Chương : Xung đột
Edit: Tử Điệp
Beta: Lệ Thu & Xiaoxin
“Anh lau giúp em.” Ôn Thiếu Đường đuổi kịp Ôn Uẩn Chi, trong tay cầm khăn giấy.
Ôn Uẩn Chi dừng chân: “Cám ơn, em tự làm được.”
Cô nhận lấy khăn giấy từ tay Ôn Thiếu Đường, cẩn thận lau sạch bia trên người.
Ôn Thiếu Đường trầm giọng nói: “Em yên tâm, anh sẽ báo thù thay em chuyện ngày hôm nay.”
Động tác Ôn Uẩn Chi ngừng lại, giương mắt nhìn cậu: “Anh cũng mắc bệnh Trung nhị thì sao? Báo thù? Anh là học sinh tiểu học à?”
Ôn Thiếu Đường tức giận không thôi: “Em thì biết gì chứ, Cố Viêm Sinh dám đối xử với em như vậy, rõ ràng là đang ra uy với anh!”
Ôn Uẩn Chi nhíu mày: “Anh nghĩ nhiều rồi, cậu ấy chỉ đơn giản là không thích em.”
Cố Viêm Sinh đối nghịch như có như không với cô, tóm gọn lại là: vừa chào đời đã không ưa cô.
Ôn Thiếu Đường “hừ” một tiếng, dù sao chuyện này còn chưa kết thúc đâu.
Lo lắng anh trai gây sự với Cố Viêm Sinh, Ôn Uẩn Chi cẩn thận dặn dò: “Chuyện hôm nay xem như xong. Cậu ấy tạt em, em cũng tạt lại cậu ấy, không ai hơn ai, anh đừng có đi gây sự với cậu ấy, phiền lắm.”
Trực giác của cô mách bảo, kiểu người như Cố Viêm Sinh thì không nên dây vào. Thế nên, cô không muốn Ôn Thiếu Đường sinh sự với cậu.
Nhìn con ngươi đen nhánh tràn đầy lo lắng của cô, Ôn Thiếu Đường muốn nói lại thôi, đành chịu thua, thỏa thiệp: “Ừ ừ ừ, anh biết rồi.”
Hai anh em trở về trường học, trên đường Ôn Thiếu Đường ngỏ ý muốn mua cho Ôn Uẩn Chi một ly trà sữa, nhưng cô từ chối. Cô kiểm soát cân nặng rất khắc khe, có nhiều thứ cần phải kiêng, trà sữa là một trong số đó.
Ôn Thiếu Đường vẫn đi đến tiệm trà sữa: “Em mới đến, cứ cầm theo để mời bạn.” Nói bóng nói gió ý bảo cô tạo dựng mối quan hệ tốt với bạn bè.
Đã như vậy, Ôn Uẩn Chi đành bảo: “Anh mua năm ly được rồi.”
Ôn Thiếu Đường mua năm ly trà sữa đặc biệt. Từ cấp hai đến giờ, cậu ta quen nhiều bạn gái nên biết rằng con gái đa số đều thích uống loại này.
Cậu ta cầm trà sữa, đưa Ôn Uẩn Chi về lớp học. Cô bảo không cần nhưng cậu ta nhất quyết không đồng ý.
Cả hai đều được xem như người nổi tiếng trong trường, cùng nhau xuất hiện lại có cử chỉ hơi thân mật, khiến học sinh trong lớp đều giương mắt nhìn, tò mò về mối quan hệ của hai người.
Ôn Thiếu Đường đưa trà sữa cho Ôn Uẩn Chi: “Tối nay về chung đi.”
Ôn Uẩn Chi lộ ra ánh mắt nghi hoặc. Ôn Thiếu Đường giải thích: “Hôm nay qua ở với ông bà nội.”
Ôn Uẩn Chi cất tiếng: “Ồ.”
Sau khi hai người nói lời tạm biệt, Ôn Uẩn Chi quay lại chỗ ngồi. Chu Ninh đang nằm gục trên bàn học thuộc từ vựng.
Hôm qua bọn họ có hai tiết Anh văn, giáo viên giao bài tập về nhà là học thuộc mười từ, tiết tự học hôm nay sẽ dò chính tả.
Ôn Uẩn Chi gọi Chu Ninh, cô ấy quay lại nhìn cô.
“Cho cậu nè, trà sữa.” Ôn Uẩn Chi cười giơ lên một ly trà sữa màu xanh, phía trên cắm một cái ống hút cùng màu thật to, vành ly vẫn còn đọng vài giọt nước lăn tăn.
Chu Ninh cười nói cảm ơn: “Tớ không uống đâu.”
“Cậu không uống sao?” Ôn Uẩn Chi tiếc nuối, “Nghe nói ngon lắm á.”
