Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

chương 171

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoắc Thiên Phong sải bước chân đi đến, ôm lấy Từ Mạn Nhu, đè nghiến cô xuống, thô bạo hôn lên môi, cướp đoạt sự ngọt ngào của cô.

Từ Mạn Nhu ngoan ngoãn để hắn hôn, cô quàng tay qua cổ hắn, chủ động hé môi, để lưỡi hắn tùy ý khuấy đảo khoang miệng của cô.

Tới khi cả hai cùng thở dốc, Hoắc Thiên Phong tách một mình khỏi môi cô, ánh mắt đã dâng đầy dục vọng, bàn tay to lớn của hắn lần xuống đùi non của cô, vén chiếc váy ngắn lên.

Đôi chân mịn màng xinh đẹp như ngọc, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo càng quyến rũ đến mê người.

Không chút chần chừ, Hoắc Thiên Phong đẩy Mạn Nhu xuống chiếc giường lớn.Vạt váy của cô xộc xệch, đôi chân thon dài hơi cong lên, khuôn mặt xinh đẹp mê người, khiến dục vọng của Hoắc Thiên Phong sôi trào, hắn mạnh mẽ xé nát chiếc váy, rồi tiến vào cô.

Từ Mạn Nhu Cong người lên đau đớn, cô cắn răng, cố chịu đựng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng khi Từ Mạn Nhu đã mệt lử, cô mới được hắn buông tha.

Khi Hoắc Thiên Phong tắm xong đi ra đã thấy Từ Mạn Nhu thay một bộ váy khác, đôi chân thon dài vắt lên nhau.

Cô ngồi bên bàn, nhâm nhi một ly rượu vang.

“Rượu ở đâu ra?” Hắn lên tiếng hỏi.

“Tôi mới mua, anh uống một ly không?”

Từ Mạn Nhu nghiêng đầu, mái tóc dài đen mượt của cô xõa xuống bên vai, càng nổi bật gương mặt tinh tế hơi ửng hồng.

Ánh mắt cô lấp lánh như một lời mời gọi.

Hoắc Thiên Phong từ từ đi đến, ngồi xuống đối diện cô.

Mặc dù trước đến nay Hoắc Thiên Phong mắc bệnh sạch sẽ, nên sau khi xong việc đó đều tắm rửa rồi rời đi, bây giờ Từ Mạn Nhu còn chưa tắm, nhưng hắn đột nhiên thấy cô lại có sự hấp dẫn riêng.

Có phải vì trước đến nay hắn chưa bao giờ quan sát một cô gái sau khi làm xong chuyện đó.

Gò má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh ánh nước, vô cùng mê người.

Từ Mạn Nhu nghiêng người, cầm một chiếc ly rỗng lên, tao nhã rót rượu vào ly.

Hồi còn làm phục vụ rượu ở bar cô được hướng dẫn phải rót rượu sao cho tao nhã, hấp dẫn, để khách hàng không từ chối được mà liên tục uống hết ly này đến ly khác, hết chai này đến chai khác, như thế tiền hoa hồng của bọn họ cũng sẽ được tăng theo.

Hoắc Thiên Phong nhìn chất rượu đỏ sẫm chầm chậm rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, Từ Mạn Nhu đẩy chiếc ly xịch về phía hắn, hơi nhếch môi tạo thành nụ cười như có như không, một tay nâng cao ly rượu của mình, nói.

“Hoắc tổng, mời!”

Nói rồi cô đưa lên môi, uống một ngụm, nhưng Hoắc Thiên Phong chỉ nhìn mà không hề nhúc nhích.

“Hoắc tổng chê tôi bẩn, không xứng rót rượu cho anh ư?”.

Hắn dựa lưng vào ghế, dáng ngồi thong dong, ung dung.

“Thưởng thức mỹ nhân uống rượu có khi còn thú vị hơn tự mình uống”

Từ Mạn Nhu Cong môi cười, “Thưởng thức mỹ nhân uống thú vị một, thì uống rượu cùng mỹ nhân thú vị mười”.

Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa đổi chân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy chiếc váy hơi xốc cao lên, khiến đôi chân thon dài lấp ló như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.

Cô nhập thêm một ngụm, Hoắc Thiên Phong vẫn không động đến ly rượu trên bàn.

Từ Mạn Nhu hơi mím môi, cô quay đầu nhìn ra ngoài bầu trời đêm, chỉ thấy thấp thoáng những ánh đèn của các tòa chung cư phía xa xa.

Khuôn mặt nhìn nghiêng, xương quai xanh gợi cảm, bầu ngực lấp ló như ẩn như hiện sau chiếc váy ren đen.

Cô đã dùng hết vốn liếng cả đời của mình rồi.

Đột nhiên Từ Mạn Nhu cười mỉa mai, uống cạn ly rượu.

