Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, sau đó cô và Yến Thiếu Ngu đứng dậy, chuẩn bị vào phòng trò chuyện với Tần Hữu Công.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Vĩ bước ra ngoài với đôi mắt hơi ửng hồng. Lúc nhìn thấy Cố Tiểu Tây, vẻ mặt ông ấy rất cảm kích: "Quân y Cố, lãnh đạo mời cô và Thiếu Ngu vào trong."
Cố Tiểu Tây gật đầu, sau khi vào phòng, ánh mắt cô dừng lại trên người Tần Hữu Công đang nằm trên giường bệnh.
Lúc ông ta nhắm mắt thì cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ ông ta đã tỉnh lại, ánh nhìn của một người đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời khiến người ta cảm thấy bị áp bách. Trông ông ta không giống một người vừa trở về từ cõi chết chủ nào, mà cũng phải thôi, người đứng đầu phe Tần sao có thể đơn giản được chứ!
Khi cô quan sát Tần Hữu Công, ông ta cũng nhìn về phía Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu.
Lát sau, ông ta há miệng, giọng nói hơi khàn: "Vị này là quân y Cố đúng không? Cám ơn cô, nếu không nhờ cô cứu giúp e rằng bộ xương già này của tôi phải nằm lại ở đây rồi. Cô đã cứu tôi, cũng như cứu phe Tần."Cố Tiểu Tây rất bình tĩnh, cô gật đầu và nói: "Lãnh đạo khách sáo quá, đây là bổn phận của tôi mà!"
Tần Hữu Công cười khẽ, quay đầu nhìn về phía Tần Lập Quốc và Tần Thục Hoa: "Các con ra ngoài trước đi, cha có chuyện muốn nói với quân y Cố."
Tần Lập Quốc gật đầu, thuận tay đắp chăn cho Tần Hữu Công rồi quay đầu cười cảm ơn với quân y Cố, sau đó anh ta rời khỏi phòng. Lần này Tần Thục Hoa ngang bướng cũng không nói gì thêm mà im lặng đi theo Tần Lập Quốc ra ngoài.
Hai người vừa đi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Tầm mắt của Tần Hữu Công dừng trên người ông Đường: "Ông Phùng đâu?"
Ông Đường khựng lại vài giây rồi nhìn Cố Tiểu Tây, ông ấy nhíu mày, nghiêm túc nói: "Ông Phùng đi điều tra giáng đầu sư đứng sau lưng phe Khương, lãnh đạo, tôi nghĩ việc cần làm nhất bây giờ là chú ý những lời quân y Cố đã nói lúc trước, điều tra những người bên cạnh ngài."
Tần Hữu Công sửng sốt, lòng hơi chùng xuống: "Sao ông Đường lại nói thế?"
Ông ta đã biết lần này mình vô cớ bị bạo bệnh là do giáng đầu sư hãm hại, kẻ chủ mưu không ai khác ngoài phe Khương, nhưng chuyện này có liên quan gì đến người bên cạnh ông ta? Chẳng lẽ bên cạnh ông ta có nội gián?
Ông Đường không trả lời mà nhìn về phía Cố Tiểu Tây: "Quân y Cố."
Theo ý ông ấy, Cố Tiểu Tây đã chữa trị cho Tần Hữu Công thành công, cô là ân nhân của phe Tần cho nên lời nói của cô sẽ không bị xem nhẹ.
Cố Tiểu Tây gật đầu, kiên nhẫn giải thích: "Giáng đầu sư muốn làm phép thì cần phải có vật trung gian hoặc vật dụng cá nhân hay thức ăn của ông, nếu không phải người thân thiết bên cạnh ông sẽ không làm được việc này, bởi vì muốn tiếp cận lãnh đạo rất khó khăn."
Chân mày Tần Hữu Công nhăn thành hình chữ xuyên, môi mấp máy. Ông ta nhắm mắt hồi lâu mới mở ra: "Lời quân y Cố nói tôi sẽ nhớ kỹ, cô yên tâm, tôi sẽ không để kẻ đó có cơ hội ra tay lần nữa."
Ông ta tạm thời bỏ qua việc này mà nhìn Cố Tiểu Tây, tò mò hỏi: "Quân y Cố còn trẻ, lại không phải là người thủ đô, sao cô lại hiểu biết về giáng đầu sư và biết cách hoá giải quỷ thuật vậy?"
Cố Tiểu Tây thản nhiên đáp: "Thưa lãnh đạo, có một số người bẩm sinh đã có khả năng khắc chế loại đồ vật quỷ quái này, trùng hợp tôi chính là người như vậy."
Tần Hữu Công ngạc nhiên nhìn cô, ông ta cũng không nghi ngờ gì, dù sao trên đời này thật sự có rất nhiều chuyện khó mà lý giải được.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, lần này Tần Hữu Công cứ ngỡ vận may của bản thân đã hết, phải tuyệt vọng mà chết. Không ngờ cuối cùng ông ta lại gặp được một quân y chuyên khắc chế những thứ tà ác, điều này chứng tỏ mạng sống của ông ta chưa đến lúc kết thúc.