Lâm Xảo Xảo lập tức hỏi: "Sự tình giải quyết thế nào rồi?"
Cố Vi Ngôn ôn thanh trả lời: "Vẫn đang giải quyết, em không cần lo lắng."
"...... Sao có thể không lo lắng chứ, sự tình đều nháo lớn như vậy."
"Yên tâm, anh sẽ giải quyết được."
Lâm Xảo Xảo: "Vậy là tốt rồi......"
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng, "Đã học xong?"
"Đúng vậy."
"Đêm nay có lẽ anh sẽ trở về muộn một chút, em ngủ sớm đi, không cần chờ anh."
"Dù có muộn bao nhiêu, nếu không phải quá khuya thì em cũng có thể chờ anh."
"Không cần, bên này thời gian yêu cầu tiến hành của anh có chút muộn, em cứ ngủ sớm đi, nếu không ngủ thì vật nhỏ trong bụng sẽ có thể bị mệt mỏi."
Lâm Xảo Xảo suy tư một trận, cuối cùng vẫn đáp ứng rồi, hiện tại làm Cố Vi Ngôn an tâm mới là chuyện quan trọng nhất.
Cô gật đầu, "Được, em an tâm làm việc, không cần lo lắng cho em, em ở nhà thì việc gì cũng không có."
"Ngoan."
Bên kia hình như có người gọi một tiếng "Cố tổng", Cố Vi Ngôn lên tiếng, sau đó nói: "Anh cúp máy trước, nhớ rõ phải đúng hạn ăn cơm."
"Vâng."
Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại, Lâm Xảo Xảo nghĩ một mình mình trở về ăn cơm cũng không có ý nghĩa gì, bảo tài xế đem mình đưa về nhà mẹ đẻ bên kia.
Đến trước cửa nhà, Lưu Lam ra mở cửa cho Lâm Xảo Xảo, lo lắng nhìn về phía cô.
"Con đã đến rồi a, mới vừa còn định gọi điện thoại cho con để hỏi một chút đâu."
Lâm Xảo Xảo một bên cởi giày một bên hỏi: "Làm sao vậy?"
Lưu Lam: "Con còn muốn gạt chúng ta a, chuyện này đều lên trên TV, nói là công ty của Tiểu Cố đã xảy ra chuyện nhi?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
Bây giờ xã hội này có thể nói là chuyện tốt không ra khỏi cửa, mà chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Cô gật gật đầu, "Vâng, được."
Lưu Lam: "Ai...... Hôm nay thật đúng là phiền lòng."
Lâm Quốc Phong cầm tờ báo từ trong thư phòng đi ra, tháo mắt kính của mình xuống, nói: "Chuyện này ảnh hưởng không nhỏ, mấy ngày nay giá cổ phiếu của tập đoàn Cố thị đã bị tụt dốc rồi."
Lưu Lam không hiểu lắm về những chuyện làm ăn đó, chỉ hỏi nói: "Có phải rất nghiêm trọng hay không a?"
"Đương nhiên." Lâm Quốc Phong ngồi vào trước bàn ăn, cầm lấy đôi đũa, "Nhưng mà ba tin tưởng Vi Ngôn, nó là một người có năng lực, khẳng định có thể giải quyết tốt chuyện này."
Lâm Xảo Xảo cũng đi theo ngồi xuống bàn ăn, Lưu Lam bưng một chén gạo kê cháo đặt trước mặt cô.
"Mẹ cũng tin tưởng Tiểu Cố, những lời đồn đãi bên ngoài khẳng định đều là giả, thằng bé là người tốt sao có thể sẽ làm ra chuyện như vậy đâu, con nên ở nhà động viên duy trì Tiểu Cố, đừng không có việc gì thì chọc người ta a."
Lâm Xảo Xảo: "Xem mẹ nói kìa...... Con không có việc gì thì trêu chọc Cố Vi Ngôn làm cái gì......"
Những lời này của mẹ cô giống như nói cô là người không có việc gì còn thích vô cớ gây rối vậy......
Lưu Lam: "Không, mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, Tiểu Cố ở bên ngoài đã đủ phiền lòng, con ở nhà phải ngoa ngoãn đó."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, "Cái này đương nhiên là con biết."
