơi khựng lại, ngay sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười ấm áp.
Anh ta bước nhanh về phía trước, nhẹ giọng nói: “Đồng chí Cố, đã lâu không gặp.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, nói với Vạn Thanh Lam và Hình Kiện nói: “Tôi đi trước đây.”
Lúc cô xoay người, Tống Kim An thấy được bụng dưới nhô lên của cô, vẻ mặt hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã kịp thời phản ứng.
Nhưng không đợi anh ta lên tiếng nói gì, Cố Tiểu Tây đã đi xa.
Tống Kim An đút tay vào túi áo chậm rãi nắm thành quyền, nhìn bóng lưng Cố Tiểu Tây đi xa, trong chốc lát ánh mắt đã mông lung. Anh ta cũng không rõ, bắt đầu từ khi nào, hai người bọn họ đã trở thành người xa lạ nhìn nhau cũng không nói gì.
Hình Kiện nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của anh ta, vội cười ngắt lời: “Trưởng khoa Tống, những lương thực này đều chuẩn bị cho đồng hương sao?”
Gã ta giúp đỡ chuyển mấy túi lương thực căng phồng vào cốp xe, tuy nói là có thể thấy được sự lạnh lùng của Cố Tiểu Tây đối với Tống Kim An, nhưng đối với nhân phẩm của người này, gã ta cảm thấy vẫn đáng để khen ngợi và kính nể, nên không khỏi nói thêm vài câu.
Tống Kim An khẽ ừ một tiếng, hít sâu một hơi, sau khi đưa hóa đơn cho Hình Kiện thì lên xe rời đi.
“Nhìn cái gì? Trở về thôi!” Vạn Thanh Lam chọc chọc cánh tay Hình Kiện, đoạt lấy hóa đơn trong tay gã ta, vui tươi hớn hở chạy xa, Hình Kiện bật cười, lại quay đầu nhìn thoáng qua ô tô đã đi xa của Tống Kim An, rồi thở dài.
Trên xe, Tống Kim An ngồi ở ghế sau, rũ mí mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Tài xế là người thân tín do Tống Lâm sắp xếp cho anh ta, sau một hồi yên lặng, anh ta nói: “Trưởng khoa, tỉnh trưởng bảo cậu không nên rời khỏi thành phố Phong, lại càng không nên xen vào chuyện của thủ đô. Bây giờ cậu trở về, chắc chắn sẽ khiến người khác để ý tới cậu.”
Hiển nhiên, lúc thế cục ở thủ đô đang hừng hực khí thế, nhà họ Tống cũng đã sớm nhận được tin tức.
Tống Lâm tự biết đã vô vọng, cũng không muốn con trai mình liên lụy, nên đã sớm tính toán cả rồi. Tự mình gánh chịu, đẩy Tống Kim An ra ngoài,, chỉ cần anh ta không chủ động ló đầu thì chỉ với một trưởng khoa nho nhỏ, cũng sẽ không bị Tần Hữu Công để vào mắt.
Nghe được lời nói của tài xế, Tống Kim An ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất bình tĩnh: “Tôi đã không còn là Tống Kim An dưới sự che chở của cha mẹ nữa, nếu đã là người một nhà, không lý nào lại không quan tâm. Tóm lại, thiếu nợ người ta thì phải trả.”
Từ lúc nhận được tin tức của Tống Lâm, anh ta đã nhớ tới lời Yến Thiếu Ngu từng nói với anh ta.
Nhà họ Phan không vô tội thì nhà họ Tống có thể sạch sẽ đến mức nào?