“Tiểu Huyền, sao ngươi đột nhiên lại…..lại trở nên chủ động như vậy?” Kỳ Mặc liếm ngón tay thon dài của Thương Huyền, thuận miệng hỏi.
“Ngươi không vui sao? Không phải ngươi vẫn muốn ta làm….nương tử của ngươi sao? Ư….”
Thương Huyền nhướng mày, vẻ phong tình (lẳng lơ) lại mang theo sự lạnh lùng nhìn nghiêng qua, làm cho Kỳ Mặc cảm thấy lạnh gáy. Để xóa đi cảm giác này, Kỳ Mặc liếm láp ngón tay Thương Huyền hăng say, gần như ngậm cả ngón vào miệng. Thương Huyền rên khẽ một tiếng, đôi mắt khép hờ vô cùng mị hoặc. Kỳ Mặc biết, thân thể hắn từ ngày ấy trở nên mẫn cảm dị thường, chỉ mới khiêu khích âu yếm một chút đã có thể mang lại cảm giác tê dại cho hắn.
“Ta đương nhiên là thích……bảo bối nhi của ta…..”
Hai thân thể lại một lần nữa quấn quýt cùng một chỗ, Kỳ Mặc động thân, không chút khó khăn đã có thể đẩy dục vọng của mình vào tới tận cùng, huyệt nhỏ vừa mềm vừa ướt át bao lấy phân thân y. Đôi chân thon dài, đẹp đẽ của Thương Huyền cũng co lên, hai tay ôm chặt lấy y như người chết đuối bám chặt lấy khúc gỗ duy nhất đang trôi lềnh bềnh.
“A….ưm……ta cũng không biết…….tự nhiên……nghĩ thoáng……a….a…..ở cùng ngươi cũng không có gì không tốt……Hắc Hồ Tiên Quân….hừ…ưm……. không phải ngươi sẽ giúp ta tu luyện sao?”
Kỳ Mặc thầm đổ mồ hôi lạnh, Tiểu Huyền nguyện ý ở lại bên cạnh y đương nhiên là rất tốt, bất quá ngày nối tiếp đêm đều “nghiêm túc tu luyện”, dù là y cũng đã có chút ăn không tiêu.
“Ưm…..dùng lực……lại sâu thêm một chút….ha…a…….a…… vào tới tận cùng bên trong……ưm….”
Cảm giác choáng váng không ngừng truyền tới một cách mạnh mẽ, trong cơ thể lại có một cảm giác rối loạn không thể nào thỏa mãn, không ngừng thèm khát càng nhiều khoái cảm hơn, muốn Kỳ Mặc lại dùng sức thêm một chút, muốn y càng ép buộc nhiều thêm, thật muốn…..thật muốn……
“Ưm….hừ…..ưm……nhiều một chút…..cho ta nữa…..ưm……..thật là khó chịu…… ô……thật là khó chịu…….nóng quá…..a…….a……hảo bổng…..”
Thương Huyền vặn vẹo eo hùa theo, hai mắt mông lung như sương mù, mười ngón tay để lại từng vết cào thâm tím trên lưng Kỳ Mặc. Ý thức của hắn ngày càng mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại một thứ dục vọng duy nhất, đó chính là cảm giác thèm khát khoái cảm tình dục mãnh liệt.
“Làm hư ta đi……ta là……ưm….a…….ta là……đồ chơi…….của ngươi……a….a…..”
Nhìn đồng tử đã bắt đầu đỏ lên của Thương Huyền, Kỳ Mặc đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, rút côn tht của mình ra. Tiểu huyệt vốn căng trướng đột nhiên lại trở nên trống trải, Thương Huyền cúi đầu nức nở, hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng, ôm lấy Kỳ Mặc không ngừng cọ xát vào người y, hai mắt ngập vẻ thống khổ.
“Cho ta……Kỳ Mặc…..cho ta đi…….ta thật khó chịu………ưm…….”
Kỳ Mặc đổ mồ hôi lạnh toàn thân, mị thái của Thương Huyền trong mắt y đã không còn vẻ câu dẫn nữa. Khó trách khi giao hoan, trong mắt Thương Huyền cuối cùng sẽ chợt lóe lên vẻ thống khổ ẩn nhẫn, hắn đã cầu cứu y từ lâu, y lại hoàn toàn không phát hiện ra…… tại sao y lại có thể ngu ngốc đến vậy cơ chứ!
“Nóng quá…….ta nóng quá…..ưm……”
Thương Huyền thò tay ra phía sau, tự mình nong rộng thịt huyệt đang sưng lên kia, miệng thở dốc không ngừng. Kỳ Mặc kéo hai tay hắn ra, ôm chặt lấy hắn, nói nhỏ bên tai hắn.
“Tiểu Huyền…….ta đây……tỉnh lại………tỉnh lại……”
Ôm chặt lấy eo Thương Huyền, Kỳ Mặc nhắm mắt ngưng thần, cúi đầu niệm chú thuật tĩnh tâm bên tai Thương Huyền. Y không rõ lão Tam rốt cuộc đã động tay động chân thế nào trên người Thương Huyền, y chỉ hy vọng rằng tạm thời phương pháp này có thể làm giảm đi cảm giác thống khổ và khát cầu dục vọng cho hắn.
