Thời gian ba tháng trôi qua, đã đủ để đưa ra kết luận.
Trong khoảng thời gian này cô hết sức chú ý tới hướng đi của thủ đô nhưng xa xôi vạn dặm, thật sự rất khó để biết trước được. Cho nên trong khoảng thời gian này cô rất chăm chỉ chạy đến chỗ của Từ Xuyên Cốc, nhân vật lớn như bọn họ, con đường tin tức chắc chắn sẽ rộng rãi hơn cô.
Từ Xuyên Cốc cũng không giấu cô, chỉ nói phiên tòa quân sự đã đi đến hồi kết.
Ngọc Yêu Nương là nhân vật mấu chốt của sự kiện, trong khẩu cung, từng chuyện từng chuyện, đều là việc ác mà bà ta trợ giúp Khương Bính Nhung làm. Coi mạng người như cỏ rác, tham ô phạm tội, thậm chí bao gồm cả việc khống chế Kỷ Nhiên, hãm hại nhà họ Yến.
Đương nhiên Khương Bính Nhung thì không thừa nhận việc này, ông ta hoàn toàn quyết liệt, quyết tâm đánh với Ngọc Yêu Nương tới cùng. Muốn kết thúc mọi chuyện thành tin tức về chuyện trăng hoa không mấy đáng kể, để từ đó tìm lấy bình yên, nhưng hành động này đã hoàn toàn chọc giận Ngọc Yêu Nương.
Bà ta lập tức vạch mặt, ở trên tòa án ẫm ĩ cực kỳ khó coi với Khương Bính Nhung, lại cung cấp ra nhiều vật chứng hơn nữa.
Bỗng chốc, nhân chứng vật chứng lẫn người bị hại đều có, làm sao Khương Bính Nhung còn có đường phản kháng được?
Sau khi Cố Tiểu Tây nghe được những chuyện này, thật lâu không nói gì.Mặc dù quá trình Từ Xuyên Cốc kể khá là rườm rà, nhưng cô vẫn nghe thấy sự căng thẳng và gian nan trong đó.
Sau khi cảm thán, cô lại không khỏi cảm thấy mừng cho Yến Thiếu Ngu.
Ngọc Yêu Nương tự mình lên tiếng, giúp nhà họ Yến thoát tội, cứ như vậy anh sẽ không cần phải mạo hiểm đến đảo Bảo tìm Lãnh Trung Dịch nữa.
Nhưng cô chưa kịp vui mừng, đã từ miệng Từ Xuyên Cốc biết được tình huống của Yến Thiếu Ngu, là anh vẫn đi đảo Bảo.
Anh muốn tội danh của nhà họ Yến được tẩy sạch hoàn toàn từ phe Khương, đến Kỷ Nhiên, rồi đến Lãnh Trung Dịch nữa.
Khi đó cô đột nhiên hối hận vì đã giấu anh chuyện mang thai, sớm biết như vậy hẳn nên sớm nói cho anh biết. Có lẽ anh sẽ lo lắng cho cô và đứa nhỏ mà mau chóng trở về, chứ không có nhanh chân chạy đến đảo Bảo.
Nhưng suy nghĩ như vậy cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt, sở dĩ cô không nói, cũng là vì không muốn làm rối suy nghĩ của anh.
Nhà họ Yến là gánh nặng mà Yến Thiếu Ngu đeo trên lưng, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, anh đều cố gắng để tẩy sạch tội danh cho nhà họ Yến. Thậm chí không tiếc hi sinh mạng sống, chấp niệm này không thua gì thù hận của cô đối với Điền Tĩnh cả.
Bây giờ Điền Tĩnh đã chết, gánh nặng của cô đã được dỡ xuống, cô có lý do gì để ngăn cản anh?
Con ngươi của Cố Tiểu Tây hơi thu lại, nhìn cái bụng nhô lên, trong mắt có chút vẻ dịu dàng bất lực.
Trương Tiểu Mạn lắc lắc cánh tay Cố Tiểu Tây: “Tiểu Tây! Cô có nghe tôi nói không?”
Cố Tiểu Tây gật đầu, bình tĩnh nói: “Có nghe, chẳng phải là chuyện một số người của quân khu bị chỉ tội, lập tức sẽ được đưa tới thủ đô để điều tra sao? Đây không phải chuyện to tát gì, mọi người cứ xem như chưa nghe thấy là được.”
Khóe miệng Trương Tiểu Mạn giật giật: “Trong mắt cô đây không phải là chuyện lớn sao?”
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, buồn cười nói: “Theo tôi thấy, còn không quan trọng bằng việc ăn cơm tối, đi nào, trở về thôi.”
Ba người trở về quân khu, trên đường nhìn thấy quân lính của đội chấp hành pháp luật đi tới đi lui, rồi cứ cách ba mét lại có một người lính canh gác, không khí quân khu dường như cũng căng thẳng theo, khiến Trương Tiểu Mạn và chị dâu Thành cũng không nhịn được mà nín thở.
Cho đến khi vào phạm vi viện gia chúc, hai người mới thả lỏng một chút.
Nhưng ngay sau đó đã nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc, là Diêu Hải Lan.
Bà ta là vợ của chính ủy Đàm ở quân khu, còn là giáo viên tiểu học của bộ đội, lần đầu gặp mặt ăn mặc theo phong cách phương Tây, trông vô cùng trịch thượng. Chị dâu Thành đã phàn nàn không ít lần, có điều vào giờ phút này, lại khóc sướt mướt bị quân lính của đội chấp hành pháp luật đưa đi.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây lạnh nhạt nhìn Diêu Hải Lan bị đưa đi, xem ra chính ủy Đàm cũng là người của phe Khương.
Tần Hữu Công quả nhiên mạnh mẽ vang dội, đã bắt đầu bắt tay vào việc dọn dẹp người còn lại của phe Khương ở quân đội rồi.