Lý Vũ Nùng sượng mặt.
Từ Thủy Miểu chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho rồi.
Đều tại cậu, đều là lỗi của cậu.
Tại sao lúc nói chuyện cậu lại nói giọng địa phương, làm cho Trang Cẩm Lộ nghe nhầm mất rồi!
Cậu chột dạ, vỗ lên lưng Trang Cẩm Lộ.
Trang Cẩm Lộ cũng nhận ra được mình đã nói sai, vội sửa lại: “Không phải, là Lý Vũ Nùng… Xin lỗi.”
Lý Vũ Nùng cười gượng gạo: “Không sao… Ừm, chân của cậu lành chưa?”
Trang Cẩm Lộ gật đầu: “Sắp rồi.”
Lý Vũ Nùng “À” lên một tiếng, chật vật đổi đề tài: “Thi chuyển cấp cậu không thi đủ buổi được, thật đáng tiếc.
Nếu không thì nhất định cậu sẽ là thủ khoa.”
Trang Cẩm Lộ nghiêm túc đáp: “Không chắc đâu.
Khi thi thử điểm của Cố Phàm cũng bằng mình, thi chuyển cấp chưa chắc mình đã vượt qua cậu ấy.”
Cố Phàm học cùng cấp hai với Lý Vũ Nùng, Khương Vĩ và Tưởng Trầm Tinh.
Thành tích cũng rất đáng gờm, mỗi lần thi đề chung thì cậu ta và Trang Cẩm Lộ sẽ thay nhau đứng hạng nhất.
Sau kì thi chuyển cấp, cũng không có gì bất ngờ khi Cố Phàm là thủ khoa, điểm cao hơn á khoa gần hai mươi điểm.
“Ồ… Thế sao.” Lý Vũ Nùng hơi lúng túng.
Lý Vũ Nùng xinh đẹp lại học giỏi, đã quen được mọi người vây quanh nên cô không hay chủ động tiếp lời người khác.
Mà Trang Cẩm Lộ lại là người kém nhạy cảm, hoàn toàn không ý thức được bầu không khí ở đây có vấn đề gì.
Cậu thấy Lý Vũ Nùng cứ đứng trước mặt mình lâu như vậy, nói chuyện lại không đầu không đuôi, vậy nên trong mắt tỏ rõ thắc mắc “Cậu có chuyện gì sao?” với cô.
Lý Vũ Nùng lại càng không biết phải tiếp lời như thế nào, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ửng hồng.
Ở một bên khác, Tưởng Trầm Tinh bị nữ thần làm lơ đã đau lòng đến mức không thở nổi.
Quay đầu nhìn lại, Lý Vũ Nùng thế mà lại chủ động đến gần một nam sinh khác, cậu lại càng bi phẫn.
“A Vĩ, thằng què kia là ai vậy? Không học cùng cấp hai với mình thì phải.”
Khương Vĩ uống một lần hết nửa bình nước, rồi mới híp mắt nhìn kĩ một chút: “Mày còn nhận không ra thì làm sao tao biết nó được?”
Tưởng Trầm Tinh cay cú: “Lớn lên trông cũng trắng trẻo…”
Chợt lúc này lại nghe thấy ở bên cạnh, Thành Hạo Hãn đang hùng hùng hổ hổ: “Mẹ kiếp! Trang Cẩm Lộ tại sao lại ở đây?”
Bạn hắn đáp: “Bạn của Lý Vũ Nùng từng nói cô ấy có người mình thích rồi, đừng nói là Trang Cẩm Lộ nha.”
“Mẹ…” Thành Hạo Hãn thấp giọng lầm bầm vài câu, hình như không dám lớn tiếng, nên Tưởng Trầm Tinh cũng nghe không rõ.
Mà cái tên Trang Cẩm Lộ này nghe hơi quen tai.
Tưởng Trầm Tinh vuốt cằm suy nghĩ một lát, vắt hết óc mà bởi vì dung lượng não có hạn, thế nên thật sự không nhớ ra được.
Cũng không lấy làm lạ, Khương Vĩ và Tưởng Trầm Tinh đều là công tử ăn chơi trác táng, vô học điển hình.
Đi học cũng không có mục tiêu, chỉ chờ đến tuổi thì ra nước ngoài hoặc là kế thừa gia nghiệp, hẳn là xưa nay cũng không để ý tới bảng xếp hạng thành tích kì thi chung.