Lưu Lam nhìn chén cháo gạo kê trong tay Lâm Xảo Xảo, nói: "Con cũng không thông báo trước một tiếng là con sẽ về đây, nếu con nói sớm thì mẹ sẽ nấu một chén canh cho, kết quả bây giờ trong nhà cũng chỉ có cháo gạo kê, con uống tạm nó đi."
Lâm Xảo Xảo nhanh chóng bảo vệ chén cháo gạo kê trong tay mình.
"Con cảm thấy cháo gạo kê uống đặc biệt ngon, mẹ ngàn vạn lần đừng đổi cho con món khác."
Lưu Lam mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn Lâm Xảo Xảo, "Hắc, đứa nhỏ này, con có phải ăn nhiều đồ tốt rồi nên cho con thứ tốt con còn không muốn hả."
Lâm Xảo Xảo cầm thìa uống một ngụm cháo gạo kê trong chén của mình, cảm giác đặc biệt thoải mái lại thanh tân ngon miệng.
"Con chính là thích uống những loại đơn giản này, hết thảy giản lược, đơn giản chính là ngon nhất, mẹ không hiểu."
Lưu Lam hừ một tiếng, "Mẹ không hiểu, mẹ thấy chính là con được Tiểu Cố dưỡng ăn nhiều đồ tốt, sơn trân hải vị gì con đều ăn chán rồi, mẹ nói cho con biết nếu con ở vào cái niên đại kia của chúng ta, có một chút thịt đều là nhà giàu, đâu giống người trẻ tuổi các con bây giờ, một đám luôn sống trong suиɠ sướиɠ, mẹ xem các con chính là nhàn, nếu ở lúc trước, khẳng định sẽ cho con đói đến biết thế nào là tốt xấu!"
Lâm Xảo Xảo: "............"
Biết ngay mà, mẹ cô lại bắt đầu dong dài về quá khứ rồi.
Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ nhìn thoáng qua lão ba của mình.
Lâm Quốc Phong cho Lâm Xảo Xảo một ánh mắt đồng tình, cúi đầu ăn cơm của mình, ông cũng không dám phản kháng lão đại trong nhà ——
Lưu Lam.
Rốt cuộc người ta là người nắm giữ quyền to ở phòng bếp, Lâm Quốc Phong vì bản thân có thể ăn được cơm ngon rất cơ trí lựa chọn không nói lời nào.
Không làm việc, phải ít nói mấy lời, bằng không Lưu Lam khẳng định sẽ cho ông một cái ánh mắt xem thường, "Có bản lĩnh chính mình nấu cơm đi!"
Lâm Quốc Phong đương nhiên là không có khả năng này, cho nên phải nói ít mấy câu, nếu không chọc giận người ta thì chính mình cơm cũng không có ăn.
Lâm Xảo Xảo ở nhà ăn bữa cơm Lưu Lam ở bên cạnh vẫn luôn ồn ào nhốn nháo, nhưng thật ra làm tâm tình của cô tốt lên không ít, rốt cuộc trong nhà có ba mẹ, rất náo nhiệt, so với việc một mình ở nhà thì khẳng định cô sẽ miên man suy nghĩ.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Xảo Xảo ngồi xem TV cùng ba mẹ trong chốc lát, thấy đã khoảng mười giờ thì cô liền trở về nhà.
Lúc về đến nhà, Lâm Xảo Xảo tắm rửa đơn giản một chút, sau đó bắt đầu đắp mặt nạ, bảo dưỡng làn da, ăn trái cây......
Sau một hồi lăn lộn, cô nhìn lại đồng hồ, mới vừa trôi qua một tiếng rưỡi, hiện tại mới giờ rưỡi.
Nhưng mà cô đã bắt đầu buồn ngủ, Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng đánh ngáp một cái, cảm giác bản thân đã có chút mệt nhọc.
Nhưng nhìn di động, Lâm Xảo Xảo lại không muốn ngủ, bây giờ Cố Vi Ngôn đang ở bên ngoài sứt đầu mẻ trán xử lý công việc, nếu mình cứ như vậy mà đi ngủ thì có vẻ tâm mình quá lớn hay không a, lương tâm của cô thật sự rất cắn rứt.
