Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ là khoảng sáu giờ tối, trong đại sảnh trống rỗng, cô cảm giác được một tia lạnh lẽo......
Cô nghĩ nếu không đi ăn cơm chiều trước, chỉ là lại không biết Cố Vi Ngôn khi nào trở về, sợ rằng không đạt được cái hiệu quả kinh hỉ nhất kia.
Cho nên, cô nhẫn nhịn, quyết định lát nữa lại ăn cũng được, dù sao đói trong chốc lát cũng không phải chuyện gì to tát.
Cô lệch qua trên sô pha, đeo lên tai nghe nghe nhạc, nằm một chút ý thức có chút hôn mê.
Hình như từ lúc mang thai chất lượng giấc ngủ của cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc vô ý thức, không biết đã qua bao lâu, nhưng hình như cũng không bao lâu, Lâm Xảo Xảo cảm giác được mình đang nửa mộng nửa tỉnh, tai nghe của mình lại bị người khác lấy xuống.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện trước mặt có một người đứng, dáng người rất cao lớn, ở trước mặt cô tạo thành một bóng râm lớn.
Bởi vì người trước mặt thật sự là quá cao, khoảng cách quá xa, trong lúc mơ hồ Lâm Xảo Xảo trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nhận ra được người kia là ai.
Cô xoa nhẹ đôi mắt một chút, mới phát hiện ra người trước mắt thế nhưng là......
"Cố Vi Ngôn?" Lâm Xảo Xảo ngạc nhiên nói một tiếng, giống như tinh thần đều đã lập tức trở lại.
Cố Vi Ngôn cười khẽ nhìn cô: "Ngủ rồi?"
"Không có...... Chỉ là nghe ca nhạc một lúc liền cảm thấy có chút mệt nhọc......" Lâm Xảo Xảo ngượng ngùng xoa xoa đôi mắt, sau đó đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Cố Vi Ngôn.
"Anh có điều gì muốn nói với em không a?"
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Cái gì?"
Lâm Xảo Xảo con ngươi hơi hơi trợn to: "Nhìn thấy em tới, chẳng lẽ anh không có một chút kinh hỉ nào sao?"
Nếu mà không kinh hỉ thì việc cô tỉ mỉ chuẩn bị này chẳng phải là đều bạch lãng phí sao!!
Cố Vi Ngôn cười khẽ, theo ý cô nói ra.
"Đích xác kinh hỉ, phu nhân của anh thật đúng là thời thời khắc khắc đều làm anh có cảm giác kinh hỉ."
Lâm Xảo Xảo vốn dĩ muốn vui vẻ, nhưng nghĩ lại thì không đúng a......
Nghĩ như thế nào cũng đều không đúng...... Nếu Cố Vi Ngôn thật sự kinh hỉ thì sẽ không có khả năng có cái phản ứng này......
Dựa theo hiểu biết của cô đối Cố Vi Ngôn, nếu Cố Vi Ngôn biết cô tự mình chạy tới nơi này khẳng định sẽ nói cô một đốn......
Hôm nay...... Chính là rất kỳ quái......
Lâm Xảo Xảo hồ nghi nhìn anh: "Anh......"
"Ừ, làm sao vậy?" Cố Vi Ngôn nhướng mày.
Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại mới có giờ rưỡi.
"Không phải anh nói có xã giao sao? Sao sớm như vậy đã trở về?"
"Không quan trọng, hủy bỏ."
"Rõ ràng vừa rồi anh nói là bạn bè đối tác làm ăn mời mà, hiện tại liền hủy bỏ?"
"Đúng vậy, không nghĩ tham gia."
"Lý do đâu?"
"Không có lý do gì." Cố Vi Ngôn nhàn nhạt trả lời.
Lâm Xảo Xảo trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhụt chí lại một lần nữa ngồi xuống sô pha.
"Khẳng định anh đã biết cái gì đó."
Cố Vi Ngôn thấp giọng cười vài tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Xảo Xảo một cái, dùng tay sờ sờ tóc cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nếu mà anh không trở về sớm một chút thì em xác định muốn một mình ngồi ở chỗ này ngồi đến nửa đêm sao, không chê mệt?"