Tưởng Trầm Tinh không nhớ ra được thì cũng không cố nhớ nữa.
Bằng chất giọng còn đang vỡ ra của mình, cậu dài giọng kêu khóc cho mối tình đầu còn chưa bắt đầu đã sớm lụi tàn: “Có phải là tao không còn hy vọng không, vừa nãy Lý Vũ Nùng còn không liếc mắt nhìn tao một cái.
Hiếm khi tao chơi bóng rổ thắng, mà cô ấy cũng không thèm nhìn tao lấy một lần.
Mối tình đầu của tôi ơi…”
Khương Vĩ vỗ vỗ cái đầu chó của cậu, cười hư hỏng: “Cẩu Tử đừng khóc.
Dựa vào trình độ háo sắc của mày, biết đâu chừng khi đi học mày sẽ lại có một mối tình đầu mới ngay.”
Tưởng Trầm Tinh hất tay cậu: “Cút!”
Khương Vĩ nhún vai, cũng không để ý lắm.
Cậu khom lưng nhặt quả bóng rổ trên đất lên, ánh mắt lướt qua Trang Cẩm Lộ đang đứng ở bên kia, nghĩ bâng quơ, trắng thật đấy, chói mắt quá.
Mấy thằng nhóc cùng tuổi khi lớn cũng sẽ… ừm… được như thế này sao?
Vốn từ của Khương Vĩ có hạn, mãi không hình dung được.
Cậu ta rất thế nào ấy nhỉ, gây chú ý.
“Tao đi đây.”
“Hả? Sao đã đi rồi.” Tưởng Trầm Tinh vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Lý Vũ Nùng: “Chờ tao một chút đi, tao tìm Lý Vũ Nùng nói mấy câu.”
“Tùy mày.
Tao muốn đi ăn kem.”
Khương Vĩ phất phất tay, quay đầu rời đi.
Còn ở bên này, Trang Cẩm Lộ bị đủ loại ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, nhưng vẫn chưa nhận ra được vấn đề.
Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy được rằng Từ Thủy Miểu thích Lý Vũ Nùng, mà Lý Vũ Nùng lại tán gẫu với cậu, hình như không được hay cho lắm.
Vì vậy, khi Lý Vũ Nùng một lần nữa đỏ mặt nói muốn được add vào danh sách bạn tốt, cậu liền đẩy bạn thân lên: “Mình nhạt nhẽo lắm, không thì cậu chơi với Từ Thủy Miểu đi, cậu ấy giỏi chuyện trò, chơi vui hơn mình nhiều.”
Lý Vũ Nùng: “…”
Đây là do cậu thật sự không biết cô có ý gì, hay là cố ý giả ngu vậy?
Từ Thủy Miểu lúng túng đến nổi chỉ muốn chui xuống khe đất nào đó.
Lý Vũ Nùng tiếp tục vớt vát: “Mình định là… khi nào không hiểu bài tập thì sẽ hỏi bài cậu đó.”
Giảng bài cho bạn nữ rồi có tình cảm với nhau chẳng phải rất bình thường sao? Từ trước đến nay Lý Vũ Nùng luôn xem thường mấy cô nàng tiếp cận nam sinh khác mà có ý đồ, nhưng bây giờ cô cũng không để ý chuyện đó thêm nữa.
Dù sao thì điều kiện của Trang Cẩm Lộ cũng tốt quá mà.
Thành tích tốt, ngoại hình xuất chúng, lại có tài.
Thế nhưng, điều khiến cho ai nấy đều ganh tức chính là cậu còn có một người cha giàu có số một thành phố A và một người mẹ làm siêu mẫu.
Để tránh phiền phức, khi ở trường cậu rất khiêm tốn nên có rất ít người biết được gốc gác của cậu, Lý Vũ Nùng cũng chỉ là vô tình mà biết được.
Cô vốn đã thích kiểu nam sinh như Trang Cẩm Lộ, khi biết đến điều kiện gia đình của cậu thì lại càng động lòng.
Nếu chỉ vì thận trọng và ngượng ngùng mà bỏ qua cậu, sau này cô nhất định sẽ hối hận.
Trang Cẩm Lộ đã hiểu ra một chút, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chắc chắn là không thể đồng ý, mà nếu như từ chối quá nhanh, lỡ như Từ Thủy Miểu không vui thì sao?
Đó là tình huống… cô bạn mình thích, lại bị một tên con trai khác tùy tiện từ chối.
