Chuyển ngữ: Cỏ dại
“Miền Bắc bị lũ lụt tàn phá, tuy hiện tại đã được xử lý, nhưng thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, tiền cứu trợ đã được phát, nhưng chỉ như muối bỏ biển, còn thiếu rất nhiều. Hàng năm đất đai đều bị ngập úng, muốn khai phá, rất vất vả, huống hồ dân chúng chết quá nhiều, những người còn lại thì bị bệnh nặng, yếu ớt, đã mất sức lao động không còn khỏe mạnh. Hiện tại lượng dự trữ lương thực không đủ, vùng gặp thiên tai không có lương thực để nộp, trong kho còn phải lấy ra đem đi cứu tế, ngài xem… Bệ hạ?”
Lương đại nhân phụ trách quản lý lương thực gần đây vì chuyện dự trữ lương thực trong kho mà lo lắng không ngủ được, hôm qua phải phát chẩn một ít lương thực, ông lại càng lo lắng không ăn nổi. Dựa vào lượng dự trữ lương thực này, nước Chư Lương chỉ đảm bảo duy trì được nửa năm nữa thôi.
Nhưng ông đã trình nhiều ngày rồi, vẫn không thấy bệ hạ có chút phản ứng nào, ông thực sự không chịu nổi, dứt khoát sáng sớm nay phải vào cung.
Người hầu bên ngoài ngăn cản không cho ông vào, ông phải đợi cho tới khi mặt trời lên, thật lâu mới có người truyền có thể vào.
Lương đại nhân sửng sốt. Vốn tưởng rằng bệ hạ đang ngủ nên không cho vào, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng không giống. Bệ hạ nằm nghiêng ở trên bàn, đôi mắt đen mười phần tỉnh táo, bộ dáng không giống với người vừa mới ngủ dậy, mỗi cử chỉ đều có chút nóng nảy. Lương đại nhân nín thở, trong lòng có phần sợ hãi, không khí xung quanh dường như bị Nhuận Ngọc chèn ép tới nghẹt thở.
Hoàng đế không nói cũng không nhìn ông. Nhưng đối với một quốc gia mà nói, lương thảo là một việc trọng đại, Lương đại nhân bất chấp tất cả, sau khi cúi đầu hành lễ, quay về phía Nhuận Ngọc không ngừng nói.
Nhưng, khi ông vẫn đang nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhuận Ngọc, phát hiện bệ hạ dường như không nghe xem mình đang nói cái gì, mà nhìn chằm chằm khắp các góc trong phòng, ánh mắt ngày càng trở nên phức tạp.
“Bệ hạ ——”
“Đi đi, hỏi xem nước Cúc Lương có gửi thư tới không.”
“A?Bệ hạ, chuyện này......”
“Đi.”
“Thần tuân lệnh.....”
Lương đại nhân có chút không cam lòng, nhưng không dám làm trái, cúi người lui ra ngoài.
Một lát sau, ông trở lại nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vẫn không có thư của nước Cúc Lương tới.”
Lập tức lòng mắt của Nhuận Ngọc có thêm vài tơ máu, cả người lạnh lẽo dường như bùng cháy giống như có một ngọn lửa, sợ tới mức Lương đại nhân nghẹn họng trố mắt nhìn.
“Bệ hạ, về chuyện lương thảo?”
“Phát thông báo, các phú thương ở ba thành ở Chư Lương phải quyên góp lương thực, ổn định quốc khố. Nếu không con trai của bọn họ phải sung quân đi phục vụ trong vòng hai năm, để cho bọn họ lựa chọn. Đều là con dân nước Chư Lương, bọn họ cũng phải có trách nhiệm.”