Chu Ninh mấp máy môi, cô ấy thích ăn ngon. Nếu như lúc bình thường thì nhất định sẽ uống. “Tớ giảm cân.” Lúc này cô đành nhỏ giọng trả lời.
Ôn Uẩn Chi sáng tỏ, không cố khuyên cô ấy nữa.
Cô đưa hai ly trong đó cho hai nữ sinh ở tổ bốn bên cạnh. Chiều hôm qua bọn họ chủ động bắt chuyện với cô, còn nói nhỏ với cô rằng không nên day vào Liễu Văn Văn.
Còn lại ba ly, hai ly cô đem cho Hoàng Di và Từ Tử Kỳ, một ly cuối cùng, cô đưa cho lớp trưởng Bành Cảnh, người đã giúp cô khiêng thêm bàn ghế.
Lớp tự học buổi tối vào lúc giờ phút, nên học sinh bắt buộc phải vào lớp lúc giờ phút.
Giáo viên dạy tiếng Anh lớp tên là Trang Mẫn, ba mươi tuổi, so với đa số giáo viên trong trường thì còn rất trẻ.
giờ phút vừa điểm, cô ấy bước vào lớp học trên đôi giày cao gót của mình.
Cô ấy mặc một chiếc đầm voan màu xanh ngọc bích, mái tóc nâu buộc đuôi ngựa thấp, gương mặt thanh tú trắng nõn được trang điểm nhẹ nhàng.
Cô ấy xinh đẹp tựa như một bức danh lam thắng cảnh tuyệt mỹ tại ngôi trường này.
Cô ấy để máy vi tính lên bục giảng, giọng nói dịu dàng, êm tai: “Mười lăm phút sau chúng ta bắt đầu làm bài nghe viết. Để tiết kiệm thời gian, những bạn ngồi cùng bàn sẽ sửa bài cho nhau.”
Tổ ba là bàn đơn, có tổng cộng bảy người. Cô ấy hơi ngừng lại, nhìn về phía Tạ Phi ngay trước mặt mình: “Bàn trước với bàn sau của tổ ba sửa cho nhau. Bởi vì tổ chúng ta có bảy người nên Tạ Phi để cho cô chấm, được không?”
Tạ Phi tủi thân cố gắng xoay chuyển: “Không ổn đâu cô.”
Giọng điệu Trang Mẫn ôn nhu nhưng lại không cho phép phản kháng: “Nghe lời.”
Tạ Phi đành ngửa đầu thở dài làm đám bạn học chung quanh đều cúi đầu nhịn cười.
Ai còn chưa học thuộc từ thì đành tận dụng phút này để ghi nhớ.
Quạt phía trên đầu quay vù vù, Ôn Uẩn Chi liếc nhìn sơ lược những từ cần học.
Mặc dù cô từng theo học tại trường múa trước khi vào phổ thông, nhưng vẫn được bố mẹ tìm gia sư dạy kèm nên cô đã được học qua rất nhiều thứ, hơn nữa còn nắm rất vững kiến thức.
Đến giờ, mười từ được nghe viết một cách nhanh chóng. Cô ngồi hàng thứ tư, hàng thứ năm là Cố Viêm Sinh. Vậy nên, hai người buộc phải sửa bài cho nhau.
Cô hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc cá nhân, tuân thủ giáo dưỡng và phép tắc, quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu có muốn sửa không?”
Cố Viêm Sinh nhướng mắt, ném bài tập cho cô.
Ôn Uẩn Chi đưa cho cậu cuốn vở chính tả tiếng Anh của mình rồi quay đầu lại dùng bút đỏ sửa lỗi từ cho cậu.
Cố Viêm Sinh vươn tay giật tóc cô, thấy da đầu hơi đau, cô quay lại trừng cậu.
“Không có bút đỏ.” Cậu cất giọng lạnh lùng.
Không có bút đỏ thì cậu kéo tóc tôi làm gì? Ôn Uẩn Chi tiếp tục trừng mắt nhìn cậu.
Cố Viêm Sinh hiểu thông điệp trong mắt cô, không nói không rằng dùng ánh mắt đáp lại, không phải sửa bài tập cho cậu à?
Ôn Uẩn Chi đành cam chịu. Ném cây bút đỏ trong tay cho cậu, sau đó lấy một cây bút bi nhiều màu trong hộp bút ra rồi tiếp tục sửa bài.
Mười từ thì sai hai, đáng lẽ phải cho B nhưng nghĩ đến cậu ta cực kỳ đáng ghét. Thế là ấu trĩ ghi C+.
Cô ném trả bài tập lại bàn của cậu.
Nhưng thật lâu sau đó vẫn không thấy cậu trả vở chính tả tiếng Anh cho cô.