"Vì cho anh một kinh hỉ, chút mệt này thì tính cái gì." Lâm Xảo Xảo thở dài, nói.
Nhưng mà hiện tại phỏng chừng kinh hỉ không còn nữa.
Ngón tay Cố Vi Ngôn hơi hơi dừng một chút.
Sau đó, trong mắt anh đựng đầy nhu tình: "Đồ ngốc."
Lâm Xảo Xảo: "Có phải anh đã biết việc em tới đây hay không?"
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Đúng vậy."
Lâm Xảo Xảo kêu rên một tiếng: "Em biết ngay mà, có phải dì giúp việc nói cho anh hay không?"
"Đúng vậy." Cố Vi Ngôn nói: "Em cũng không nên trách bọn họ, các dì ấy cũng là sợ em sẽ xảy ra chuyện gì, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì thì chính họ cũng gánh không dậy nổi."
Lâm Xảo Xảo thở dài: "Ai...... Em có thể lý giải......"
Chỉ là loại cảm giác kinh hỉ này không còn nữa a......
Lâm Xảo Xảo: "Lãng phí mất nữa ngày chế tạo kinh hỉ a, sớm biết như thế thì đã nói cho anh ngay từ đầu rồi."
Cô nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có chút không thích hợp.
"Không đúng a...... Vừa rồi lúc em gọi điện thoại cho anh thì anh hẳn là đã biết em đến rồi, vậy anh còn nói với em anh muốn đi ra ngoài xã giao?"
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Trêu em thôi, đều biết em đã đến rồi, sao có thể đi ra ngoài xã giao, cho dù là có chuyện đại sự thì anh cũng muốn đẩy đi."
Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua Cố Vi Ngôn, cảm giác người này thật sự rất phúc hắc.
Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, cô nhẫn trong chốc lát, lúc sau càng nghĩ càng giận, cô dứt khoát đem cánh tay Cố Vi Ngôn nâng lên tới, sau đó cắn một ngụm thật mạnh lên đó.
Đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói không lại, mắng...... Thôi, cô cũng không dám mắng Cố Vi Ngôn......
Cho nên loại phương thức hả giận này có thể nói là phi thường thích hợp với Lâm Xảo Xảo.
Cố Vi Ngôn chau lông mày một chút, nhìn Lâm Xảo Xảo ở trên cánh tay mình muốn làm gì thì làm.
Lâm Xảo Xảo cắn một ngụm mới cảm thấy hả giận một ít, cô nhìn cánh tay dấu răng trên cánh tay cánh tay, tâm tình không tồi mà cười một tiếng.
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo lưu lại cái dấu vết này cho mình.
Đau thì thật ra không đau, ngược lại còn có điểm ngứa.
Lâm Xảo Xảo cũng là người biết đúng mực, cắn người cũng không đau chút nào.
Cố Vi Ngôn trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ sau khi phụ nữ mang thai đều có chung một sở thích như vậy?"
"Cái gì?" Lâm Xảo Xảo hỏi.
"Cắn người."
Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng: "Người bình thường em còn không cắn đâu, em chỉ chuyên cắn anh thôi, ai bảo anh luôn luôn trêu em."
Cố Vi Ngôn gật gật đầu, nhìn nhìn ấn ký trên cánh tay mình, cái này cũng coi như là "Ấn ký của tình yêu" đi.
"Yêu cắn người cũng không có việc gì, chẳng qua vị trí rất quan trọng, lần sau đừng cắn chỗ này, nên cắn chỗ khác."
Lâm Xảo Xảo khó hiểu: "Cái gì?"
Cô nhìn về phía Cố Vi Ngôn, lập tức liền đối diện với đôi mắt đang mang ý cười của Cố Vi Ngôn.
Trong nháy mắt, có lẽ là do sự tâm linh tương thông giữa một cặp vợ chồng đã kết hôn lâu.