Khắp người Lương đại nhân run lên, mặc dù trong lòng cảm thấy biện pháp này có phần không hợp đạo lý, nhưng cũng là biện pháp tốt nhất để giải quyết quốc nạn. Nhìn qua khuôn mặt hoàng đế, rất gầy, hai gò má lại càng rõ hơn, làm cho vẻ ngoài vốn đã yêu dị lại càng thêm lạnh lùng cay nghiệt. Nhưng Lương đại nhân không thể không bội phục quyết định của hoàng đế, bèn cung kính hành lễ lui ra ngoài.
“Đợi đã, lệnh cho bộ cơ mật cứ hai canh giờ phải bẩm báo một lần đã có thư từ nước Cúc Lương tới hay chưa. Không, một canh giờ bẩm báo một lần!”
“Thần tuân lệnh!” Lương đại nhân ngạc nhiên, lui ra ngoài.
Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không giải thích được, bùng cháy khiến hắn không bình tĩnh được, suốt đêm hắn không thể nào ngủ được, ngay cả ban ngày cũng không có cách nào tập trung tinh thần được, dễ nổi nóng.
Từ xa nhìn thấy ngoài điện có một chú chimbay khỏi cành, cất cánh bay lên trời, hắn giương cung, bước ra khỏi đại điện bắn một tên.
Nhưng, chết tiệt—— lại không bắn trúng!
Từ sau lần nói chuyện đó, hai bên dường như đạt được một hiệp định chung, Bắc Minh Quân cũng không đề cập tới chuyện đuổi Đồng Dao về nước Chư Lương nữa. Trong lòng Vũ Quân luôn lo lắng, nhưng trái lại Bắc Minh Quân lại coi chuyện này căn bản chưa từng tồn tại.
Vũ Quân cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, nhưng chỉ cần mỗi đêm đều có Đồng Dao bên cạnh, cái gì hắn cũng không muốn nghĩ nhiều.
Trong lòng Đồng Dao vẫn đè nặng một nỗi đau: Ha ha, Nhuận Ngọc muốn cô quay về sao?
Xem ra lần này tính sai rồi, không biết Bắc Minh Quân sẽ nói gì với Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc sẽ có phản ứng như thế nào. Chắc là sẽ có tranh luận, một năm rưỡi nữa sẽ không gặp nhau. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ trên bầu trời, bầu trời trong xanh, Nhuận Ngọc…
Chúng ta tựa như hai đường thẳng song song, không có giao điểm, nhưng vì sao mỗi lần nghĩ tới khuôn mặt Nhuận Ngọc, vẫn khiến cho cô nghẹt thở?
Đồng Dao cùng Vũ Quân đi dạo ở hoa viên, ánh nắng rất tốt, hai người ngồi dưới mái che ở hành lang. Đồng Dao ngẩn ngơ nhìn về phía bầu trời, cảm giác tay trái đau nhức, cúi đầu nhìn, đôi mắt nâu nhạt của Vũ Quân mang theo tia ngang ngược bướng bỉnh, nắm lấy tay Đồng Dao càng ngày càng chặt.
“Làm gì vậy? Đau quá, buông tay ra.”
Đồng Dao bị đau mà thức tỉnh.
“Lòng của nàng không ở đây.”
Đồng Dao sửng sốt: “Nói linh tinh, ta ở ngay bên cạnh ngươi.”
“Người ở đây, lòng thì ở nơi khác, ở một nơi rất xa. Nàng nhớ ai, là hắn sao?”
Trong nháy mắt Vũ Quân nhìn thấu tâm Đồng Dao, khiến cho cô có chút bối rối, lại giấu đầu hở đuôi: “Hắn là ai, đứng nói linh tinh. Ta không nhớ ai cả, chỉ có chút thất thần mà thôi, ngươi đừng nhạy cảm quá như vậy.”
