"Xảo Xảo ngoan ngoãn, hiện tại không được."
Lúc này thai nhi còn rất yếu ớt, không thích hợp làm hoạt động gì đó kịch liệt.
Trong đêm đen, Lâm Xảo Xảo con ngươi có chút hơi hơi đỏ lên, có chút lệ quang lập loè.
Thoạt nhìn là đã tiến vào trạng thái.
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng hôn lên đi: "Được, anh dỗ em ngủ, ngoan ngoãn."
Lâm Xảo Xảo hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp của mình một chút.
Cái tên Cố Vi Ngôn này, thật là rất xấu, biết rõ không được còn trêu cô như vậy.
Trong lòng cô hạ quyết định, hôm nào đó nhất định phải trả thù trở về.
Nam nhân này, rất xấu.
Cố Vi Ngôn xem bộ dạng của Lâm Xảo Xảo có chút ủy khuất ba ba, nhịn không được cười khẽ.
"Làm sao vậy, ủy khuất?"
Lâm Xảo Xảo trở mình, không để ý tới anh.
"Không có a."
Cố Vi Ngôn nhìn bóng lưng cô: "Không có còn đưa lưng về phía anh?"
Lâm Xảo Xảo: "...... Như vậy không khí thông thuận hơn một chút."
Cố Vi Ngôn cười nói: "Nói giống như đó là sự thật vậy."
Lâm Xảo Xảo: "......"
"Được, thông khí." Bàn tay ấm áp của Cố Vi Ngôn vỗ cánh tay của Lâm Xảo Xảo một chút lại một chút.
Lâm Xảo Xảo bị Cố Vi Ngôn vỗ rất là thoải mái, tựa hồ lập tức sẽ trở về quãng thời gian khi còn nhỏ.
Khi đó mùa hè rất nóng, mẹ cô cầm một cái quạt ba tiêu rất to ở bên cạnh cô quạt, một chút lại một chút vỗ cô, ngoài cửa sổ không ngừng xao động, gió là gió nóng, nhưng cô lại cảm giác được phá lệ yên lặng.
Thời gian như thoi đưa, bây giờ cô đã là người sắp làm mẹ rồi.
Điều tốt là, hiện giờ thân phận thay đổi, nàng vẫn giống như một đứa trẻ người sủng ái như cũ, còn có người nguyện ý không chê phiền lụy như vậy mà vỗ bả vai cô một chút lại một chút hống cô ngủ.
Trong lúc bất tri bất giác, vậy mà Lâm Xảo Xảo thực sự chìm vào giấc ngủ rồi.
Ngày tiếp theo.
Lâm Xảo Xảo bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng đánh thức.
Cô có chút mơ hồ mở to mắt, sau đó đứng dậy, phát hiện Cố Vi Ngôn đã không ở khách sạn, chỉ là đầu giường có một tờ giấy nhớ ở đó.
—— "Anh ra ngoài đi làm việc, đã chuẩn bị cơm sáng cho em, thức dậy nhớ rõ ăn."
Lâm Xảo Xảo đi ra ngoài vài bước, quả nhiên thấy được bữa sáng nóng hôi hổi, giữ ấm rất tốt cho nên lúc cô bắt đầu ăn thì hương vị vẫn rất tốt.
Lâm Xảo Xảo một người ở khách sạn cảm thấy có chút nhàm chán, nghĩ chính mình vừa lúc không có đã tới cái này địa phương, nhưng thật ra có thể khắp nơi đi dạo.
Cô thu thấp đồ đạc một chút, đeo kính râm và đội mũ lên liền ra cửa.
Buổi sáng Lâm Xảo Xảo đi thăm thú khắp nơi, giữa trưa vào một nhà hàng gọi một chén mì, nghe nói nơi này là một cửa hàng khá nổi, rất nhiều minh tinh sẽ tới nơi này ăn cơm.
Lâm Xảo Xảo gọi một chén mì nấm hương với thịt thái sợi, ăn cũng bình thường, có lẽ nơi này sở dĩ là võng hồng cửa hàng đại khái là bởi vì trang hoàng cùng mánh lới tuyên truyền.