Lâm Xảo Xảo lập tức minh bạch lời nói của Cố Vi Ngôn là có ý tứ gì, mặt cô đỏ một chút.
"...... Cố Vi Ngôn!"
Cố Vi Ngôn nhẹ giọng cười vài tiếng, cảm thấy bộ dáng này của Lâm Xảo Xảo phá lệ thú vị.
"Bất quá, em đến đây thăm anh là vì nhớ anh hay vì điều gì khác?"
Lâm Xảo Xảo thành thật trả lời: "Đều có."
"Tuy rằng tâm ý của em là tốt, nhưng em hình như có điểm không ngoan, anh không phải đã không cho em tới đây sao, hả?"
Lâm Xảo Xảo có chút đuối lý: "Em không có nhiều tật xấu như vậy, cũng không phải một người kiều khí, chỉ là ngồi một chuyến bay mà thôi, hơn nữa em nói với anh, hôm nay cả một ngày em đều không cảm thấy khó chịu, anh không cần vì em lo lắng, nếu em khó chịu khẳng định sẽ nói cho anh."
"Thật sự?" Cố Vi Ngôn nheo mắt xem cô.
"Đương nhiên, em sẽ không gạt anh đâu."
Cố Vi Ngôn sửa sang lại mái tóc hơi hơi hỗn độn bởi vì ngủ cho cô.
"Có mệt hay không?"
"Vẫn ổn a." Lâm Xảo Xảo ngáp một cái: "Chỉ là có chút mệt nhọc, cho nên vừa rồi mới ở chỗ này không nhịn được mà ngủ rồi."
Cố Vi Ngôn: "Vào trong phòng trước đi."
"Vâng." Lâm Xảo Xảo gật gật đầu.
Cố Vi Ngôn dẫn Lâm Xảo Xảo đi vào trong còn không quên kéo theo vali hành lý của cô, đi ngang qua quầy lễ tân, lễ tân mỉm cười gật đầu với anh ý bảo một chút.
Lúc trước khi mà người đàn ông này tới thuê phòng thì mấy tiểu cô nương ở quầy lễ tân liền nghị luận anh có tiền như vậy, căn phòng thuê là phòng tổng thống, hơn nữa lớn lên phá lệ đẹp, cũng không biết có còn độc thân hay không.
Mấy tiểu cô nương độc thân ở đây đều có chút ngo ngoe rục rịch, cũng không biết câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa cô bé lọ lem và chàng hoàng tử có thể xảy ra trên người mình hay không.
Dù sao thì chờ mong là chuyện mà mỗi người đều có.
Đầu giờ chiều hôm nay người phụ nữ này này gần đã đến đại sảnh ngồi, vừa nhìn đã biết là đang đợi người nào đó, không nghĩ tới người mà cô ấy chờ lại chính là vị nam sĩ này.
Quả nhiên a, những người đàn ông tốt ưu tú thì đều bị người chọn đi rồi.
Lâm Xảo Xảo đi theo phía sau Cố Vi Ngôn, cùng anh tán gẫu.
"Đúng rồi, mẹ mang em đi đo kích cỡ."
"Đo kích cỡ?"
Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng đỡ eo Lâm Xảo Xảo, làm cô đi vào trước.
Sau khi Lâm Xảo Xảo đi vào Cố Vi Ngôn mới đi vào.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
"Đúng vậy, lần trước lúc mẹ đến nhà có nói muốn mang theo em đi làm một bộ sườn xám, lúc ấy em còn cho rằng mẹ cũng chỉ là tùy tiện nói nói, không nghĩ tới bà thật sự mang em đi, hơn nữa mẹ lại mang đến cho em một loại thoại mai vô cùng chua, em cảm thấy phi thường thích hợp khẩu vị ăn uống hiện tại, cực kỳ chua, nhưng mà em thích."
Con số trên thang máy nhảy lên trên một chút lại một chút, phòng tổng thống nằm ở tầng cao nhất.
Cố Vi Ngôn trọng điểm lại đặt ở địa phương khác, anh chau mày.
"Nhà thiết kế đo kích cỡ cho em?"