Vũ Quân cau mày, buông lỏng tay Đồng Dao, đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Nhìn thấy khuôn mặt Vũ Quân bỗng nhiên trở nên cô đơn, Đồng Dao cảm thấy có chút khổ sở, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Hai ngày nay trong lòng Vũ Quân đã thoải mái hơn, nhưng mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh cô. Với sự quan tâm chăm sóc của Đồng Dao, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch của hắn cũng có chút sắc hồng, dưới ánh nắng vàng chiếu rọi lại hiện ra sáng long lanh. Tên yêu tinh, mái tóc dài như tơ tung bay trong gió, cùng với đôi mắt u buổn, chỉ vừa liếc nhìn, trong lòng Đồng Dao không hiểu sao lại có chút đau khổ.
“Vũ Quân.”
Vũ Quân dường như không nghe thấy, hàng lông mi dài khép lại, đôi mắt buồn cô đơn lạnh lẽo.
“Vũ Quân”, Đồng Dao chủ động cầm tay hắn, tay hắn vẫn lạnh, “Vũ Quân, đừng giận nữa. Về sau ta không bao giờ mắng ngươi, Vũ Quân.”
“Hoàng đế nước Chư Lương là một người rất đẹp trai, nàng cùng hắn đã từng chung giường chung gối với nhau, cho nên nàng không quên được hắn phải không?”
Trong lòng Đồng Dao thắt lại, không hiểu tại sao, lời nói từ miệng Vũ Quân, lại khiến cô cảm thấy rất đau lòng.
“Ta có bằng hắn không? Trong lòng nàng có thể có Vũ Quân chứ?”
Đồng Dao ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu, khẽ buông tay Vũ Quân ra: “Vũ Quân, ngươi nói như vậy, ta rất đau.”
“Ta......”
“Ta không phủ nhận, tình yêu đó là vết thương lớn trong lòng ta, chỉ cần khẽ chạm vào, ta cũng rất đau. Ta không nên cũng không dám nhớ lại. Vũ Quân, ở nơi này, ngươi là người duy nhất quan tâm tới ta, bênh vực ta. Xin ngươi không cần nói những lời tổn thương ta, ta muốn nói rõ với ngươi, tình cảm này ta không thể nhận.”
“Không, không, không phải như thế......” Vũ Quân bối rối, xoay người ôm lấy Đồng Dao: “Ta tuyệt đối sẽ không làm nàng tổn thương, đừng hiểu lầm ta. Đừng buồn! Đừng ——”
“Vũ Quân”. Đồng Dao khẽ ngẩng đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn.
“Ta chỉ không muốn nàng nhớ tới hắn.” Giọng Vũ Quân trở nên run rẩy, “Trong lòng ta đau đớn nên mới nói như vậy. Ta không nỡ để nàng đi, không nỡ để nàng rời khỏi ta, ta không muốn nàng nhớ hắn, ta sẽ tốt với nàng hơn hắn, trong mắt của nàng chỉ có ta, được không?”
Nhất thời Đồng Dao có chút nghẹt ngào, hai mắt Vũ Quân đã phủ một màn sương, đôi môi nhợt nhạt mím chặt trở nên sưng đỏ.
Sự dịu dàng này, Đồng Dao chưa bao giờ cảm nhận được, dần dần trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của người kia, với đôi mắt đen, nụ cười quyến rũ.
“Ta là Vũ Quân, ta là Vũ Quân! Đừng tìm hình bóng của hắn trong mắt ta! Nhìn kỹ đi, là ta!” Nước mắt từ vành mắt Vũ Quân chảy xuống, hắn cúi đầu dùng sức hôn môi Đồng Dao, trong lòng chua xót bi thương.
“Chỉ được nhìn ta, nhớ tới ta! Không được rời khỏi ta, đừng rời bỏ ta, ta không thể không có nàng…”
“Vũ Quân…” Bỗng nhiên, nước mắt cũng từ vành mắt Đồng Dao chảy xuống, rốt cuộc vì sao mà khóc? Vũ Quân hay vì hắn…
Ai có thể hiểu được.
“Vũ Quân, đừng như vậy, ta bảo đảm, ta sẽ không nhớ hắn nữa. Không bao giờ… nhớ nữa.”
“Thật sự?”
