Một cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi, nữ quân y, mặc cho ai cũng không hề xem nhân vật bé nhỏ không đáng kể nào vào mắt, càng không ai sẽ nghĩ đến việc cô có thể phá thuật pháp của bà ta, nếu không có lời nói đêm nay của Điền Tĩnh, bà ta cũng sẽ không nghi ngờ.
Nhưng từ dấu vết trong lời nói này để lại cũng biết, Cố Tiểu Tây này, chắc chắn là người có thiên mệnh khí vận, nhận được sự chiếu cố của Thiên Đạo.
Nếu là bình thường nghe tới một người như vậy, bà ta chắc chắn sẽ dốc hết sức lực mượn sức, thúc đẩy phát triển rộng khí vận của phe Khương, cũng giống như năm đó bà ta hao hết miệng lưỡi thuyết phục Khương Bính Nhung mượn sức Tống Lâm vậy, cả gia đình Tống Lâm đều được vận may chiếu rọi, đứa con trai đó càng được bao phủ bởi ánh sáng vàng kim.
Chẳng qua, nếu như Cố Tiểu Tây đã gả vào nhà họ Yến, vậy nhất định phải đứng ở mặt đối lập với phe Khương.
Hơn nữa, cô còn có được thủ đoạn khắc chế giáng đầu sư, một người như vậy, bà ta không thể nào để cho cô sống sót bình yên.
Mặt mày Khương Đồng trở nên lạnh lùng, nghĩ đến việc đại sứ nước E đều đã đến thủ đô, mà phe Khương thì vẫn chưa nhận được tin tức gì, anh ta liền cảm thấy bực bội sâu sắc: "Cho dù Cố Tiểu Tây thật sự cứu được Tần Hữu Công, chẳng lẽ dì còn sợ cô ta không bằng? Cần gì cháu rời đi?"
Ngọc Yêu Nương nhất thời không biết nên cảm thấy vui mừng trước sự tín nhiệm của Khương Đồng, hay là cảm thấy lo lắng vì sự kiêu ngạo của anh ta.Nếu như Cố Tiểu Tây chỉ là quân y tình cờ cứu Tần Hữu Công tỉnh lại, vậy thì bà ta tất nhiên chẳng có gì phải lo lắng, nhưng cố tình cô lại không phải, nếu như lúc trước cô có thể giết Điền Tĩnh, người mang theo quỷ tử, lại cứu Tần Hữu Công tỉnh lại, vậy tất nhiên là có bản lĩnh thực sự.
Tuy rằng đã hoành hành ở thủ đô nhiều năm như vậy, nhưng bà ta cũng không cuồng vọng đến mức vô địch thiên hạ.
Ánh mắt Ngọc Yêu Nương tối nghĩ, vẫn nhẹ giọng nói: "A Đồng, con nghe lời dì, rời đi trước đi."
Khương Đồng không nói gì, đi đến bên cạnh ghế sô pha, bấm gọi một cuộc điện thoại, để thuộc hạ của mình mau chóng điều tra rõ nơi dừng chân của Lovshkin ở đâu, ngày mai anh ta sẽ tự mình tới cửa đi mời, lần hợp tác này cần được thúc đẩy!
"Rầm" một tiếng cúp điện thoại, Khương Đồng bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha: "Được rồi, dì cũng ngồi xuống đi, không nghiêm trọng như những gì dì nghĩ đâu, chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, huống chi Tần Hữu Công vừa mới tỉnh, chẳng lẽ đêm nay bọn họ liền có hành động chắc?"
"Phe Tần đã là châu chấu sau thu, không còn nhảy nhót được hai ngày đâu, yên tâm đi."
Khương Đồng nhìn Ngọc Yêu Nương vẫn còn nhíu chặt mày, không nói gì, có chút mất kiên nhẫn: "Con nói, ngồi xuống."
Ngọc Yêu Nương mím môi, thật sự nghe lời ngồi xuống ghế sô pha.
"Dì Ngọc, dì yên tâm đi, người khác đều biết xưa này dì không rời xa cha dù chỉ một tấc, cho dù muốn trả thù, cũng là đi đến phía cha con bên kia, sao có thể chạy đến Vạn Bình Trai? Huống chi, với bản lĩnh của dì, mặc cho ai tới cũng vô dụng!"
Khương Đồng thả chậm giọng nói, thái độ cũng tôn trọng hơn vài phần.
Điền Tĩnh ở một bên im lặng nhìn cảnh này mà không nói một lời, ở trong lòng phỏng đoán về mối quan hệ giữa Ngọc Yêu Nương và Khương Đồng.
Không biết nhìn bao lâu, đồng tử của cô ta co rút lại, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, hai người đang ngồi song song nhau, dáng vẻ thế mà lại cực kỳ giống nhau, chỉ là Ngọc Yêu Nương trông trẻ quá mức, hai người nhìn sơ qua giống như anh em vậy.
Khương Đồng nhíu mày, vẻ mặt không vui mà nói với Điền Tĩnh: "Nhìn cái gì? Cút về đi."
Điền Tĩnh cúi thấp đầu, yên lặng xoay người đi lên lầu.
Ngọc Yêu Nương nhìn lướt qua bóng dáng của cô ta, vừa định nói chuyện, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, đứng dậy đi nhanh đến bên cửa sổ, xốc bức màn lên một khe hở nhỏ nhìn nhìn, bên ngoài ngoại trừ gió đêm cùng tiếng dế kêu khúc khúc, còn lại không có cái gì.
Khương Đồng cũng đứng dậy đến bên cạnh bà ta, nhìn màn đêm tĩnh lặng, không nói nên lời: "Lại làm sao vậy? Lúc kinh lúc rống."
Ngọc Yêu Nương hít một hơi thật sâu, đôi mắt quyến rũ tràn đầy dữ tợn: "Chúng ta thật sự đã đánh giá thấp Tần Hữu Công."