Những đứng chắn ngay trước cửa là một vệ sĩ dáng người cao lớn.
Từ Mạn Nhu xoa xoa mũi, nói, “Tôi muốn đi dạo một chút, được không?”
Vệ sĩ nhìn cô một chút như đang suy nghĩ, sau đó liền gật đầu đồng ý.
Quả thực Từ Mạn Nhu có hơi bất ngờ.Vì trước giờ Hoắc Thiên Phong đều cho người nhốt chặt cô trong biệt thự, vậy mà sao hôm nay đột nhiên lại dễ dãi như vậy.
“Hoắc Thiên Phong không sợ tôi trốn à?” Từ Mạn Nhu mở miệng hỏi.
Cô vẫn cảm thấy không tin mình có thể dễ dàng tự do như thế.
Vệ sĩ lắc đầu, nói, “Hoắc tổng nói cậu An đang trong quá trình điều trị chờ ghép tủy, nếu Từ tiểu thư bỏ trốn thì sẽ dừng điều trị ngay lập tức, đồng thời Hoắc tổng cũng dặn, có khả năng trại mồ côi có hỏa hoạn trong thời gian tới”.
Những lời này vệ sĩ nói ra cực kì thoải mái, không chút cảm xúc, nhưng vào tai Từ Mạn Nhu lại lạnh đến thấu xương.
Cô cứng đơ người, lắp bắp hồi lâu cũng không nói được gì.
Tên ác ma này quả thực quá độc ác, không chuyện gì hắn không dám làm.
Cô dĩ nhiên không dám lấy tính mạng bé An và hàng trăm người của cô nhi viện ra làm trò đùa.
Cô biết, nếu Hoắc Thiên Phong nổi giận, không việc gì hắn không dám làm.
“Tôi chỉ đi dạo bãi biển một chút thôi” Từ
Mạn Nhu nhỏ giọng giải thích.
Vệ sĩ gật đầu, đi theo sau lưng cô.
Dĩ nhiên có một người đàn ông cao lớn, đeo kính đen lẽo đẽo sau lưng chẳng phải là cảm giác dễ chịu gì, nhưng dù sao được đi ra ngoài hít thở khí trời, không có Hoắc Thiên Phong ở bên là cô đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Cô ước giá mà khoảnh khắc này có thể dừng lại lâu hơn một chút.
Từ Mạn Nhu xắn cao ống quần jean lên ngang bắp chân, để lộ bắp chân thon thả, trắng nõn, cô xách giày thể thao trên tay, chầm chậm thả bộ trên bãi cát.Vệ sĩ lặng lẽ đi theo sau cô.
Quên sự có mặt của tên vệ sĩ đi, Từ Mạn Nhu tự nhủ lòng như thế.
Cô nhắm mắt, hít sâu từng luồng gió biển mơn man mát lạnh.
Đi một lúc cũng mỏi chân, cô bèn đặt giày xuống, rồi ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn những cánh Con tàu màu trắng thấp thoáng phía xa xa, ngắm nhìn vài đôi tình nhân đang đi dạo trên bãi biển, họ nắm tay nhau, vô cùng hạnh phúc.
Từ Mạn Nhu chưa từng yêu bao giờ, cô không biết cảm giác khi yêu một người sẽ như thế nào?
Trước đây ở trong trại mồ côi cô ít tiếp xúc Với thế giới bên ngoài, sau này đi học đại học cô lại mải mê lo kiếm tiền để phụ giúp các mẹ, nên chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.
Dĩ nhiên cũng có những nam sinh tìm cách tiếp cận, theo đuổi Từ Mạn Nhu nhưng đều bị cô từ chối hết,
đến cả một cái liếc mắt cũng không cho người ta.
Cô gái ngây thơ, đơn thuần như tờ giấy trắng vậy mà lại rơi vào lòng bàn tay một tên ác ma, để hẳn tùy ý ngày ngày chà đạp.
Ngồi một lát gió biển thổi mạnh cô thấy hơi lạnh, đã cuối thu rồi, mặc dù mới hơn ba giờ chiếu, nắng vẫn vàng rực rỡ nhưng gió biển vẫn khiến Từ Mạn Nhu khẽ rùng mình.
Đột nhiên, một chiếc áo rơi trên vai Từ Mạn Nhu, khiến cô giật mình ngẩng đầu nhìn.
Nhưng nhìn thấy người vừa đến càng khiến cô giật mình hơn, đến nỗi suýt chút nữa hét lên, may là cố kìm chế được cảm xúc.
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc, đôi mắt đen láy mở lớn của Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong nhướng mày,
“Nhìn thấy tôi mà em phải kinh ngạc thế sao?”
“Là kinh sợ mới đúng.
Từ Mạn Nhu âm thầm sửa lại trong lòng, nhưng dĩ nhiên cô không nói ra thành tiếng, chỉ hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
“Đi dạo” Hoắc Thiên Phong ung dung ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không phải anh rất bận sao? Sao lại có thời gian đi dạo?”
“Đúng là rất bận, nhưng đã giải quyết xong việc ngày hôm nay rồi” Hoắc Thiên Phong nheo mắt nhìn ra biển xa, đáp lời cô.
“Vậy…” Từ Mạn Nhu hơi chần chừ hỏi “Sao anh không về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe”
“Tôi thích đi dạo, không được sao?” Hắn nhướng mày hỏi lại.
Từ Mạn Nhu cười gượng gạo “Được, dĩ nhiên là được, anh muốn làm gì mà chẳng được”
“Em biết thế là tốt”
Tốt cái đầu anh.