"Đúng vậy."
"Nam?"
"Ừm, em cảm thấy nếu như càng là loại nam nhân tinh tế như vậy thì thiết kế sẽ càng hoàn hảo."
Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Ừ, nam nhân khác chạm vào em?"
Lâm Xảo Xảo: "...... Người ta là chuyên nghiệp cơ mà."
Cố Vi Ngôn tiến lên hai bước, đem Lâm Xảo Xảo dồn vào trong góc.
"Ai nói người chuyên nghiệp thì có thể chạm vào em?"
Lâm Xảo Xảo ngước mắt nhìn nhìn Cố Vi Ngôn, vốn dĩ cho rằng người này đang ghen tị, kết quả vừa thấy trong ánh mắt anh còn mang theo ý cười, vừa nhìn đã biết là đang trêu chọc cô.
Lâm Xảo Xảo vừa định nói cái gì đó lại phát hiện cánh tay Cố Vi Ngôn đã đặt lên trên vách tường phía sau.
Tư thế tường đông phi thường tiêu chuẩn hoàn mỹ.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Vi Ngôn dần dần cúi thấp xuống tới gần cô.
Lâm Xảo Xảo nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cố Vi Ngôn, anh muốn làm cái gì......?"
Cố Vi Ngôn chau mày: "Em nhìn không ra sao. Hôn em." Anh nói phong khinh vân đạm.
Tựa hồ làm ở bên trong thang máy có một phen phong vị khác, hai người còn chưa từng ở bên trong thang máy làm gì đó.
Lâm Xảo Xảo nhìn khoảng cách giữa đầu Cố Vi Ngôn với mình cực gần, hô hấp ấm áp đều đang phả lên trên mặt cô, mang theo hư mát lạnh bạc hà.
Lâm Xảo Xảo: "Nơi này có camera......"
"Thì làm sao vậy?" Cố Vi Ngôn không sao cả ngoắc ngoắc môi: "Em là vợ của anh, anh ở nơi nào hôn em cũng đều là hợp pháp."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Vi Ngôn nhìn bộ dáng cô có chút ngượng ngùng, trong ánh mắt đều là ý cười.
Cuối cùng vẫn là lướt qua liền ngừng ở trên môi cô khẽ hôn một cái, sau đó mới hơi hơi lui về phía sau.
Lâm Xảo Xảo cảm giác khuôn mặt mình có chút nóng lên, không tự chủ được hướng về chỗ camera nhìn thoáng qua.
Không biết mấy nhân viên công tác có thể nhìn thấy một màn như vậy không a......
Cửa thang máy mở ra.
Cố Vi Ngôn nắm tay Lâm Xảo Xảo đi ra ngoài.
Lâm Xảo Xảo nhìn sườn mặt Cố Vi Ngôn, một thân tây trang, cúc áo trên cùng của áo sơmi cũng đóng không chút cẩu thả, bỗng nhiên cô phát hiện dưới bề ngoài nghiêm trang cao lãnh cấm dục của người này cất giấu một phần nội tâm cực kỳ muộn tao.
Không, không phải bỗng nhiên phát hiện, mà là đã sớm phát hiện, chỉ là hiện tại Cố Vi Ngôn càng ngày càng không muốn che giấu, bản chất phúc hắc làm anh rút đi mặt nạ ở trước mặt cô.
Hiện tại Cố Vi Ngôn hẳn là chính là chân thật anh.
Trong lòng Lâm Xảo Xảo nhịn không được thổn thức một chút.
Đi tới trước phòng Cố Vi Ngôn, Cố Vi Ngôn đem thẻ phòng xoát một chút, sau đó cửa phòng mở ra.
Lâm Xảo Xảo ngó đầu nhìn vào bên trong, bỗng nhiên đồng tử kịch liệt co rút lại một chút.
Thoại mai (话梅, huàméi), là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo. Nói chung có hai dạng thoại mai: dạng khô và dạng ướt (ngâm dầm). Tuy nhiên, hương vị và cách chế biến thì có sự khác biệt lớn giữa các khu vực.