Trang Cẩm Lộ nhức đầu.
Từ Thủy Miểu thấy Lý Vũ Nùng chỉ lo nói chuyện với Trang Cẩm Lộ, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.
Thế nhưng từ nhỏ cậu đã lớn lên cùng Trang Cẩm Lộ, hiểu được Trang Cẩm Lộ đang nghĩ gì, nên lập tức lên tinh thần giải vây cho cậu: “Lộ Lộ, chân cậu có đau hay không? Nếu đau thì mình về đi thôi, cái thời tiết quỷ quái này làm mình toát mồ hôi đầy người rồi.”
Trang Cẩm Lộ nhanh chóng hùa theo: “Ừ, đúng là hơi đau thật.”
“Đi! Anh đây dìu cậu.”
Lý Vũ Nùng: “…”
Cô cũng không ngốc.
Người ta đã uyển chuyển từ chối như vậy, nếu còn cố lại gần thì cũng không phải tính cách của cô, vậy nên đành cố gắng nặn ra một nụ cười: “Vậy sau này khi nào rảnh rỗi thì cùng nhau đi chơi đi! Từ Thủy Miểu, cậu thi vào đâu vậy?”
Từ Thủy Miểu không đối mặt với cô, cúi đầu giả vờ bận rộn lấy nạng cho Trang Cẩm Lộ: “Học Minh.”
“Vậy chúng ta học chung trường rồi, thật là khéo quá.”
Khóe miệng Từ Thủy Miểu giật nhẹ: “Ừm.
À thôi, bọn mình đi trước đây.”
“Ồ, bye bye.”
Trang Cẩm Lộ chống nạng chậm rãi rời khỏi sân bóng rổ, sau đó tóm lấy tay Từ Thủy Miểu: “Đại Miểu à, cậu thiêng thật đấy.”
Từ Thủy Miểu nhớ đến câu “Mình thà rằng cô ấy thích cậu” đã nói khi nãy, đột nhiên thấy dở khóc dở cười.
“Làm sao mình biết là linh như vậy chứ.
Tính tới tính lui, cả kì nghỉ hè này cậu không ra ngoài, hiếm khi đi hóng gió, để mình dẫn cậu đi ăn một bữa ngon nha, đền bù cho cậu một chút.”
Trang Cẩm Lộ nói: “Cậu định mời mình à?”
Vẻ mặt Từ Thủy Miểu quái lạ: “Mình không nghe lầm chứ, con nhà siêu giàu nhất nhì thành phố mà để cho người khác mời à?”
Trang Cẩm Lộ hơi ngại ngùng: “Đó đều là tiền của bố mình.
Trước đây mình vừa ý một cây bút lông lắm, giá hơn một vạn… Mình muốn để dành tiền mà mua, cho nên cũng hơi túng.”
Từ Thủy Miểu thở dài: “Được được được.
Bữa hôm nay anh đây khao tuốt.”
Thế là Trang Cẩm Lộ nhoẻn cười: “Cảm ơn Đại Miểu.
Cậu đúng là rộng lượng, không những không giận mình mà còn mời mình ăn cơm.”
Từ Thủy Miểu thấy mình chết trong lòng nhiều chút.
Họ đi ăn món Nhật, đi xem phim rồi mới về nhà.
Họ sống rất gần nhau, đều trong khu biệt thự cả.
Trước tiên Từ Thủy Miểu đưa Trang Cẩm Lộ về nhà rồi mới về.
Về trễ, trong nhà chỉ có Trang Cẩm Lộ và dì Trần.
Bố mẹ cậu đều bận nên thường đến khuya mới về nhà, thậm chí còn có lúc không về nhà nghỉ ngơi.
Cậu có một cô em gái song sinh, tên là Hà Ý Nhiên.
Hai người bọn họ một người theo họ cha một người theo họ mẹ, lớn lên trông lại không giống nhau, vừa khéo tính cách cũng đối lập.
Hà Ý Nhiên từ sáng đến tối đều không ở nhà, cả kì nghỉ hè đều đi chơi ở ngoài như điên.
Ngày hôm nay Hà Ý Nhiên cũng không về nhà ăn tối, cô gọi điện báo cho Trang Cẩm Lộ.
Đúng lúc dì Trần gõ cửa, cười khanh khách hỏi: “Lộ Lộ, tối nay con muốn ăn gì, dì làm cho con ăn.”
