Khi Cố Vĩ bước vào cửa, hai bên đã ngừng nói chuyện.
Ông ấy đứng tại cuối giường, chào theo kiểu quân đội với Tần Hữu Công: "Lãnh đạo!"
Tần Hữu Công trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: "Lão Cố, lần này có một nhiệm vụ muốn giao cho ông đi làm."
Cố Vĩ nghe xong thì đứng thẳng lưng lên. Có thể trở thành tâm phúc là quan chức cấp cao của chính quyền phe Tần nên tất nhiên ông ấy cũng không phải cứng cỏi như vẻ bề ngoài. Trong lòng ông ấy hiểu rõ rằng nhiệm vụ này có thể liên quan tới giáng đầu sư đứng sau phe Khương.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Tần Hữu Công đã xác nhận suy đoán của ông ấy.
"Phối hợp hành động với đồng chí Yến Thiếu Ngu bắt sống giáng đầu sư đứng sau phe Khương đã xuống tay với tôi. Việc này chỉ có thể thành, không thể thất bại!" Mặc dù cơ thể của Tần Hữu Công suy yếu, nhưng lời nói này lại âm vang, mang đến cho người nghe một cảm giác nghiêm túc không thể nghi ngờ.
Mặc dù Cố Vĩ lo nghĩ mình muốn hỗ trợ cho Yến Thiếu Ngu, nhưng ông ấy vẫn cung kính đáp: "Rõ!"
"Ghi nhớ, là bắt sống." Tần Hữu Công ho khan dữ dội vài tiếng, sắc mặt ông ta đỏ bừng lên, ông ta đè nén toàn bộ sự khó chịu ở trong lồ ng ngực xuống, nói tiếp: "Mọi người chuẩn bị một chút, chờ ông Phùng trở về, sẽ lập tức xuất phát."Bởi vì muốn ngăn chặn trước khi phe Khương và nước E bàn bạc chuyện buôn bán lương thực nên vấn đề đã trở nên cấp bách.
Đêm nay nhất định phải hành động.
Cố Vĩ thở nhẹ ra một hơi trắng đục, ông ấy quay đầu lại nhìn về phía Yến Thiếu Ngu bằng ánh mắt mang theo một chút cảm giác kỳ diệu.
Cuối cùng, thằng nhóc ranh này đã nói cái gì với lãnh đạo thế nhỉ? Vậy mà đêm nay đã phải bắt đầu hành động, chẳng lẽ giáng đầu sư kia còn có thể chạy thoát hay sao? Sau nhiều ngày truy đuổi, thậm chí ngay cả thời gian để thở cũng không có!
Con ngươi đen như mực của Yến Thiếu Ngu giống như cơn bão tố đang ập đến, anh không thèm để ý chút nào tới ánh mắt của Cố Vĩ.
Đêm nay chính là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của anh dành cho phe Khương.
Cố Tiểu Tây mím môi, cô muốn yêu cầu được đi theo, nhưng nghĩ cũng biết Yến Thiếu Ngu sẽ không đồng ý đâu. Huống hồ Tần Hữu Công mới từ điện Diêm Vương quay về. Giờ phút này, ông ta cũng đã sợ hãi và cũng sẽ không để cho ân nhân cứu mạng là cô rời đi.
Đám người đợi chưa được bao lâu, ông Phùng đã dẫn theo hai thanh niên có mặt mày lanh lợi quay về.
Vừa nghe thấy Tần Hữu Công đã tỉnh lại, ông Phùng cũng không chậm trễ mà trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng.
Vừa vào cửa, ông ấy nhìn thấy ông ta trợn tròn mắt, tinh thần Tần Hữu Công trông cũng không tệ lắm, ông Phùng có chút kích động nói: "Hữu Công!"
"Ông Phùng." Tần Hữu Công mỉm cười lên tiếng, trong ánh mắt cũng thả lỏng, có thể thấy được ông Phùng là người mà ông ta cực kỳ tin tưởng.
Ông Phùng nói hai câu với Tần Hữu Công, sau đó ông ấy quay đầu hướng về phía Cố Tiểu Tây, đắc ý cười nói: "Tiểu hồ ly! Tôi biết ngay là cô có thể làm được! Không sai, ông Phùng tôi nói lời giữ lời. Sau khi xử lý chính sự xong, tôi sẽ mua đầu heo, thắp hương và uống rượu, kết bái thành anh em!"
Đối với chuyện này, Cố Tiểu Tây cũng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười, cô hỏi: "Ông Phùng, cuộc điều tra như thế nào rồi?"
Ông Phùng đi tới một bên rót chén nước nói: "Để ông già này thở một hơi trước đã, Thất Đao, Lại Tử, hai người nói đi."
Hai thanh niên liếc nhau, người cao gầy đứng dậy trước.
"Lãnh đạo, tôi tên là Thất Đao, là biệt danh ở trên giang hồ."
"Tối nay, ông Phùng để tôi đi thăm dò tình hình phía phe Khương. Chắc hẳn là ngài cũng biết là sự bảo vệ ở bên kia giống như tường đồng vách sắt. Tôi cũng phí hết công sức mới tìm được mấy người anh em thạo việc vượt được bức tường cao trong đại viện."
Ông Phùng bưng chén nước đi đến bên cạnh Thất Đao, ông ấy đá vào mông anh ta một cái, nói: "Đừng có nói nhảm!"
Thất Đao ngượng ngùng cười một tiếng. Dù sao thì anh ta cũng làm nghề này, nếu miệng không thể nói thì chẳng đòi được thứ gì đâu.
Sau khi anh ta gãi gãi, nói tiếp: "Chúng tôi phát hiện ra tối nay nơi này rất sáng sủa! Hình như là bên trong có người đã xảy ra chuyện, còn có bác sĩ ra ra vào vào nữa. Chẳng qua là chúng tôi không thấy được người khả nghi xuất hiện.”
Nghe vậy, tất cả mọi người có chút thất vọng.