Quân Dao ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi lại, “Là sao anh?”
Cố Tư Bạch kéo tay cô rời khỏi hành lang, trở về phòng bao tiếp tục ăn lẩu.
“Tạm thời anh chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng em cũng biết bây giờ anh mới củng cố thế lực, chưa đủ khả năng đối đầu với Hoắc Thiên Phong, nhưng nếu chúng ta có người bên cạnh hắn thì sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Quân Dao gật đầu, cô ngẫm nghĩ rồi nói, “Cô gái đó rất đáng thương, bị Hoắc Thiên Phong kia giam giữ, cô ấy nói bỏ trốn mấy lần mà không thành.
Anh nhúng một miếng thịt bò, rồi đặt vào bát của cô, “Cứ từ từ, xem tình hình thế nào đã, tên họ Hoắc đó là một con cáo già, không chừng cô gái đó lại chính là người của hắn, muốn tiếp cận và làm hại em.
Em không thấy chuyện tình cờ này diễn ra quá nhanh ư?”.
Nghe anh nói, cô cũng hơi lo lắng, “Vậy em phải làm sao?
“Em không cần lo lắng, cứ từ từ xem cô ta muốn gì, rồi chúng ta sẽ tính tiếp.Anh cũng không muốn em bị cuốn vào chuyện này.” Anh gắp thêm một gắp rau cho cô.
Quân Dao thổi thổi rau và thịt, cho vào miệng ăn, hình như không ngon được như vừa nãy, chủ yếu tâm trạng bây giờ hơi rối ren.
“Tư Bạch, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em cũng muốn giúp anh mà.Anh cứ để em ngoài cuộc, rồi đến lúc có chuyện gì em cũng không biết, thậm chí nếu như anh không nói, nhỡ đầu đúng là Hoắc Thiên Phong cho người tiếp cận em để hại anh và em, em cũng không biết, có khi còn nối giao cho giặc mất.”
Cố Tư Bạch hơi trầm ngâm, một lúc sau mới nói, “Em nói đúng, là anh khéo quá hóa vùng, muốn bảo vệ em nhưng lại phản tác dụng.”
“Anh đừng tự trách mình mà.
Nào ăn thử một miếng đi”.
Cố Tư Bạch mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, cô gái nhỏ của anh lại biết an ủi ngược lại anh rồi, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Sau khi ăn uống xong, hai người cùng trở về Dao Uyển, lúc này cũng đã chập tối, nhưng vì đã đi chơi cả buổi chiều, bây giờ có rất nhiều việc đang chờ Cố Tư Bạch giải quyết nên anh phải lên thư phòng làm việc.
Quân Dao ngâm mình trong bồn tắm nước nóng xong liền lôi đống len chọc cô mua hôm nay ra, sau đó bật máy tính, truy cập vào trang web hướng dẫn cách làm đồ vật bằng len chọc, mày mò học theo.
Cả tiếng đồng hồ trôi qua, mắt Quân Dao mờ cả đi mà thành quả của cô méo mó, vặn vẹo không ra hình dáng gì.
Quần Dao thở dài, nằm vật ra giường, lưng cô mỏi muốn gãy, còn tay cũng đau nhức vì món đồ thủ công này rồi.
Đúng là không dễ dàng chút nào mà.
Nằm một lúc, Quân Dao chợt nghĩ, anh xây cho cô cả Dao Uyển, mà cô lại không thể cố gắng một chút được hay sao? Còn về việc tại sao anh biết cô, tại sao anh xây Dao Uyển đến bây giờ Cố Tư Bạch vẫn chưa giải thích với cô, dù cô đã hỏi mấy lần rồi, anh đều cười trừ cho qua.
Cô vắt óc nghĩ, không nghĩ ra nổi tại sao anh biết cô, và biết từ bao giờ, rõ ràng thế giới của hai người là hai đường thẳng song song, đâu có chỗ nào giao nhau.
Cô đã từng thử hỏi Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa cũng không biết, trước đây Cố Tư Bạch làm gì cũng không nói với ai, người dưới như Tiểu Hoa chỉ có thể tuân lệnh.
Quân Dao cũng hiểu, vì tính anh như thế, luôn nói ít làm nhiều.
