Vì muốn hiểu rõ hơn về giáng đầu sư, lúc ở trên xe, cô đã kéo ông Phùng hỏi thăm không ít lần về trận nổi loạn của giáng đầu sư năm đó.
Thứ cỏ giáng đầu âm dương này, loại thô gọi là dương, loại mảnh là âm, thông thường sẽ sinh trưởng cùng nhau, dù cho được chế thành cỏ khô, hai loại cỏ âm dương cũng sẽ ra sức ngọ nguậy một cách thần kỳ, cho đến khi chạm vào cơ thể người rồi kết dính lại và bám rễ sinh chồi.
Loại bùa Giáng Đầu Thuật quỷ dị này là thứ "Tuyệt hàng" khó giải quyết nhất, người trúng bùa này chỉ có nước chờ chết.
Mắt Cố Tiểu Tây lóe lên sự nghiêm nghị, đưa tay tiến lên nắm chặt cổ tay chiến sĩ kia không chút do dự.
Cỏ giáng đầu âm dương sinh sôi trong cơ thể anh ta như giòi ký sinh trong xương cốt, khi chạm đến ngón tay của cô bèn muốn sinh trưởng.
Sức mạnh chữa trị khổng lồ trào ra từ trong người của Cố Tiểu Tây, thuận theo ngón tay đi vào cơ thể của chiến sĩ, cỏ giáng đầu âm dương vốn đang giương nanh múa vuốt bỗng giống như gặp phải kẻ thù tự nhiên mà co ro muốn rút lại vào bên trong cơ thể của chiến sĩ.
Chỉ là, sau một lúc, sức mạnh chữa trị nhanh chóng càn quét tất cả, hễ là cỏ giáng đầu âm dương thì chỉ mới chạm vào đã bắt đầu héo úa.Cảnh tượng này được những chiến sĩ khác nhìn thấy,họ đều không khỏi kinh ngạc, nhìn Cố Tiểu Tây như nhìn thấy vị thần tiên nào đó.
Bọn họ đều biết Cố Tiểu Tây là ân nhân cứu mạng của Tần Hữu Công, rất hữu ích trong việc trị kĩ năng của giáng đầu sư, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, trong lòng họ đều sinh ra cảm giác yên tâm. Ban đầu,những người đi đối phó với giáng đầu sư đều có chút sợ hãi, giờ thì tốt rồi.
Dù sau bên họ có người chuyên trị cái này, vậy thì còn gì mà phải lo sợ nữa.
Yến Thiếu Ngu đang chuẩn bị đi lên lầu 2, anh cũng nhìn thấy Cố Tiểu Tây.
Giọng Cố Tiểu Tây điềm tĩnh, giơ tay chỉ về một hướng: "Phòng bếp!"
Yến Thiếu Ngu nhanh chóng xuống lầu, gọi các chiến sĩ tiến lên, họng súng nhắm chuẩn phòng bếp, bao vây bên trong.
Cố Tiểu Tây cũng không nhàn rỗi, bởi vì nhờ cảm nhận được thực vật, cô nhanh chóng tìm được nguồn điện, rồi lại quay ngược lại kéo dây mở đèn, phòng khách bỗng nhiên sáng lên, tựa như xua tan toàn bộ sự âm u lạnh lẽo.
Vào khoảnh khắc đèn sáng lên, Cố Tiểu Tây cao giọng nói: "Cẩn thận!"
Một con vật màu xanh ngọc bỗng vọt thẳng tới cổ Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu đã có phòng bị từ lâu, ngay lúc Cố Tiểu Tây lên tiếng, tay đã bóp cò súng, chỉ nghe thấy một tiếng "bằng", anh bắn trúng một con rắn nhỏ màu xanh ngọc, con rắn còn bị lực súng bắn xuyên qua, bị đẩy ra xa một khoảng.
Rắn nhỏ rơi xuống bên cạnh chiếc tủ trong phòng bếp, đầu rắn đã nát bấy, đuôi ngọa nguậy vài cái, cuối cùng dừng động đậy.
Ngọc Yêu Nương giống như không ngờ Yến Thiếu Ngu còn có bản lĩnh này, bà ta bỗng cười khẽ một tiếng, chậm rãi bước ra từ trong phòng bếp, vừa đi vừa vỗ tay, sau khi đi ra, bà ta nhẹ nhàng tựa vào tường, phô bày dáng vẻ thướt tha diêm dúa.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, bà ta không hề căng thẳng, ngược lại rất hứng thú đánh giá Yến Thiếu Ngu.
Hứng thú dành cho Yến Thiếu Ngu bỗng nhiên dừng lại khi nhìn thấy khí vận màu vàng phủ khắp người anh, ánh mắt bà ta lạnh băng.
Chả trách vận may của nhà họ Yến đã cạn kiệt rồi mà vẫn đi được đến đây, ép ba ta đến bước đường này, thật là khó mà hình dung được, nhà họ Yến lụn bại lại xuất hiện một người có vận khí cực tốt, nhưng bà ta nhớ rõ ràng dáng vẻ mấy tên trẻ tuổi nhà họ Yến lúc rời Thành Đô đều là mây đen che đỉnh đầu. Nếu như không phải biết rõ dù cho bọn họ có rời đi cũng không có tác dụng gì lớn, thì sao bà ta có thể thả người đi chứ?
Lúc phát hiện Yến Thiếu Ngu có lòng tòng quân, bà ta cũng lập tức phái người đi diệt trừ sâu kiến rồi, nhưng không ngờ tới lại để sót một nước cờ, lại để cho người này phát triển đến bước này, lại còn lọt vào mắt xanh của Tần Hữu Công.
"Con trái của Yến Thú Chi, trái lại cũng không phế vật như trong tưởng tượng, lúc trước, mày cố ý rời khỏi thủ đô, thoát khỏi tầm mắt của phe Khương?"
Lời này của bà ta là dư thừa, thời gian gần đây Yến Thiếu Ngu chiến công hiển hách, phe Khương sớm đã nhận được tin tức.
Có điều, anh ở xa tít bên quân khu 8, chỗ đó lại là địa bàn quân sự, Từ Xuyên Cốc chẳng thèm nghe chuyện về phe Khương.