Trang Cẩm Lộ nói: “Tiểu Nhiên không về ăn, con ăn cái gì cũng được, hay là ăn cơm rang trứng đi?”
Dì Trần đáp lời, nghĩ linh tinh rồi nói: “Cũng được, trong tủ lạnh có tôm lột to mới mua.”
Sau khi Trang Cẩm Lộ ăn tối xong thì vào thư phòng luyện thư pháp, cậu tập trung luyện chữ nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến gần mười giờ, rốt cuộc Hà Ý Nhiên cũng hấp tấp về nhà.
“Lộ ơi! Em về rồi nè! Có nhớ em không?”
Người còn đang ở phòng khách dưới lầu mà miệng đã bắt đầu gọi anh trai rồi.
Trang Cẩm Lộ không đáp, đến khi viết xong mấy chữ cuối cùng trên giấy thì Hà Ý Nhiên cũng đẩy cửa vào, nhìn dáo dác rồi hỏi: “Anh viết xong chưa, em nói chuyện được không?”
Trang Cẩm Lộ buông bút lông, xoa nắn cổ tay tê mỏi: “Viết xong rồi, có phải là mua gì về cho anh ăn không?”
Hà Ý Nhiên cười híp mắt rồi lấy từ sau lưng ra một hộp bánh ngọt: “Bánh phô mai anh mê nhất nè.
Tiệm mới mở đó, ăn cũng ngon lắm.”
Trang Cẩm Lộ nói: “Cảm ơn em.”
Hà Ý Nhiên nhảy nhót vào phòng, kéo tay Trang Cẩm Lộ, nói: “Hôm nay anh và anh Đại Miểu cùng ra ngoài chơi à? Chơi gì vậy?”
“Xem bóng rổ á.” Trang Cẩm Lộ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Hà Ý Nhiên, nói ngay: “Em mau tắm đi, mùi nồng quá rồi.”
“Được rồi.
Anh mau ăn bánh ngọt đi, để qua đêm ăn không ngon đâu.”
Hà Ý Nhiên vừa đến cửa, liền quay đầu nói: “Đúng rồi, hôm nay em đi chơi với bạn, có gặp một nhóm khác cũng thi vào trường số .
Họ có nhóm chat học sinh mới á, em hỏi giúp anh tên nhóm rồi, anh có muốn vào nhóm không?”
Trang Cẩm Lộ suy nghĩ một chút, vào nhóm cũng tốt, có thể làm quen bạn trước, nếu có thông tin gì cũng nắm được ngay.
“Được, em gửi vào điện thoại cho anh nhé.”
Hà Ý Nhiên ra dấu ok, rồi đi tắm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trang Cẩm Lộ gia nhập vào nhóm chat học sinh mới trường số .
Nhóm tên là “Fanclub toàn cầu của anh Vĩ.”()
Trang Cẩm Lộ sững sờ, lập tức không nhịn được cười, tên họ kiểu gì thế này?
Không lẽ cậu đã vào nhầm nhóm, lọt vào ổ bán hàng đa cấp rồi?
Thành viên trong nhóm tầm hơn ba trăm người, tin nhắn gửi vào bay vèo như đạn.
Bọn họ nhanh chóng để ý đến người mới Trang Cẩm Lộ, gọi tên cậu ngay.
“@L Lộ, đổi nickname, lớp + họ tên + điểm thi.”
“Chờ đã, còn muốn khai cả điểm thi à??? Này là chịu phạt trước bàn dân thiên hạ rồi.”
“Điểm chắc cũng không khác mấy đâu hahahahaha, mọi người ai cũng tầm hai trăm điểm, đừng cười nhạo nhau quỳ lạy”
“Tới nào, tổn thương nhau đi.
Đừng chỉ bắt nạt ma mới, muốn đổi tên thì cả đám cùng đổi.”
…
Trang Cẩm Lộ là bé ngoan thành thật cực kì.
Cậu thấy mọi người lục tục đổi tên, cũng đổi theo.
—— “Lớp / Trang Cẩm Lộ ”.()
Cậu chỉ thi ngày thứ nhất, ngữ văn điểm, toán học điểm.
Tổng điểm các môn là điểm.
Lập tức có người chú ý đến cái tên này ngay, vội gọi cậu.
“Trang Cẩm Lộ?
“Trang Cẩm Lộ? Oa, cùng tên với đại học bá nè!”
“Đại học bá? Ai vậy?”
“Lại còn có người không biết tên học bá, quỳ luôn.
