“Ai mà biết anh có thực sự điều trị cho bé An hay không, anh còn không cho tôi đi thăm em ấy, sao tôi tin được anh?” Từ Mạn Nhu cứng miệng cãi lại.
Hoắc Thiên Phong nhếch môi, hắn chậm rãi uống một ngụm rượu vang, rồi nói, “Em có thể không tin, không sao.”
Từ Mạn Nhu thấy hơi chột dạ, quả thực cô rất sợ tên đàn ông này, “Anh cho tôi đi thăm em ấy một lần, tôi sẽ tin.”
Nhìn ánh mắt dao động của cô, Hoắc Thiên Phong lấy điện thoại, bấm một dãy số rồi gọi đi, “Cho dừng thuốc cậu bé tên An gì đó đi.”
“Đừng!” Từ Mạn Nhu hoảng quá, không biết làm cách nào bèn lao lên, giằng lấy chiếc điện thoại của Hoắc Thiên Phong, hắn cũng không lấy lại, để mặc Từ Mạn Nhu nói vào điện thoại, “Đừng, đừng dùng thuốc, phải cho em ấy điều trị thuốc tốt nhất.”
Hoắc Thiên Phong nhướng mày, hơi hất cầm về phía chiếc điện thoại, lúc này Từ Mạn Nhu mới nhìn lại, căn bản hắn chưa ấn nút gọi đi.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tức giận.
“Anh lừa tôi?”
Vừa rồi trong lúc vội vàng Từ Mạn Nhu lao lên giành điện thoại mà không để ý, bây giờ cô đang nửa nằm nửa tựa lên người Hoắc Thiên Phong, cô cũng chầm chậm nhận thấy hắn đang “phản ứng”.
Tên cầm thú này!
Cô cuống quýt chống tay xuống ngực hắn, muốn đứng thẳng lên, nhưng bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Phong giữ chặt hông cô, đôi mắt ưng đen láy nhìn cô, “Thế nào, có muốn tôi ấn nút gọi đi không?”
Được rồi, cô đầu hàng, hắn đã uy hiếp thành công.
Cô thực sự không có lá gan đấu lại Hoắc Thiên Phong.
Cô không muốn đem tính mạng của bé An ra đặt cược.
Hắn thắng rồi!
“Ngồi lên.” Hoắc Thiên Phong ra lệnh.
Cô miễn cưỡng ngồi lên đùi hắn.
Hắn đổ ly rượu vang đang uống dở xuống ngực cô, chất rượu lành lạnh chảy dọc xuống ngực khiến Từ Mạn Nhu vô cùng khó chịu.
Chớp mắt, Hoắc Thiên Phong lật người, đè cô xuống dưới thân, bắt đầu nhấm nháp ly rượu vang của hắn.
“Tôi không thích cá chết trên giường” Hắn trầm giọng cảnh cáo.
Từ Mạn Nhu cắn răng, hơi kéo cổ áo ra một chút, cả người cô run rẩy.
Sau khi nhấm nháp hết rượu vang, hắn mạnh mẽ tiến vào, không chút
thăm dò, hành động tàn bạo khiến Từ Mạn Nhu nhăn mày, hơi cong người lên vì đau.
“Kêu lên!”
Từ Mạn Nhu cắn chặt môi muốn bật máu, hắn càng tấn công mạnh bạo, đến mức cô không chịu nổi, phải rên rỉ xin tha.
Khóe môi Hoắc Thiên Phong ý cười càng đậm, dĩ nhiên hắn không dừng lại, mà càng dữ dội hơn.
Rất lâu, rất lâu sau, Hoắc Thiên Phong thỏa mãn đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, bỏ lại Từ Mạn Nhu nằm trên chiếc ghế rộng lớn trong khoang máy bay.
Cô cắn chặt môi.
Nhục nhã.
Mỗi lần làm xong hắn đều chế cô bẩn mà đi tắm ngay lập tức, cô chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Từ Mạn Như nắm chặt vạt váy đã nhàu nhĩ, rách nát, khóe môi bị cắn hơi rướm máu, có thể cảm nhận chút vị tanh trong khoang miệng.
Sau khi Hoắc Thiên Phong tắm rửa xong, hắn mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, để lộ vòm ngực rắn chắc màu lúa mạch, hắn ấn chuông, gọi người vào dọn dẹp bãi chiến trường.