Cô ăn được một nửa, phát hiện trong tiệm này bỗng nhiên có một đống lớn người vây quanh và tràn vào, không biết là đang làm cái gì.
Cô có chút tò mò liếc mắt nhìn nhiều một cái, trong một đám người đông như thế mà cô lại thấy được một người quen......?
Cố Kiêu Hàn??
Chiếc đũa Lâm Xảo Xảo đang gắp một sợi mỳ không tự chủ được liền rơi xuống.
Người này tại sao lại tới nơi này?
Nhìn trong chốc lát thì Lâm Xảo Xảo cũng hiểu được một ít, đại khái hôm nay những người này là tới nơi này lấy cảnh quay, điều họ cần chính là sự náo nhiệt.
Cố Kiêu Hàn ở trong đó quay chụp rất nhiều lần, thoạt nhìn là đang quay quảng cáo.
Lâm Xảo Xảo nghĩ điều này cũng quá trùng hợp rồi, ở chỗ này mà cô vẫn có thể gặp được Cố Kiêu Hàn.
Vốn dĩ cô nghĩ ăn xong thật nhanh rồi chuồn mất là được, ai biết, tầm mắt Cố Kiêu Hàn bỗng nhiên liếc lại đây, lập tức liền thấy được Lâm Xảo Xảo đang súc trong một góc.
Cố Kiêu Hàn con ngươi híp lại, tầm mắt cố định một chút, sau đó quay đầu một chút.
Lâm Xảo Xảo vừa lúc cùng tầm mắt của hắn đối diện, sau đó khóe miệng lộ ra một cái xấu hổ mà lại không mất lễ phép mỉm cười.
Công việc của Cố Kiêu Hàn sao lại chạy đến bên này?
Cố Kiêu Hàn không phải cái gì đại minh tinh, cho nên trước mắt những người quen biết hắn cũng không nhiều lắm, cho nên hắn đi tới, cũng không có mấy người chú ý tới bên này.
Cố Kiêu Hàn đi đến trước mặt Lâm Xảo Xảo.
Hắn nhìn Lâm Xảo Xảo đang cầm khăn ăn lau miệng, nhẹ giọng hô một câu.
"Chị dâu."
Lâm Xảo Xảo nghe thấy thanh âm thân mình cứng đờ một chút, nơi này nhiều người như vậy cô còn rất xấu hổ, Cố Vi Ngôn luôn bảo cô cùng Cố Kiêu Hàn bảo trì khoảng cách, chỉ là thật sự gặp được thì không chào hỏi cũng không phải một chuyện tốt.
Cô bình tĩnh ho khan một tiếng, sau đó quay đầu lại.
"Sao em lại ở chỗ này?"
Cố Kiêu Hàn một tay đút túi: "Ở chỗ này quay vài thứ."
Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Kiêu Hàn hẳn là được chuyên viên trang điểm hóa trang qua, trên mặt mày nhiều thêm vài phần tinh xảo ngạnh lãng, tóc tựa hồ cắt một ít, hiện tại là đầu tóc khá ngắn gọn, nhưng lại mặc áo sơmi màu trắng, tựa hồ nhiều vài phần hơi thở thanh xuân, nhìn qua giống như là một người sinh viên, còn là loại nhân vật cấp bậc giáo thảo thời học sinh.
Cố Kiêu Hàn hỏi cô: "Sao chị lại ở chỗ này?"
"Lại đây chơi chơi." Lâm Xảo Xảo trả lời nói.
Cố Kiêu Hàn nhướng mày: "Chắc không phải là chồng của chị cũng ở chỗ này chứ?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Kiêu Hàn cười: "Xem ra xác thật là như thế."
Lâm Xảo Xảo thanh giọng nói một chút.
"Xem ra chị thật đúng là không thể rời khỏi chồng của mình, đến nơi nào chị cũng phải đi theo."