Cho nên, Lâm Xảo Xảo đi đôi dép lê có tai thỏ lông nhung từng bước một xuống lầu, đi đến phòng khách, mở TV ra, chuyển kênh tới một gameshow còn coi như khôi hài.
Người bên trong gameshow ồn ào nhốn nháo, tiếng cười không ngừng, Lâm Xảo Xảo cảm giác như này sự buồn ngủ của mình hẳn là sẽ giảm bớt một chút.
Bây giờ Cố Vi Ngôn còn chưa có trở về, vậy nên cô ngồi ở chỗ này chờ anh thì tốt hơn.
Chờ đến lúc anh trở về, bọn họ lại cùng đi ngủ.
Thời gian im ắng trôi qua.
Không biết qua bao lâu.
Vào đông gió lạnh lạnh thấu xương, Cố Vi Ngôn đẩy cửa ra, mang theo một thân khí lạnh, còn kèm theo một mùi hương rất dễ ngửi trên người anh.
Vốn dĩ biểu tình lúc anh tiến vào là nhàn nhạt, anh nhìn qua đồng hồ trên hồ trên tay, bây giờ đã gần một giờ sáng.
Người nhà người chết thật là khó chơi, bọn họ ở cửa công ty dùng huyết thư căng một cái băng rôn rất lớn, chính là vì làm tập đoàn Cố thị cho bọn họ một sự bồi thường.
Người chết không thể sống lại, nhưng người nhà của người chết sau đó không cho anh ta an giấc ngàn thu ngược lại ở cửa công ty gióng trống khua chiêng nháo chuyện, mục đích này có thể nói là phi thường rõ ràng.
Cố Vi Ngôn tuy tiếc hận một sinh mệnh mất đi như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ người nhà của anh ta không nhận được bồi thường thề không bỏ qua, trong mắt lại mang theo hàn ý lạnh băng.
Ở trong mắt những người đó, chỉ sợ những thứ tiền tài mà bọn họ muốn còn quan trọng hơn so với người nhà mất đi kia.
Cố Vi Ngôn đi lên trước vài bước, thân hình lại bỗng nhiên dừng lại.
Ở đại sảnh bây giờ đang bật một cái đèn có ánh sáng vàng nhạt phi thường nhu hòa, TV trong phòng khách còn đang bật phát ra âm thanh vô cùng ồn ào, nhân vật bên trong tựa hồ không biết mệt mỏi, tại nơi vốn nên yên tĩnh vào lúc rạng sáng làm cho người ta cảm giác phá lệ đột ngột.
Cố Vi Ngôn đi tới trước mặt Lâm Xảo Xảo đang ngủ trên sô pha có chút không an ổn.
Lông mày của cô có chút hơi hơi nhíu lại, tựa hồ là mơ thấy cái gì đó, hai chân hơi hơi cuộn tròn, cũng may diện tích sô pha rất lớn, làm cô vẫn luôn duy trì một tư thế như vậy cũng không đến mức rơi xuống dưới.
Biểu tình trên mặt Cố Vi Ngôn bỗng nhiên nhu hòa lại, khóe môi của anh nhẹ nhàng cong lên.
Anh ngồi xổm xuống trước sô pha, nhìn thẳng dung nhan khi ngủ của Lâm Xảo Xảo có chút đơn thuần vô hại.
Từ sau khi mang thai, cô bắt đầu rất ít trang điểm, ngẫu nhiên cho dù có thì cũng là trang điểm nhẹ, cho nên hiện tại làn da vô cùng tốt, bạch bạch nộn nộn, cơ hồ nhìn không ra được có lỗ chân lông, giống như làn da trẻ con vậy.
Cố Vi Ngôn vốn dĩ muốn gọi cô dậy, nhưng lại nhìn dáng vẻ ngủ ấy của cô, lại không đành lòng đánh thức.
Khẳng định là cô muốn ở chỗ này chờ mình trở về, cho nên mới ở chỗ này bật TV coi.