“Ai mà biết anh có thực sự điều trị cho bé An hay không, anh còn không cho tôi đi thăm em ấy, sao tôi tin được anh?” Từ Mạn Nhu cứng miệng cãi lại.
Hoắc Thiên Phong nhếch môi, hắn chậm rãi uống một ngụm rượu vang, rồi nói, “Em có thể không tin, không sao.”
Từ Mạn Nhu thấy hơi chột dạ, quả thực cô rất sợ tên đàn ông này, “Anh cho tôi đi thăm em ấy một lần, tôi sẽ tin.”
Nhìn ánh mắt dao động của cô, Hoắc Thiên Phong lấy điện thoại, bấm một dãy số rồi gọi đi, “Cho dừng thuốc cậu bé tên An gì đó đi.”
“Đừng!” Từ Mạn Nhu hoảng quá, không biết làm cách nào bèn lao lên, giằng lấy chiếc điện thoại của Hoắc Thiên Phong, hắn cũng không lấy lại, để mặc Từ Mạn Nhu nói vào điện thoại, “Đừng, đừng dùng thuốc, phải cho em ấy điều trị thuốc tốt nhất.”
Hoắc Thiên Phong nhướng mày, hơi hất cầm về phía chiếc điện thoại, lúc này Từ Mạn Nhu mới nhìn lại, căn bản hắn chưa ấn nút gọi đi.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tức giận.
“Anh lừa tôi?”
Vừa rồi trong lúc vội vàng Từ Mạn Nhu lao lên giành điện thoại mà không để ý, bây giờ cô đang nửa nằm nửa tựa lên người Hoắc Thiên Phong, cô cũng chầm chậm nhận thấy hắn đang “phản ứng”.
Tên cầm thú này!
Cô cuống quýt chống tay xuống ngực hắn, muốn đứng thẳng lên, nhưng bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Phong giữ chặt hông cô, đôi mắt ưng đen láy nhìn cô, “Thế nào, có muốn tôi ấn nút gọi đi không?”
Được rồi, cô đầu hàng, hắn đã uy hiếp thành công.
Cô thực sự không có lá gan đấu lại Hoắc Thiên Phong.
Cô không muốn đem tính mạng của bé An ra đặt cược.
Hắn thắng rồi!
“Ngồi lên.” Hoắc Thiên Phong ra lệnh.
Cô miễn cưỡng ngồi lên đùi hắn.
Hắn đổ ly rượu vang đang uống dở xuống ngực cô, chất rượu lành lạnh chảy dọc xuống ngực khiến Từ Mạn Nhu vô cùng khó chịu.
Chớp mắt, Hoắc Thiên Phong lật người, đè cô xuống dưới thân, bắt đầu nhấm nháp ly rượu vang của hắn.
“Tôi không thích cá chết trên giường” Hắn trầm giọng cảnh cáo.
Từ Mạn Nhu cắn răng, hơi kéo cổ áo ra một chút, cả người cô run rẩy.
Sau khi nhấm nháp hết rượu vang, hắn mạnh mẽ tiến vào, không chút
thăm dò, hành động tàn bạo khiến Từ Mạn Nhu nhăn mày, hơi cong người lên vì đau.
“Kêu lên!”
Từ Mạn Nhu cắn chặt môi muốn bật máu, hắn càng tấn công mạnh bạo, đến mức cô không chịu nổi, phải rên rỉ xin tha.
Khóe môi Hoắc Thiên Phong ý cười càng đậm, dĩ nhiên hắn không dừng lại, mà càng dữ dội hơn.
Rất lâu, rất lâu sau, Hoắc Thiên Phong thỏa mãn đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, bỏ lại Từ Mạn Nhu nằm trên chiếc ghế rộng lớn trong khoang máy bay.
Cô cắn chặt môi.
Nhục nhã.
Mỗi lần làm xong hắn đều chế cô bẩn mà đi tắm ngay lập tức, cô chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Từ Mạn Như nắm chặt vạt váy đã nhàu nhĩ, rách nát, khóe môi bị cắn hơi rướm máu, có thể cảm nhận chút vị tanh trong khoang miệng.
Sau khi Hoắc Thiên Phong tắm rửa xong, hắn mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, để lộ vòm ngực rắn chắc màu lúa mạch, hắn ấn chuông, gọi người vào dọn dẹp bãi chiến trường..