Quân Dao ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi lại, “Là sao anh?”
Cố Tư Bạch kéo tay cô rời khỏi hành lang, trở về phòng bao tiếp tục ăn lẩu.
“Tạm thời anh chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng em cũng biết bây giờ anh mới củng cố thế lực, chưa đủ khả năng đối đầu với Hoắc Thiên Phong, nhưng nếu chúng ta có người bên cạnh hắn thì sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Quân Dao gật đầu, cô ngẫm nghĩ rồi nói, “Cô gái đó rất đáng thương, bị Hoắc Thiên Phong kia giam giữ, cô ấy nói bỏ trốn mấy lần mà không thành.
Anh nhúng một miếng thịt bò, rồi đặt vào bát của cô, “Cứ từ từ, xem tình hình thế nào đã, tên họ Hoắc đó là một con cáo già, không chừng cô gái đó lại chính là người của hắn, muốn tiếp cận và làm hại em.
Em không thấy chuyện tình cờ này diễn ra quá nhanh ư?”.
Nghe anh nói, cô cũng hơi lo lắng, “Vậy em phải làm sao?
“Em không cần lo lắng, cứ từ từ xem cô ta muốn gì, rồi chúng ta sẽ tính tiếp.Anh cũng không muốn em bị cuốn vào chuyện này.” Anh gắp thêm một gắp rau cho cô.
Quân Dao thổi thổi rau và thịt, cho vào miệng ăn, hình như không ngon được như vừa nãy, chủ yếu tâm trạng bây giờ hơi rối ren.
“Tư Bạch, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em cũng muốn giúp anh mà.Anh cứ để em ngoài cuộc, rồi đến lúc có chuyện gì em cũng không biết, thậm chí nếu như anh không nói, nhỡ đầu đúng là Hoắc Thiên Phong cho người tiếp cận em để hại anh và em, em cũng không biết, có khi còn nối giao cho giặc mất.”
Cố Tư Bạch hơi trầm ngâm, một lúc sau mới nói, “Em nói đúng, là anh khéo quá hóa vùng, muốn bảo vệ em nhưng lại phản tác dụng.”
“Anh đừng tự trách mình mà.
Nào ăn thử một miếng đi”.
Cố Tư Bạch mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, cô gái nhỏ của anh lại biết an ủi ngược lại anh rồi, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Sau khi ăn uống xong, hai người cùng trở về Dao Uyển, lúc này cũng đã chập tối, nhưng vì đã đi chơi cả buổi chiều, bây giờ có rất nhiều việc đang chờ Cố Tư Bạch giải quyết nên anh phải lên thư phòng làm việc.
Quân Dao ngâm mình trong bồn tắm nước nóng xong liền lôi đống len chọc cô mua hôm nay ra, sau đó bật máy tính, truy cập vào trang web hướng dẫn cách làm đồ vật bằng len chọc, mày mò học theo.
Cả tiếng đồng hồ trôi qua, mắt Quân Dao mờ cả đi mà thành quả của cô méo mó, vặn vẹo không ra hình dáng gì.
Quần Dao thở dài, nằm vật ra giường, lưng cô mỏi muốn gãy, còn tay cũng đau nhức vì món đồ thủ công này rồi.
Đúng là không dễ dàng chút nào mà.
Nằm một lúc, Quân Dao chợt nghĩ, anh xây cho cô cả Dao Uyển, mà cô lại không thể cố gắng một chút được hay sao? Còn về việc tại sao anh biết cô, tại sao anh xây Dao Uyển đến bây giờ Cố Tư Bạch vẫn chưa giải thích với cô, dù cô đã hỏi mấy lần rồi, anh đều cười trừ cho qua.
Cô vắt óc nghĩ, không nghĩ ra nổi tại sao anh biết cô, và biết từ bao giờ, rõ ràng thế giới của hai người là hai đường thẳng song song, đâu có chỗ nào giao nhau.
Cô đã từng thử hỏi Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa cũng không biết, trước đây Cố Tư Bạch làm gì cũng không nói với ai, người dưới như Tiểu Hoa chỉ có thể tuân lệnh.
Quân Dao cũng hiểu, vì tính anh như thế, luôn nói ít làm nhiều..