Chương : Thiếu niên kiêu ngạo
Edit: An Thuần
Beta: Lệ Thu & Xiaoxin
Ôn Uẩn Chi được Hoàng Di, Từ Tử Kỳ đỡ đến phòng y tế.
Cô đến tháng, đằng sau quần dính một vết máu không lớn nhưng ai tinh mắt thì có thể nhìn thấy được.
Mặt Ôn Uẩn Chi tái nhợt. Nữ bác sĩ hỏi cô ngoại trừ đau bụng dưới còn chỗ nào không thoải mái nữa không.
Cô đáp lại: “Hoa mắt chóng mặt, đau đầu.”
Bác sĩ kiểm tra cho cô một lúc rồi nói cô bị hạ đường huyết, mất nước nghiêm trọng. Thêm vào đó, nữ bác sĩ bảo Hoàng Di và Từ Tử Kỳ đi mua băng vệ sinh cho cô, “Lấy thêm cho cô bé một bộ đồ sạch nữa.”
Ôn Uẩn Chi nói, “Tớ có mang theo một cái túi, bên trong có quần áo.”
Bên trong có đồ tập múa của cô.
Hoàng Di nói để cô ấy đi lấy. Từ Tử Kỳ tiếp lời, “Để mình đi mua băng vệ sinh cho cậu.”
Ôn Uẩn Chi cảm kích cười đáp lại.
Hai người Hoàng Di, Tử Kỳ vừa rời đi không đến hai phút, cửa phòng y tế bị đẩy ra, là Cố Viêm Sinh.
Trong tay cậu cầm theo một túi nilon màu đen ném cho Ôn Uẩn Chi. Cô đón lấy chiếc túi màu đen, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, “Đây là cái gì vậy?”
Cô cởi nút buộc, vừa nhìn thấy đồ trong túi mặt liền đỏ lên, là băng vệ sinh, bên trong còn có quần đùi.
Mấy ngày trước, Ôn Thanh Sơn tình cờ gặp Cố Viêm Sinh trên đường, nói cho cậu biết ngày hôm đó tìm được tệ kia là Ôn Uẩn Chi tự bỏ tiền túi ra.
Cậu vốn dĩ nên cảm ơn nhưng cậu lại không làm thế.
Vì thế, lời nói đã đến bên miệng lập tức biến thành: “Cậu thật sự thích lo chuyện bao đồng nhỉ?”
Ôn Uẩn Chi thông minh nhưng lại không đoán được vì sao Cố Viêm Sinh lại nói vậy. Cô có chút tức giận, “Tôi làm gì mà cậu nói tôi lo chuyện bao đồng?”
Cố Viêm Sinh không muốn cùng cô cãi nhau vô nghĩa, cậu không nói gì mà xoay người rời khỏi phòng y tế.
Nữ bác sĩ khoanh tay, muốn cười nhưng không cười, “Lần đầu tôi thấy có cậu nhóc thẹn thùng đến vậy.” Cô ấy biết Cố Viêm Sinh, là người từng tới phòng y tế mua thuốc vài lần.
“Tính tình cậu ta rất kỳ cục, tâm tình bất định,” Ôn Uẩn Chi lẩm bẩm.
Nữ bác sĩ hiểu ý cười, cơ mà lại thích cô nhóc “ngoài lạnh trong nóng” này.
Chu Ninh chạy đến phòng y tế, bắt gặp Cố Viêm Sinh đang đi hướng ngược lại, tim cô nhảy lên từng nhịp thình thịch. Sau đó không khỏi nhíu mày, cậu ta đến phòng y tế thăm Uẩn Chi?
Cô lấy hết can đảm chủ động chào hỏi cậu, nhưng đối phương lại lướt qua, không thèm nhìn đến cô.
Cậu không thấy cô.
Trước nay cậu vẫn như thế. Đối với những gì không quan tâm thì chẳng buồn đoái hoài.
--
Ngày thứ ba của đại hội thể thao, giờ sáng, chạy thi m nam đúng giờ bắt đầu.
Biết được năm nay Cố Viêm Sinh tham gia hạng mục này cho nên có không ít nữ sinh đến đây xem.
Thi đấu vừa bắt đầu, khắp khán đài đều là người cổ vũ cho cậu.
Đến sân thể dục, Ôn Uẩn Chi tách ra khỏi với đám Chu Ninh, Hoàng Di, không đến khu cổ vũ của khối .
Lưu Dương là học sinh chuyên thể thao, phụ trách hạng mục chạy m nam hôm nay, đội một chiếc mũ lưỡi trai tình nguyện màu đỏ.
Thấy Ôn Uẩn Chi bước đến, cậu ta liền ra hiệu cho học sinh làm nhiệm vụ bảo vệ cho cô vào.
“Cảm ơn.” Ôn Uẩn Chi cười.
