Quân Dao lật đật tìm số, nhấc điện thoại bàn gọi đến nhà hàng năm sao ngay gần đó, bảo họ để một phòng riêng cho chủ tịch.
Làm xong hết việc được giao, đã mười hai giờ rồi, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, cả buổi sáng bận rộn nhưng cô lại rất vui vẻ.
“Tiểu Dao, đi ăn trưa thôi, nhà ăn nhân viên phục vụ đồ ăn miễn phí cho nhân viên đấy”
“Vânga.”
Quân Dao lập tức đứng lên, chuẩn bị đi cùng các nhân viên khác thì điện thoại trong túi cô vang lên tiếng chuông.
Cô nhìn màn hình, là Cố Tư Bạch.
A
“Chờ anh!”
Quân Dao vừa bắt máy chỉ nghe thấy hai chữ đó rồi cúp máy, cô bĩu môi, đã nói ở công ty coi như người xa lạ, không liên quan gì nhau cơ mà.
Cô ấn phím, nhắn đi một tin.
“Em đi ăn trưa đây, có gì tối nói nhé!”
Nhắn xong, cô úp điện thoại xuống bàn, vội vàng chạy ra ngoài đi theo các chị cùng phòng mà không biết chỉ một lát sau điện thoại cô lại rung lên bần bật.
Trong phòng đã không còn ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt.
Một lúc sau, Cố Tư Bạch đi từ phòng riêng ra, anh nhìn vào phòng trợ lý thông qua cửa kính trong suốt, không một ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại văng vẳng.
Sắc mặt vốn đã tệ của vị nào đó lại càng xấu hơn.
Nhà ăn của nhân viên rất lớn, được chia làm một tầng và một lửng, được thiết kế trẻ trung, hiện đại.
Lên tầng lửng ngoài đồ ăn còn có thêm trà, cà phê, nước trái cây miễn phí.
Đúng là tập đoàn lớn, đãi ngộ cũng rất tốt.
“Kia là tủ đồ ăn vặt, còn kia là tủ kem, nếu muốn ăn em cứ lấy tự nhiên nhé”
“Vâng ạ”.
Quân Dao lấy một suất cơm, ăn cùng mọi người.
Không khí khá hòa hợp.
Buổi sáng hầu như cô chỉ tiếp xúc với trợ lý chính Quan Tư Mỹ, bây giờ mới có thời gian nói chuyện với những người khác.
Thấy Quan Tư Mỹ có vẻ rất nhiệt tình với Quân Dao khiến những nhân viên trong lòng thầm đoán có lẽ Quân Dao là người nhà hoặc người quen biết gì đó với Quan Tư Mỹ, vì vậy tự nhiên cũng đối xử với cô thân thiện hơn hẳn.
Còn Quân Dạo nào biết những suy nghĩ ấy, chỉ cảm thấy đi làm rất tuyệt, được quen biết, trò chuyện với người này người kia, dễ chịu hơn hẳn việc mãi ru rú trong nhà loay hoay với mớ kiến thức khô cứng mà không được thực hành.
Đột nhiên, phòng ăn ồn ào cả lên, khiến nhóm Quân Dao cũng tò mò quay qua nhìn.
“Sao chủ tịch lại đến đây?”
Quân Dao suýt mắc nghẹn miếng cơm đang ăn.
Sao anh ấy lại đến đây? Cô sợ hãi cúi đầu, nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia, có phải đang giận chuyện gì không? Không phải vì tin nhắn vừa rồi của cô đấy chứ?
Cố Tư Bạch đi một vòng, kiểm tra chế độ Cơm, thức ăn và nước uống cho nhân viên rồi lấy một suất cơm, đi thẳng về phía bàn Quân Dao đang ngồi.
Cô thấy thế càng cúi gằm xuống, chỉ hận không thể úp luôn mặt xuống khay cơm.
Nhìn thấy Cố Tư Bạch đi đến, tất cả trợ lý liền đứng lên, Quan Tư Mỹ hỏi, “Chủ tịch, Tiểu Dao đã đặt bàn ở nhà hàng cho chủ tịch rồi ạ.”