“Phải”. Đồng Dao gượng cười, “Lần đầu tiên ta gặp ngươi, Vũ Quân giống như yêu tinh là một người đơn thuần trong sáng. Ta hiểu nỗi cô đôn trong lòng ngươi, cũng giống như ngươi có thể bỏ qua những việc ta đã làm.”
“Ta không cô đơn, bây giờ không cô đơn chút nào.” Vũ Quân ôm chặt người Đồng Dao, “Trừ khi nàng lại để ta cô đơn.”
“Không đâu.”
“Ta tin nàng, nàng sẽ không lừa ta.”
“Phải.”
Bên cạnh có tiếng người khẽ ho khan, Đồng Dao và Vũ Quân sửng sốt, quay đầu nhìn thấy Bắc Minh Quân đứng cách đó không xa, hai tay ôm ngực nhìn lá cây trong bồn hoa.
Hai người có chút ngượng ngừng, buông hai tay ra.
“Bệ hạ.” Đồng Dao cúi người hành lễ.
“Thất công chúa không cần đa lễ.”
Lúc này Bắc Minh Quân giống như vừa nhìn thấy bọn họ, từ từ quay người lại, ra vẻ vừa rồi thật sự chỉ ở đây ngắm hoa mà thôi.
Hai ngày nay, quan hệ của hai anh em bọn họ có chút cải thiện, ít nhất cũng không đối đầu gay gắt khi gặp nhau.
Nhưng hai người vẫn không nói lời nào, không biết bọn họ nghĩ gì mà phải giấu cảm xúc thật trong lòng. Nhưng, tận sâu trong tâm Đồng Dao hiểu được, tình cảm sâu sắc của hai anh em bọn họ chỉ sợ chính họ cũng không hiểu rõ.
Bắc Minh Quân là người rất giữ thể diện, mà Vũ Quân lại là người lạnh lùng hờ hững, không giỏi diễn đạt, kết qủa hai người vẫn luốn bất hòa xích mích, Vũ Quân chưa bao giờ chủ động đi gặp huynh trưởng, Bắc Minh Quân tuy rằng ngày nào cũng đến thăm Vũ Quân một lần, lại luôn nói những chuyện không đâu, không có mục đích gì, thành ra mọi người không ai hiểu ai.
“Bản vương đi dạo một chút, không nghĩ tới lại tình cờ gặp hai ngừơi.”
Đồng Dao khẽ thở dài, Bắc Minh Quân này đúng là giỏi giả bộ thật.
“Thất công chúa vẫn khỏe chứ?” Nhưng ánh mắt lại khẽ nhìn về phía Vũ Quân.
“Cảm tạ bệ hạ. Ta rất khỏe.”
“Tốt.”
Vũ Quân vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì, bầu không khí nhất thời vô cùng gượng gạo.
Lại chiến tranh lạnh…Trong tâm Đồng Dao ngầm mắng.
“Ta đi trước.” Bắc Minh Quân kìm nén, nhìn thần sắc Vũ Quân chuẩn bị rời đi.
“A. Hôm nay trời đẹp, ta cùng hòang tử đi dạo, bệ hạ có việc gì không? Không thì, mọi người cùng nhau ngồi đi.”
Nghe thấy đề nghị của Đồng Dao, Vũ Quân ngẩng đầu ngầm trừng mắt liếc cô.
Bắc Minh Quân ngậm chặt miệng không nói.
“Ha ha, ta thật là ích kỷ. Đã lâu không được hát, muốn tập một chút, cho nên muốn tìm thêm vài khán giả. Vừa hay bệ hạ ở đây, ngài ở lại luôn.”
Đồng Dao cười, trong lòng thì không ngừng mắng chửi: làm cái gì vậy, còn muốn cô phải tự hạ giá trị bản thân để làm ấm tình thân! Quên đi, quên đi. Tạm thời tặng cho bọn họ chút ân tình, có lẽ cũng đáng giá.