Đến khi cô giáo mở máy tính ra và kết nối với máy chiếu trong lớp, cậu mới trả lại vở bài tập cho cô.
Mặc dù đúng toàn bộ nhưng cậu không ghi đánh giá. Thay vào đó, dưới những dòng chữ gọn gàng ngăn nắp, cậu vẽ một cô gái đang cười toe toét với mái tóc dài dựng ngược.
Ôn Uẩn Chi nổi cáu, xoay người thấp giọng mắng một câu: “Bệnh thần kinh!”
Bạn học nghe thấy đều tò mò nhìn bọn họ: “Làm sao vậy?” Trang Mẫn đưa mắt nhìn Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh.
Cả Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh đều không lên tiếng. Sau đó, cậu đứng thẳng dậy đi ra phía cửa sau của lớp học.
Trang Mẫn nhíu mày, cất tiếng hỏi: “Cố Viêm Sinh, em muốn đi đâu?”
“Toilet.” Cậu cũng không buồn quay đầu lại, mở cửa sau lớp học rồi đi thẳng.
Tối đó, Cố Viêm Sinh cũng chẳng quay lại lớp học.
Giờ tự học kết thúc lúc giờ phút. Chuông tan học vừa vang lên, Ôn Uẩn Chi đã đeo ba lô lên lưng.
Ôn Thiếu Đường gửi một tin nhắn QQ cho cô (buổi chiều hai người họ đã add friend[] nhau) xuống lớp ở tầng đợi cậu.
[]thêm bạn
Bởi vì là ban xã hội nên nữ sinh chiếm đa số lớp . Ôn Uẩn Chi đứng ở cửa lớp học nhìn thấy Ôn Thiếu Đường đang cười đùa với một nữ sinh xinh đẹp, xung quanh còn có vài nữ sinh khác góp vui.
Cô lui về sau vài bước, dựa vào tường lẳng lặng chờ đợi. Có nam sinh vừa nhìn thấy cô liền ngơ ngẩn.
Một lát sau, Ôn Thiếu Đường nhìn xuyên qua cửa sổ thấy cô đang ở bên ngoài lớp học.
Cậu bèn ngừng cuộc trò chuyện với nữ sinh kia, cầm lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi lớp.
“Vui quá ha.” Ôn Uẩn Chi trêu đùa.
Ôn Thiếu Đường cười cười, không trả lời cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Cả hai cùng vào bãi đậu xe lấy xe. Ôn Uẩn Chi ngồi phía sau Ôn Thiếu Đường, hai tay nhẹ nhàng bám vào hai bên thân xe.
“Anh Đường lại đổi bạn gái à?” Đoạn đường từ bãi đậu xe đến cổng trường học hầu như là học sinh đi xe điện nên lúc này rất kẹt.
Xe tiến về phía trước chậm như kiến bò, Ôn Thiếu Đường trả lời người quen bên cạnh: “Đổi cái đầu mày!”
Người bạn kia không tin, vui đùa nói: “Được được, em gái phía sau này mới đúng gu mày ha.”
Cậu ta đang chở một nữ sinh trang điểm xinh đẹp. Cô gái nghe vậy giận dỗi đánh sau lưng cậu ta một cái.
Ôn Thiếu Đường đưa mắt sang nhìn nữ sinh nọ, sáng sủa dễ nhìn nhưng còn lâu mới bằng Uẩn Chi nhà họ.
Một chiếc xe điện màu đen nhanh chóng lướt qua bọn họ, cuốn theo một cơn gió ra khỏi cổng trường.
Ôn Uẩn Chi nhanh mắt nhận ra người kia là Cố Viêm Sinh.
Hóa ra cậu ấy còn chưa rời trường.
Ôn Thiếu Đường mắng một câu: “Đt mẹ.” Cậu càng nhìn Cố Viêm Sinh càng thấy bực mình.
Hai người đi đến đầu ngõ phố Bắc của hoa viên Thanh Tuyền, chiếc xe chậm rãi đi vào trong ngõ.
Đột nhiên truyền đến tiếng gào to lớn của một người đàn ông, ngay sau đó là tiếng vỡ vụn của cửa sổ.
Ôn Uẩn Chi giật mình, nghe Ôn Thiếu Đường nói: “Chắc là Cố Viêm Sinh và lão già nhà cậu ta.” Cậu ta cất giọng giễu cợt.
Cô giật mình, hai mắt mở lớn: “Cái gì?”
Xe tiếp tục chạy về phía trước, Ôn Thiếu Đường cười nhạt: “Cố Viêm Sinh và bố cậu ta đều là chó điên. Mấy năm trước bố cậu ta lên cơn, cắn bậy cắn bạ sau đó ăn một năm cơm tù.” Cậu dừng lại một chút mới nói tiếp: “À, mẹ cậu ta cũng là một kẻ không ra gì, say rượu rồi giết lầm người. Mới bị bắt năm ngoái, giờ vẫn còn đang ở trong tù.”
