Cố Tiểu Tây

chương 1064

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trương Tiểu Mạn nhìn các chiến sĩ xuống biển, cũng thầm thở phào, hy vọng trong lòng rằng có thể cứu được người trở về.

Cô ấy chà xát cánh tay, quay đầu lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây, vốn dĩ là muốn hỏi cô có lạnh hay không, thế nhưng thấy trong tay cô trống rỗng, không khỏi hơi ngạc nhiên: “Tôm hùm đâu? Không phải cô đã vứt tôm hùm rồi chứ?”

Cố Tiểu Tây lắc đầu, rất bình thản nói: “Không vứt, trói lại ném ở bên kia rồi.”

Trương Tiểu Mạn gật đầu, không hỏi thêm nữa, tâm tư lại chuyển sang Sử Uyển Đình, thế nhưng mấy mười phút trôi qua, chiến sĩ xuống biển tìm người thỉnh thoảng ló đầu lên, nhưng vẫn luôn không có động tĩnh gì, trái tim của cô ấy cũng chìm đến đáy vực rồi.

Thời gian dài như vậy, đối với một người hoàn toàn không biết bơi mà nói, chắc chắn là trí mạng rồi.

“Tiểu Tây, cô nói xem, cô…” Trương Tiểu Mạn cổ họng nghẹn ngào một lát: “Cô nói xem, Uyển Đình sẽ không thật sự…”

Trong lòng cô ấy không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc, hôm nay khi mọi người ăn xong, nói là vừa mới đến quân khu, vẫn chưa đến bờ biển, vừa hay lại đến lúc thuỷ triều xuống, cô ấy mới xung phong nhận việc dẫn mọi người đến bờ biển nhặt hải sản.Sử Uyển Đình không phải vợ quân nhân, cô ấy chỉ đi ngang qua, vừa khéo nghe thấy các cô ấy muốn đi, lúc này mới kết bạn, đi theo.

Một cô gái trẻ tuổi, mới mười tám tuổi, kết thúc sinh mệnh chóng vánh, điều này khiến trong lòng cô ấy vô cùng bất an.

Cố Tiểu Tây nhìn xuống, nhìn thoáng qua hai mắt đỏ rực của cô ấy, không biết nên trấn an như thế nào, thời gian đã quá lâu, theo như cô thấy, chắc là Sử Uyển Đình đã mất rồi, nhưng đương nhiên thời điểm như thế này không thích hợp để nói những chuyện đau buồn như vậy.

Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, khẽ nhíu mày, mím môi ngồi xổm bên bờ biển, giải phóng sức mạnh chữa trị.

Tuy nói sức mạnh chữa trị có thể thông qua thực vật để dò xét môi trường xung quanh, thế nhưng cô căn bản không biết bơi, càng không thể mạo hiểm tính mạng của bản thân bởi vì một người xa lạ, cứ như vậy, sử dụng sức mạnh chữa trị cũng chỉ là uổng phí công sức mà thôi.

Trương Tiểu Mạn ngơ ngác nhìn động tác của cô, hơi không hiểu vì sao: “Tiểu Tây? Cô đang làm gì thế?”

Cố Tiểu Tây tỉnh táo trả lời một câu: “Đo nhiệt độ nước, nước biển càng ngày càng lạnh rồi.”

Nghe xong lời này, Trương Tiểu Mạn không nhịn được cắn môi.

Cô ấy lớn lên bên bờ biển, đương nhiên biết rõ nước biển lạnh lẽo sẽ khiến cơ thể bị hạ thân nhiệt, cho dù Sử Uyển Đình may mắn nắm lấy gỗ nổi hoặc là đá ngầm nhô lên, nhưng cơ thể vẫn luôn ngâm mình ở trong nước, sớm muộn cũng không kiên trì nổi.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Cố Tiểu Tây cũng dò tìm được một sinh vật hình người ở trong nước biển, nhưng mà, đã không còn dấu hiệu của sự sống rồi.

Cô chậm rãi rụt tay lại, cau mày nhìn mặt biển, gió thổi qua, cuốn sóng lớn lên.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân gấp gáp lại vọng đến, ngay sau đó, Cố Tiểu Tây đã bị ôm vào trong lồng ngực hơi mát lạnh.

Lồng ngực Yến Thiếu Ngu phập phồng liên tục, sau khi chạy nhanh, hơi thở nóng rực phả ra trên đầu của Cố Tiểu Tây, cơ thể của anh hơi run rẩy, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự hơi sợ hãi: “Em không sao, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Cố Tiểu Tây không biết bơi, anh đã biết từ lúc gặp sói trong khe núi.

Vừa nghe thấy tiếng còi, anh bèn biết bờ biển đã xảy ra chuyện, vội vã chạy về phía này, may mà không phải là cô.

“Em không sao, đừng lo lắng, chỉ là thật sự đã có người rơi xuống biển.” Cố Tiểu Tây hơi lùi ra khỏi vòng tay của Yến Thiếu Ngu, ngón tay khẽ nhúc nhích, chỉ vào một phương hướng không dấu vết, cô khẽ cau mày, lắc đầu.

Yến Thiếu Ngu mím chặt đôi môi mỏng, nhận được ra hiệu của Cố Tiểu Tây, lấy một bộ thiết bị từ trên người các chiến sĩ đang đến liên tục không ngừng như cũ, sau khi mặc xong xuôi thì xoay người nhảy xuống biển, tư thế của anh mạnh mẽ, như rồng bơi xuống biển.

Trong quá trình này, Trương Tiểu Mạn cũng không biết nên phản ứng như nào, mãi đến lúc Yến Thiếu Ngu xuống biển tìm kiếm cứu hộ mới sực tỉnh lại.

Cô ấy thầm cầu nguyện trong lòng, mong Sử Uyển Đình có thể được cứu, trở về bình an, mặc dù hi vọng vô cùng xa vời.

Truyện Chữ Hay