Có lẽ chính cô cũng không nghĩ tới bản thân mình sẽ mơ mơ màng màng mà ngủ như vậy .
Cố Vi Ngôn còn có thể tưởng tượng được hình ảnh Lâm Xảo Xảo cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, kết quả cuối cùng vẫn là ngăn cản không được buồn ngủ nên cứ thế nằm xuống sô pha hô hô ngủ đi.
Ý cười của anh dần dần dày, người vợ nhỏ này của mình thật là vô cùng săn sóc đáng yêu.
Bất luận ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vô luận thế giới bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn, về đến nhà, nhìn thấy bộ dạng đang đợi anh của cô, tất cả chuyện phiền lòng tựa hồ đều tan thành mây khói.
Cố Vi Ngôn đứng dậy, đem áo khoác tây trang cởi ra đặt sang một bên, gấp tay áo sơmi của mình lên.
Anh đem Lâm Xảo Xảo ôm lên, lần bế lên này Cố Vi Ngôn cảm giác hình như cô so với trước kia nặng hơn không ít, rốt cuộc hiện tại là hai người, bất quá trọng lượng này Cố Vi Ngôn vẫn có thể gánh vác được.
Động tác của anh tận lực nhẹ một chút, không ngờ răng Lâm Xảo Xảo vẫn thức giấc.
Cô có chút mơ hồ mở mắt, lông mi vừa đen vừa dài của cô giống như chấn cánh con bướm liên tục chớp động vài cái.
"Ừm......? Cố Vi Ngôn...... Anh đã về rồi a......"
Cố Vi Ngôn cười khẽ.
"Ừ, anh đã trở về."
Lâm Xảo Xảo: "Ừ...... Đã trở lại là được."
Cô rất tự nhiên mà đưa tay ôm lấy cổ Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn: "Mệt nhọc?"
"Không ngủ......" Lâm Xảo Xảo vốn dĩ đã sắp nhắm mắt ngủ tiếp mà vừa nghe câu này lại có chút lao lực mở một nửa ra, "...... Em không ngủ, vẫn luôn ngồi chờ anh trở về đâu."
"Không ngủ?"
"Đúng vậy...... Em vẫn đang xem TV đâu......" Miệng cô mơ hồ không rõ nói.
Cố Vi Ngôn cười nhạt vài tiếng.
"Được, không ngủ, Xảo Xảo nhà chúng ta thật đúng là lợi hại, nhưng mà bây giờ là thời gian nên đi ngủ, chúng ta đi ngủ được không."
Lâm Xảo Xảo có chút lao lực gật đầu một cái, "Được...... Mau ngủ đi, đi ngủ sớm một chút, anh cũng ngủ sớm đi, em cũng buồn ngủ quá......"
Cố Vi Ngôn: "Được, chúng ta cùng nhau ngủ."
Lâm Xảo Xảo dựa vào lòng Cố Vi Ngôn, nghe tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực anh, cảm giác phá lệ an tâm.
Cố Vi Ngôn đi lên lâu, mỗi một bước đi đều rất ổn.
Rốt cuộc đã sắp tới cửa phòng ngủ, Cố Vi Ngôn đi vào trong phòng ngủ, tính toán đặt Lâm Xảo Xảo lên trên giường trước rồi lại đi bật đèn.
Ai ngờ, tới mép giường, Lâm Xảo Xảo lại bỗng nhiên lặt người một cái, trực tiếp ôm cổ Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn vì không đè lên người Lâm Xảo Xảo, cũng nằm lên trên giường cùng cô.
Trong đêm tối, Lâm Xảo Xảo thanh âm rất nhỏ, lại rõ ràng.
"Cố Vi Ngôn."
"Ừ, em nói đi."
"Mệt mỏi thì phải nói với em, anh không phải siêu nhân, anh là chồng của em, cho nên có thể ở trước mặt em tháo bỏ lớp khôi giáp."
Tâm Cố Vi Ngôn cảm giác mạc danh trở nên mềm mại.
"Được." Được cười khẽ đáp.
Yêu một người, cô ấy đã là khôi giáp của anh, cũng là phần xương sườn mềm mại của anh.