Hoắc Thiên Phong sải bước chân đi đến, ôm lấy Từ Mạn Nhu, đè nghiến cô xuống, thô bạo hôn lên môi, cướp đoạt sự ngọt ngào của cô.

Từ Mạn Nhu ngoan ngoãn để hắn hôn, cô quàng tay qua cổ hắn, chủ động hé môi, để lưỡi hắn tùy ý khuấy đảo khoang miệng của cô.

Tới khi cả hai cùng thở dốc, Hoắc Thiên Phong tách một mình khỏi môi cô, ánh mắt đã dâng đầy dục vọng, bàn tay to lớn của hắn lần xuống đùi non của cô, vén chiếc váy ngắn lên.

Đôi chân mịn màng xinh đẹp như ngọc, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo càng quyến rũ đến mê người.

Không chút chần chừ, Hoắc Thiên Phong đẩy Mạn Nhu xuống chiếc giường lớn.Vạt váy của cô xộc xệch, đôi chân thon dài hơi cong lên, khuôn mặt xinh đẹp mê người, khiến dục vọng của Hoắc Thiên Phong sôi trào, hắn mạnh mẽ xé nát chiếc váy, rồi tiến vào cô.

Từ Mạn Nhu Cong người lên đau đớn, cô cắn răng, cố chịu đựng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng khi Từ Mạn Nhu đã mệt lử, cô mới được hắn buông tha.

Khi Hoắc Thiên Phong tắm xong đi ra đã thấy Từ Mạn Nhu thay một bộ váy khác, đôi chân thon dài vắt lên nhau.

Cô ngồi bên bàn, nhâm nhi một ly rượu vang.

“Rượu ở đâu ra?” Hắn lên tiếng hỏi.

“Tôi mới mua, anh uống một ly không?”

Từ Mạn Nhu nghiêng đầu, mái tóc dài đen mượt của cô xõa xuống bên vai, càng nổi bật gương mặt tinh tế hơi ửng hồng.

Ánh mắt cô lấp lánh như một lời mời gọi.

Hoắc Thiên Phong từ từ đi đến, ngồi xuống đối diện cô.

Mặc dù trước đến nay Hoắc Thiên Phong mắc bệnh sạch sẽ, nên sau khi xong việc đó đều tắm rửa rồi rời đi, bây giờ Từ Mạn Nhu còn chưa tắm, nhưng hắn đột nhiên thấy cô lại có sự hấp dẫn riêng.

Có phải vì trước đến nay hắn chưa bao giờ quan sát một cô gái sau khi làm xong chuyện đó.

Gò má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh ánh nước, vô cùng mê người.

Từ Mạn Nhu nghiêng người, cầm một chiếc ly rỗng lên, tao nhã rót rượu vào ly.

Hồi còn làm phục vụ rượu ở bar cô được hướng dẫn phải rót rượu sao cho tao nhã, hấp dẫn, để khách hàng không từ chối được mà liên tục uống hết ly này đến ly khác, hết chai này đến chai khác, như thế tiền hoa hồng của bọn họ cũng sẽ được tăng theo.

Hoắc Thiên Phong nhìn chất rượu đỏ sẫm chầm chậm rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, Từ Mạn Nhu đẩy chiếc ly xịch về phía hắn, hơi nhếch môi tạo thành nụ cười như có như không, một tay nâng cao ly rượu của mình, nói.

“Hoắc tổng, mời!”

Nói rồi cô đưa lên môi, uống một ngụm, nhưng Hoắc Thiên Phong chỉ nhìn mà không hề nhúc nhích.

“Hoắc tổng chê tôi bẩn, không xứng rót rượu cho anh ư?”.

Hắn dựa lưng vào ghế, dáng ngồi thong dong, ung dung.

“Thưởng thức mỹ nhân uống rượu có khi còn thú vị hơn tự mình uống”

Từ Mạn Nhu Cong môi cười, “Thưởng thức mỹ nhân uống thú vị một, thì uống rượu cùng mỹ nhân thú vị mười”.

Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa đổi chân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy chiếc váy hơi xốc cao lên, khiến đôi chân thon dài lấp ló như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.

Cô nhập thêm một ngụm, Hoắc Thiên Phong vẫn không động đến ly rượu trên bàn.

Từ Mạn Nhu hơi mím môi, cô quay đầu nhìn ra ngoài bầu trời đêm, chỉ thấy thấp thoáng những ánh đèn của các tòa chung cư phía xa xa.

Khuôn mặt nhìn nghiêng, xương quai xanh gợi cảm, bầu ngực lấp ló như ẩn như hiện sau chiếc váy ren đen.

Cô đã dùng hết vốn liếng cả đời của mình rồi.

Đột nhiên Từ Mạn Nhu cười mỉa mai, uống cạn ly rượu..

Truyện Chữ Hay