Mấy người không bao giờ xem bảng xếp hạng thành tích kì thi chung à??”
“Cơ mà lần này Trang Cẩm Lộ cũng không phải là thủ khoa, thủ khoa là Cố Phàm.
Trang Cẩm Lộ đứng nhất bao lâu nay, vậy mà lại thua ngay kì thi quan trọng nhất, chắc là tức ói máu luôn quá.”
“Khoan đã, đám học dốt tụi mình quan tâm học bá người ta làm gì??? Điểm thi tụi mình còn không bằng một nửa điểm của người ta ”
“Cùng tên nhưng không cùng mệnh.
Người anh em, đừng nản chí, cậu đến dưới trướng anh Vĩ của tôi, anh ấy sẽ che chở cho cậu.”
…
Trang Cẩm Lộ cảm thấy là họ đang nói về cậu, nhưng hình như cũng không phải là cậu nên hơi lúng túng, không thể làm gì hơn đành nói: “Xin hỏi anh Vĩ đó là vị đại thần nào? Tại sao lại là fanclub toàn cầu của anh Vĩ?”
Lúc này có một người nói chuyện.
Lớp / Khương Vĩ: “Ai mới nhắc ông đây đó? Nói bao nhiêu lần là không được gọi ông là anh Vĩ rồi, muốn chết đúng không?”
Cả nhóm nín thinh suốt ba giây, không ai dám nói chuyện.
Sau đó, có người đứng ra.
“Là ma mới, @lớp / Trang Cẩm Lộ .”
Trang Cẩm Lộ: “…”
Đừng đùa như vậy chứ T^T
Khoan đã, Khương Vĩ… là cái cậu ban ngày mặc áo thun đen, người cao cao á?
Trang Cẩm Lộ nghĩ lại.
Trông không dễ chơi chung chút nào…
Cậu suy nghĩ một chút, trả lời: “Xin lỗi, mình cũng không nói xấu gì cậu.
Mình chỉ muốn hỏi một chút, có bắt buộc phải tham gia fanclub này không… Bây giờ mình ra khỏi nhóm có kịp không vậy?”
…
…
Trong nhóm yên lặng gần mười giây.
Sau đó, tất cả mọi người đều phá lên cười như điên.
“Hahahahaha ở đâu ra chúa hề này vậy, lại đây cho tôi nựng một cái!!”
“Đệt, đây là lớp /, quả nhiên người cùng tên với học bá biến thái cũng không phải dạng vừa.
Chắc không phải có mình tao thấy được cái khí chất ngô ngố này đâu ha?”
“Ma mới làm tôi cười chết luôn! Muốn hại tôi để thừa hưởng cái Huabei() nợ tệ của tôi phải không?”
“Tao cười rớt khỏi giường luôn rồi! Cứu mạng!”
…
Ở một bên khác, Khương Vĩ nhìn đoạn chat trong nhóm, cũng không tự chủ được mà cong khoé môi, thầm nói: Đứa ngốc này từ đâu ra vậy?
Nhưng mà cái tên này… Cậu suy nghĩ trong một chốc, nhớ lại hình như ban ngày có gặp qua người này.
Lớn lên vừa trắng nõn vừa ngoan ngoãn.
Bây giờ nghĩ lại thấy sao mà hơi khù khờ ấy nhỉ.
Nhất định là rất dễ bắt nạt đây.
Khương Vĩ xấu bụng liền add Trang Cẩm Lộ vào mục bạn tốt.
Trang Cẩm Lộ hơi thấp thỏm chấp nhận lời mời.
Khương Vĩ bắt đầu bắt nạt người hiền lành, nhắn riêng với cậu: “Không ra khỏi nhóm được nữa, cậu tuyệt vọng đi.
Lúc đi học phải đi lấy cơm cho tôi đấy.”
Trang Cẩm Lộ nhăn mặt.
Quá không biết xấu hổ.
Người này thực sự quá là không biết xấu hổ.
Chú thích:
() Hậu viện hội: mình search gg thì ra là kiểu fanclub nên edit thành fanclub luôn.
() QT là “năm một lớp tám Trang Cẩm lộ ”, năm một tương đương với khối lớp , mình edit thành lớp / luôn cho khớp với hệ thống khối lớp của nước mình.
() Huabei (Ant Credit Pay): một dịch vụ cho vay quy mô nhỏ được điều hành bởi một công ty tài chính thuộc Alibaba..