“Không cần khách khí.” Lưu Dương không để bụng. Ôn Uẩn Chi đội mũ tình nguyện, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, khoác ngoài một chiếc áo màu tím khoai môn, đôi chân thẳng, dài được bao bởi một chiếc quần jeans, cả người nhìn ôn nhu mà gợi cảm.
Cô ấy khác hẳn với những nữ sinh ở đây. Kể cả là ngoại hình hay khí chất bên người.
Ôn Uẩn Chi có thể cảm nhận được luồng gió mà nhóm vận động viên lướt qua ở cự ly gần.
Hôm nay cô tới là để cổ vũ cho Ôn Thiếu Đường. Cô cầm theo máy chụp ảnh theo yêu cầu của anh trai để chụp tư thế oai hùng của cậu ta trên đường đua.
“Cậu với Ôn Thiếu Đường là?” Lưu Dương hỏi
“Cậu ấy là anh họ mình.” Ôn Uẩn Chi thản nhiên đáp, nhìn về phía Ôn Thiếu Đường đang chụp hình ở đằng xa.
Lưu Dương “Ồ” một tiếng. Có người trên diễn đàn Tieba của trường đã nói qua hai người là anh em họ, cậu chẳng qua là thuận miệng hỏi.
Chạy đến vòng thứ bảy có rất nhiều học sinh đuối sức, giảm tốc chạy chậm lại.
Chỉ có Cố Viêm Sinh và một vài học sinh chuyên thể thao vẫn duy trì tốc độ đều đặn.
Ôn Uẩn Chi nhìn nam sinh trong ống kính. Ngay cả trong tình huống chạy nhanh, gương mặt của cậu ta vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, trán không quá rộng cũng không quá hẹp, sống mũi cao tinh tế, môi không mỏng quá, dày vừa phải, chiếc cằm tinh xảo cùng xương hàm góc cạnh, sắc nét.
Ôn Uẩn Chi căn đúng góc cùng ánh sáng, nhấn nút chụp cậu thiếu niên khôi ngô, tuấn tú.
Khi cậu chạy ngang qua, cô cất giọng hô, “Cố Viêm Sinh cố lên!”
Hôm qua cậu đã giúp cô cho nên để đáp lễ cô cũng cổ vũ cậu cố lên.
Cố Viêm Sinh không thèm nhìn cô lấy một cái, mắt nhìn thẳng về phía trước mà chạy.
Ôn Uẩn Chi tính cách hào sảng phóng khoáng, Cố Viêm Sinh làm lơ cô cũng không xấu hổ. Thay vào đó, cô cổ vũ cho Ôn Thiếu Đường chạy ở phía sau.
Nghe thấy cô nói Ôn Thiếu Đường cố lên, Cố Viêm Sinh quay đầu thoáng nhìn cô.
Chạy đến vòng thứ , Ôn Thiếu Đường mệt, thở hồng hộc, tốc độ chậm lại.
Cậu đúng là đầu dính nước rồi mới báo danh chạy m.
“Còn một vòng nữa thôi, phía trước anh chỉ còn bốn người, chạy nhanh đi!” Ôn Uẩn Chi thúc giục cậu ta, “Ông bà nội hôm nay còn đang chờ anh về báo tin vui đó!”
Cô chạy dọc theo bãi cỏ xanh chạy cùng cậu ta.
Ôn Thiếu Đường biết hôm nay cô đến tháng, để cô chạy cùng cậu mà nói thì không dễ chút nào.
Vì thế mà cậu điều chỉnh hô hấp một lần nữa, chậm rãi tích lũy sức lực, đều đặn chạy về phía trước.
Vòng cuối cậu đẩy nhanh tốc độ, vung cả hai tay nhanh chóng chạy vụt về phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn đã vượt hai người. Ôn Uẩn Chi ngạc nhiên hết sức, cất giọng về hướng cậu ta, “Thiếu Đường cố lên! Anh họ, anh là giỏi nhất!”
Thời khắc mấu chốt đến rồi, học sinh ở đây đều vì nhóm vận động viên mà cổ vũ cố lên.
Hầu như mọi người đều hô tên Cố Viêm Sinh.
Đến cuối cùng cũng không có gì bất ngờ xảy ra, cậu giật giải nhất. Hơn nữa còn phá kỉ lục năm ngoái, kỷ lục do chính cậu thiết lập.
Rất nhiều người đều tiến lên vây quanh chúc mừng cậu. Lưu Dương dùng khăn lông lau mồ hôi cho cậu, Tạ Phi đem nước đá tới.
Diệp Li cười, giọng nói mềm mại: “A Viêm, cậu chạy nhanh hơn người thứ hai mười tám giây, cừ đấy.”
Cố Viêm Sinh không thèm để ý đến cô, cậu hơi ngửa đầu, rót nước vào cổ họng.