Lâm Xảo Xảo nghe cái này không vui: "Ai nói, chỉ là tôi chưa từng tới nơi này, muốn tới nơi này tham quan."
Tuy rằng đôi khi xác thật cô rất ỷ lại Cố Vi Ngôn, nhưng nếu bị người nói như vậy lại có cảm giác rất không tốt...... Giống như bản thân luôn phụ thuộc vào người khác vậy.
"Phải không?"
Lâm Xảo Xảo: "Đương nhiên."
Cố Kiêu Hàn nhướng mày: "Thôi được, nếu chị đã nói như vậy thì tôi tạm thời tin."
Lâm Xảo Xảo: "......"
"Chị tới đã bao lâu?"
"Không bao lâu."
"Nghĩ đến nơi này đi dạo?"
"Đúng vậy."
"Nếu không ngại nói thì thật ra tôi có thể mang chị đi dạo, tôi quay xong cái này liền không có việc gì."
"Cảm ơn ý tốt của em, bất quá con người của tôi thích đi dạo một mình, như vậy tương đối tự do, vẫn là để tôi một người đi dạo đi."
Cố Kiêu Hàn cũng không miễn cưỡng, hắn chớp đôi mắt một chút: "Được thôi, vậy một mình chị đi thì chú ý an toàn, có chuyện gì nếu liên hệ không được chồng của chị, có thể gọi cho tôi, di động của tôi giờ đều mở máy."
Lâm Xảo Xảo lau miệng một chút: "Vậy em tiếp tục vội đi, tôi ăn xong rồi, lập tức muốn đi."
Cố Kiêu Hàn quay đầu, sau đó xoay người, tiếp tục trở lại chỗ người đang chen chúc ở kia, ở trong một đám người vẫn như cũ chú mục.
Lâm Xảo Xảo đi về chỗ quầy tính tiền, lại bị nhân viên ở đó thông báo hóa đơn của cô đã được người khác trả tiền.
"Đã trả??" Lâm Xảo Xảo buồn bực nói.
"Đúng vậy." Nhân viên cười nói: "Vị tiên sinh rất tuấn tú kia đã sớm thanh toán cho chị."
Lâm Xảo Xảo theo tầm mắt cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hóa ra là Cố Kiêu Hàn.
Bên người hắn hiện tại có rất nhiều người, Lâm Xảo Xảo cũng không dám nói trả lại cho hắn gì đó.
Bất quá hắn cũng là hảo tâm, Lâm Xảo Xảo nhìn vài lần, nghĩ lần tới bản thân mình mời lại là được, nghĩ, Lâm Xảo Xảo liền đi ra ngoài.
Lâm Xảo Xảo cơm nước xong lúc sau, vừa lúc nhận được điện thoại từ Cố Vi Ngôn.
"Chạy đi đâu?"
"Em đang ở bên ngoài a, vừa mới ăn cơm xong."
"Ở bên ngoài?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo do dự nói: "Không phải là anh đã trở lại khách sạn đi?"
"Vâng."
"Em còn nghĩ rằng giữa trưa anh có chuyện không thể quay về đâu......" Lâm Xảo Xảo cười nói: "Kết quả thật đúng là anh đi trở về, có phải là sợ em một mình không cơm ăn hay không a?"
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng đi theo trêu ghẹo đi lên chính mình.
"Đúng vậy, ai biết là chỉ anh một bên tình nguyện, xem ra phu nhân của anh căn bản không cần anh trở về bồi cô ấy, một người đi ra ngoài chơi vui vẻ."
"Ai nói, chỉ là em săn sóc anh công tác vội mà thôi, anh có một phu nhân săn sóc hiểu chuyện như vậy anh hẳn là cảm thấy vui vẻ."
"Cũng đúng, đúng thật là anh vui vẻ, em rất hoàn mỹ."
Lâm Xảo Xảo cười ra tiếng, hai người kẻ xướng người hoạ, cô đều cảm giác bản thân thật sự tốt như vậy.
Cố Vi Ngôn: "Bây giờ em đang ở nơi nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Em cũng không nói được đây là nơi nào, làm sao vậy?"