Ôn Uẩn Chi ngạc nhiên, bỗng thấy ở đầu ngõ mờ mờ xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, cô không khỏi co rúm lại.
Là Cố Viêm Sinh. Trên trán cậu có một vệt máu ngoằn ngoèo, máu chảy chậm rãi từ gò má xuống cổ.
Đôi con ngươi màu nâu nhạt của cậu dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên sâu thẳm, mê hoặc.
Ôn Thiếu Đường vừa chột dạ vừa sợ, nhất thời quên nổ máy xe.
Cố Viêm Sinh không nhanh không chậm đi về phía bọn họ, không bao lâu thì dừng lại, giơ tay nắm cổ áo Ôn Thiếu Đường nhấc lên, tựa như xách một con gà.
Xe điện mất thăng bằng, Ôn Uẩn Chi loạng choạng đứng xuống.
Cố Viêm Sinh đè Ôn Thiếu Đường lên tường, một tay khác vỗ nhẹ lên gò má cậu: “Mày muốn chết phải không?”
Nếu chỉ có hai người bọn họ, Ôn Thiếu Đường chắc chắn sẽ thừa nhận ngay tại chỗ.
Nhưng bây giờ lại có người thứ ba là Ôn Uẩn Chi ở đây, cậu ta tâm cao khí ngạo, muốn giữ chút mặt mũi ở trước mặt cô: “Cố Viêm Sinh mày có giỏi thì buông tao ra! Chúng ta đường đường chính chính đánh một trận.”
Cố Viêm Sinh chế nhạo, cười khinh miệt: “Mày chắc chắn muốn đấu với con chó điên này?”
Ôn Uẩn Chi còn chưa kịp lên tiếng khuyên can đã thấy anh trai nặng nề ngã xuống đất.
Ôn Thiếu Đường cắn răng nhặt mấy viên gạch vỡ bên cạnh lên, nhanh chóng đứng dậy, dùng gạch đập vào đầu Cố Viêm sinh.
Máu trên đầu Cố Viêm Sinh chảy ra nhiều hơn.
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt, Ôn Uẩn Chi che miệng kêu lên.
Cố Viêm Sinh không cảm nhận được sự đau đớn, cậu đã quen rồi.
Cậu cười nhạo một tiếng, lại nâng tay trái lên bổ xuống cổ Ôn Thiếu Đường.
Ôn Thiếu Đường rên lên, sắc mặt tái nhợt cuộn người lại. Cậu ta cảm giác như cổ mình sắp gãy.
Cố Viêm Sinh không tốn sức chút nào nắm lấy Ôn Thiếu Đường, dùng một tay giữ lấy đầu và nửa khuôn mặt của cậu ta, máu từ trong miệng trào ra bên gò má.
Cậu không giống những người khác. Lúc đánh nhau thích dùng lời thô tục dọa nạt, mà trực tiếp hạ gục đối phương.
Cậu nắm lấy đầu Ôn Thiếu Đường, định đập mạnh vào tường thì một giọng nữ vội vã la lên: “Đừng!”
Cậu bèn nghiêng đầu nhìn cô, nhìn thấy trong mắt cô là cầu xin, là lo lắng, là sợ hãi.
Phần mềm mại nhất trên người cậu giống như bị một cây kim đâm vào, nhói lên đau đớn.
Cậu biết rằng sự hâm mộ, ghen tị và đau buồn đang xâm chiếm lấy cậu. Thời điểm mà cậu bị đánh, không có một ai ở bên cạnh lo lắng hay lên tiếng cầu xin tha thứ giùm cậu.
Một tay vẫn giữ chặt lấy Ôn Thiếu Đường, sau đó năm ngón tay dần nới lỏng, tay kia cũng chậm rãi buông ra.
Được giải thoát, Ôn Thiếu Đường cả người mất hết sức lực, thân thể trượt dọc theo vách tường chậm rãi ngã xuống.
Ôn Uẩn Chi lập tức tiến lên đỡ lấy cậu ta.
Cố Viêm Sinh hờ hững nhìn, xoay người đi về phía cuối con hẻm.
Sau lưng truyền đến tiếng hỏi thăm ân cần của cô gái: “Anh Đường, anh có sao không?”
“Đau cổ.”
Thùng rác màu xanh lá ở đầu hẻm bị ánh trăng chiếu vào, bóng cây ô mai đằng xa lặng lẽ đung đưa, yên tĩnh mà lạnh lẽo.
Cố Viêm Sinh giơ tay lên sờ đầu, lòng bàn tay dính một vũng máu đỏ chói mắt.
Bỗng, cậu cảm thấy đau quá.