Diệp Li tập mãi thành quen. Cậu vẫn luôn như vậy, lạnh lùng cao ngạo. Cho dù là những cô gái xinh đẹp xung quanh giả vờ hay chân thành, cậu đều không dao động, khác với những nam sinh đồng trang lứa.
Cũng chính vì nguyên nhân đó mà cô càng thêm thích Cố Viêm Sinh.
Khi cậu uống nước, yết hầu trượt lên trượt xuống, đổ mồ hôi đầm đìa, bộ dáng gợi cảm mà thu hút người khác, không ít nữ sinh ở đây đều đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Cậu mặc quần áo bóng rổ màu trắng, lộ ra làn da trắng trẻo, cánh tay có một lớp cơ hơi mỏng, cũng có nhiều vết sẹo lớn bé khác nhau.
Nước uống một nửa, đổ ra ngoài một nửa. Cậu liếc mắt nhìn gì đó, bất giác nhướng mày.
Ôn Thiếu Đường giành giải ba mà những người xung quanh chỉ biết đến người đứng nhất.
Chạy xong, cậu ta mệt nhoài nằm dài trên mặt đất. Lúc trước cậu ta còn khoác loác trước mặt Ôn Uẩn Chi rằng mình sẽ giật giải nhất.
“Chi Chi, anh trai vô dụng.” Vẻ mặt cậu ta như đưa đám.
“Chạy xong là tốt rồi.” Ôn Uẩn Chi nhận lấy khăn lông ướt mà bạn Ôn Thiếu Đường đưa qua, ngồi xổm xuống giúp cậu ra lau mồ hôi, “Ở trong lòng em, anh là nhất!”
“Ở trong lòng em, anh là nhất!” Hai người bạn của Ôn Thiếu Đường là Lương Thần và Dương Phàm học theo ngữ khí của Ôn Uẩn Chi mà nói.
“Lăn sang một bên giùm ông cái!” Ôn Thiếu Đường suy yếu vô lực nhấc chân lên đá bọn họ.
Hai người vừa cười vừa nhảy lên chạy mất.
Cố Viêm Sinh siết chặt lấy chai nước. Chai nước khoáng biến thành một khối nhăn nhúm, sau đó bị cậu ném vào thùng rác.
Cậu vén vạt áo lên lau mắt rồi chậm rãi rời khỏi sân thể dục.
Cậu không phải làm bằng sắt, trong thời gian ngắn như vậy chạy xong m khiến thân thể đều mệt rã rời. Khi đi đường, cơ bắp hai chân đau nhói.
“Đợi lát nữa Dương Diệp mời liên hoan. A Viêm, mày có đi không?” Tạ Phi hét lên với bóng lưng cao gầy, mảnh khảnh của cậu.
Cậu chưa đáp lại. Tạ Phi nhìn cậu, nếu là bình thường, không đi thì cậu ta sẽ trực tiếp phủ nhận.
Lưu Dương “Aizz” một tiếng, cất giọng: “Đợi lát nữa còn trao thưởng nữa.”
Tạ Phi nhún vai, “Mày xem nó giống như người chịu đi lãnh giải thưởng sao? Chắc là tao phải đi nhận huy chương vàng giúp nó !”
Lưu Dương cười nói cậu ta không biết xấu hổ.
Nghe thấy âm thanh của bọn họ, Ôn Uẩn Chi đứng dậy, nhìn về phía bóng dáng của Cố Viêm Sinh.
Tầm mắt chạm đến mấy tấm ảnh Polaroid trong túi xách, cô lập tức đuổi theo cậu, hô to vài tiếng tên cậu.
Nghe thấy tiếng cô, Cố Viêm Sinh dừng bước, thong thả mà xoay người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Uẩn Chi thở dốc không ngừng, mở túi xách lấy ảnh chụp ra đưa cho cậu, “Cho cậu cái này.”
Cố Viêm Sinh nhận lấy ảnh chụp, người trong ảnh là cậu. Ánh mặt trời ôn nhu, phát ra ánh sáng dịu dàng chiếu vào không trung, cậu và đường đua đều được ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào.
Cậu giật giật khóe miệng, siết chặt ảnh chụp, ném vào thùng rác bên cạnh. “Đừng chụp linh tinh.”
Sắc mặt Ôn Uẩn Chi xấu hổ, trải qua chuyện hôm qua, cô cho rằng Cố Viêm Sinh không ghét cô, bất hòa giữa hai người bọn họ không còn nữa. Nhưng hóa ra, là do cô tự mình đa tình.
“Chi Chi!” Ôn Thiếu Đường ở phía xa gọi tên cô.
Ôn Uẩn Chi hoàn hồn, không nói một lời mà xoay người rời đi.
Cố Viêm Sinh mím chặt môi cũng xoay người rời khỏi. Trong lòng dâng lên hối hận cùng cảm xúc ghen ghét không thể nói rõ.