"Phát một cái định vị cho anh, anh đi tìm em."
"Anh tới tìm em?"
"Đúng vậy."
Sau khi Lâm Xảo Xảo phát định vị cho Cố Vi Ngôn khoảng nửa giờ thì Cố Vi Ngôn liền đến cửa.
Lâm Xảo Xảo lúc ấy đang ngồi ở bên trong một quán cà phê ngồi uống nước chanh chờ Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn biết cô ở chỗ này, cho nên trực tiếp tiến vào đón cô.
Lâm Xảo Xảo quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cố Vi Ngôn đẩy cửa đi vào trong, hấp dẫn không ít tầm mắt chú ý.
Bên trong quán cà phê kỳ thật cũng có không ít nhân sĩ tinh anh đi vào làm việc, nhưng càng nhiều người ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Thực rõ ràng Cố Vi Ngôn không phải tới nơi này nghỉ ngơi, bởi vì mục đích của anh rất rõ ràng.
Trong mắt anh chỉ có một người, hơn nữa còn hàm chứa hơi hơi ý cười, tự động xem nhẹ mọi người chung quanh.
Lâm Xảo Xảo thậm chí còn chú ý tới bên người Cố Vi Ngôn có một vị mỹ nữ cũng không tệ lắm đối với anh nhẹ nhàng quăng chút thính, nhưng mà Cố Vi Ngôn hình như còn không chú ý tới điều đó.
Cố Vi Ngôn hiếm thấy không có mặc tây trang, mà mặc một cái áo sơmi màu trắng nhẹ nhàng, ay áo hơi hơi xắn lên, sợi tóc thoải mái thanh tân, khóe miệng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này thời tiết đã không còn nóng bức như vậy, cùng với một trận gió nhẹ đánh úp lại khi mở cửa, khi anh tới phảng phất mang theo ánh sáng, không tự giác làm người khác đem sở hữu tầm mắt đều đặt ở trên người anh.
Cố Vi Ngôn đi tới, kéo ra một cái ghế dựa, ngồi vào đối diện Lâm Xảo Xảo, tư thế thả lỏng, ngón tay thon dài đặt lên bàn, bên môi một nụ cười nở rộ.
"Lâm tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Vi Ngôn."
Lâm Xảo Xảo có chút hoảng hốt nhìn Cố Vi Ngôn.
Đoạn đối thoại này......
Giống như đang quay trở về cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt xem mắt ở quán cà phê a......
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, Cố Vi Ngôn liền nói một câu ——
"Lâm tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Vi Ngôn."
Ngay lúc đó Lâm Xảo Xảo nản lòng thoái chí, không có bao nhiêu chờ mong đối với đối tượng xem mắt của bản thân, nhưng mà khoảnh khắc nhìn thấy Cố Vi Ngôn kia cảm giác phảng phất là chính mình đang nằm mơ.
Người đàn ông đối diện văn nhã nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhất cử nhất động phảng phất đều mang theo quang mang.
Anh giới thiệu với cô: "Lâm tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Vi Ngôn."
Ngày sau, cô cũng không nghĩ tới anh sẽ biến thành Cố tiên sinh chỉ chuyên chúc với cô một người.
Cho nên, hồi ức đánh úp lại, Lâm Xảo Xảo cũng cười mị đôi mắt, cô cười nhìn Cố Vi Ngôn.
"Cố tiên sinh, xin chào, tôi là Lâm Xảo Xảo, anh xác định hôm nay là tới cùng thân cận với tôi sao? Tôi họ Lâm, song mộc lâm, tâm linh thủ xảo Xảo Xảo."
Cố Vi Ngôn bàn tay đặt ở phía trước giật mình, cầm bàn tay nhỏ của Lâm Xảo Xảo.
Bàn tay của anh đem cô bao vây ở trong đó.
Cố Vi Ngôn cười nhạt, nói: "Không, tôi không phải tới thân cận, tôi đến chỗ này đón phu nhân của mình, cô ấy ở chỗ này chờ tôi thật lâu."