Quân Dao lật đật tìm số, nhấc điện thoại bàn gọi đến nhà hàng năm sao ngay gần đó, bảo họ để một phòng riêng cho chủ tịch.
Làm xong hết việc được giao, đã mười hai giờ rồi, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, cả buổi sáng bận rộn nhưng cô lại rất vui vẻ.
“Tiểu Dao, đi ăn trưa thôi, nhà ăn nhân viên phục vụ đồ ăn miễn phí cho nhân viên đấy”
“Vânga.”
Quân Dao lập tức đứng lên, chuẩn bị đi cùng các nhân viên khác thì điện thoại trong túi cô vang lên tiếng chuông.
Cô nhìn màn hình, là Cố Tư Bạch.
A
“Chờ anh!”
Quân Dao vừa bắt máy chỉ nghe thấy hai chữ đó rồi cúp máy, cô bĩu môi, đã nói ở công ty coi như người xa lạ, không liên quan gì nhau cơ mà.
Cô ấn phím, nhắn đi một tin.
“Em đi ăn trưa đây, có gì tối nói nhé!”
Nhắn xong, cô úp điện thoại xuống bàn, vội vàng chạy ra ngoài đi theo các chị cùng phòng mà không biết chỉ một lát sau điện thoại cô lại rung lên bần bật.
Trong phòng đã không còn ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt.
Một lúc sau, Cố Tư Bạch đi từ phòng riêng ra, anh nhìn vào phòng trợ lý thông qua cửa kính trong suốt, không một ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại văng vẳng.
Sắc mặt vốn đã tệ của vị nào đó lại càng xấu hơn.
Nhà ăn của nhân viên rất lớn, được chia làm một tầng và một lửng, được thiết kế trẻ trung, hiện đại.
Lên tầng lửng ngoài đồ ăn còn có thêm trà, cà phê, nước trái cây miễn phí.
Đúng là tập đoàn lớn, đãi ngộ cũng rất tốt.
“Kia là tủ đồ ăn vặt, còn kia là tủ kem, nếu muốn ăn em cứ lấy tự nhiên nhé”
“Vâng ạ”.
Quân Dao lấy một suất cơm, ăn cùng mọi người.
Không khí khá hòa hợp.
Buổi sáng hầu như cô chỉ tiếp xúc với trợ lý chính Quan Tư Mỹ, bây giờ mới có thời gian nói chuyện với những người khác.
Thấy Quan Tư Mỹ có vẻ rất nhiệt tình với Quân Dao khiến những nhân viên trong lòng thầm đoán có lẽ Quân Dao là người nhà hoặc người quen biết gì đó với Quan Tư Mỹ, vì vậy tự nhiên cũng đối xử với cô thân thiện hơn hẳn.
Còn Quân Dạo nào biết những suy nghĩ ấy, chỉ cảm thấy đi làm rất tuyệt, được quen biết, trò chuyện với người này người kia, dễ chịu hơn hẳn việc mãi ru rú trong nhà loay hoay với mớ kiến thức khô cứng mà không được thực hành.
Đột nhiên, phòng ăn ồn ào cả lên, khiến nhóm Quân Dao cũng tò mò quay qua nhìn.
“Sao chủ tịch lại đến đây?”
Quân Dao suýt mắc nghẹn miếng cơm đang ăn.
Sao anh ấy lại đến đây? Cô sợ hãi cúi đầu, nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia, có phải đang giận chuyện gì không? Không phải vì tin nhắn vừa rồi của cô đấy chứ?
Cố Tư Bạch đi một vòng, kiểm tra chế độ Cơm, thức ăn và nước uống cho nhân viên rồi lấy một suất cơm, đi thẳng về phía bàn Quân Dao đang ngồi.
Cô thấy thế càng cúi gằm xuống, chỉ hận không thể úp luôn mặt xuống khay cơm.
Nhìn thấy Cố Tư Bạch đi đến, tất cả trợ lý liền đứng lên, Quan Tư Mỹ hỏi, “Chủ tịch, Tiểu Dao đã đặt bàn ở nhà hàng cho chủ tịch rồi ạ.”.