Thương Huyền chầm chậm bình tĩnh lại, nhũn ra trong lòng y, mệt mỏi mê man. Kỳ Mặc không còn ý niệm gì không đứng đắn nữa, tẩy rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới cho Thương Huyền, lại bôi thuốc lên nơi khó nói kia, đặt hắn nằm lên giường, đắp chăn kĩ càng cho hắn, mới tâm sự dày đặc mà rời khỏi phòng.
Kỳ Mặc mặt mày xám xịt ngồi ở vị trí chủ vị, các đệ đệ muội muội trong Kỳ phủ đều bị triệu đến chủ thính, thấy sắc mặt của đại ca khó coi như vậy, đứa nào đứa nấy đều ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, không náo loạn ầm ỹ, mà ngồi yên nhìn chằm chằm vào đại ca, chờ y lên tiếng.
“Có ai biết Kỳ Ế đi đâu không?” Kỳ Mặc lạnh lùng hỏi, nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của một đống lông xù khả ái, trên mặt vẫn không thể nào vui vẻ lên được.
Chúng lông xù trái phải nhìn nhau, lắc đầu, tiếp tục nghiêm túc nhìn y.
“Tất cả ra ngoài tìm, tìm hắn trở về đây. Ai dám giấu diếm hoặc bao che không báo, ta liền xử lý bằng gia pháp!”
Cả một lũ đều bị dọa tới dựng đứng lông, vài đứa nhát gan thiếu chút nữa đã khóc òa lên, nhưng lại không dám rơi nước mắt trước vị đại ca đang nổi cơn thịnh nộ này, đợi sau khi giải tán xong, mới nhảy nhót về phòng mình mà khóc lớn.
“Oa oa oa ~ đại tẩu bị ốm……đại ca thật hung dữ………..oa hu hu hu ~”
Vài đứa nhỏ khóc đến nỗi lông cũng bết lại vào nhau thành một cục, tất cả đều bỏ việc đang làm dở xuống, ra ngoài đi tìm, ai có bạn lữ liền giúp cùng nhau đi khắp lục giới tìm.
Kỳ Mặc trở về phòng, Thương Huyền vẫn còn mê man, sắc mặt tái nhợt, làm cho Kỳ Mặc nhìn thấy mà lo lắng không thôi. Y muốn để Thương Huyền hồi phục lại vẻ ngoài mượt mà như trước kia, ít nhất, khí sắc cũng phải tốt lên một chút, vậy mà người vào đến tay y lại ngày càng gầy yếu, chẳng lẽ thật sự đều là do y cưỡng cầu hay sao?
“Ta chỉ cần ngươi thôi…….A Bảo của ta…….ta chỉ cần một mình ngươi….”
Kỳ Mặc dùng hương dược và chú thuật làm Thương Huyền duy trì trạng thái mê man, bản thân thì trông coi bên giường hắn cả đêm. Tận tới buổi trưa hai ngày sau, Lãnh Thu bước vào báo rằng “Tam thiếu gia đã trở lại”, y mới rời khỏi phòng, đùng đùng tức giận đi tính sổ với lão Tam.
Kỳ Ế cũng đã đoán trước được vẻ mặt giận dữ của Kỳ Mặc, nở một nụ cười trào phúng.
“Đại ca nhiều ngày qua hẳn là rất thư thái, đại tẩu hầu hạ tốt lắm phải không? Có phải mỗi ngày đều ngoan ngoãn giạng chân….”
Kỳ Mặc đấm cho lão Tam một cú, cú đấm mạnh tới nỗi khiến đầu hắn lệch sang một bên.
“Ngươi dám hạ dâm cổ cho đại tẩu của ngươi! Ngươi có biết không, Tiểu Huyền suýt chút nữa đã nhập ma!”
“‘Dâm cổ bảy ngày’ là thứ ta nuôi nấng tỉ mỉ, sau bảy ngày kể từ ngày hạ cổ, hắn sẽ vĩnh viễn trở thành một thứ đồ chơi dâm đãng, ai thích đùa nghịch thế nào thì đùa nghịch, không phải là một món quà thích hợp dành tặng đại ca sao? Hẳn là hắn có ý đồ lợi dụng tu vi mà ngươi truyền cho để thoát khỏi khống chế của dâm cổ, cho nên mới có thể tẩu hỏa nhập ma…..ha ha……thật đúng là buồn cười…..một phàm nhân mà cũng muốn kháng cự lại dâm cổ…..ha ha ha….ha ha ha……”
“Ngươi đúng là điên rồi! Ta chưa từng coi Thương Huyền là đồ chơi của ta, hắn là bạn lữ của ta, là bạn lữ đã thành thân cùng ta!”
“Ta đúng là đã điên rồi……đại ca…..đại ca của ta……vì cái gì chứ……hắn chỉ là một phàm nhân, hắn là phàm nhân, làm một thứ đồ chơi là đủ rồi! Ngươi vì sao lại không thích ta? Hay là ngươi cũng muốn ta làm đồ chơi của ngươi? Hả? Đại ca…… Chỉ cần ngươi muốn……muốn ta làm đồ chơi của ngươi cũng được…..”
Kỳ Ế cười quyến rũ, dán lên người Kỳ Mặc, thế nhưng người kia chỉ thờ ơ.
“Ta chỉ coi ngươi là Tam đệ của ta mà thôi, lập tức giải dâm cổ cho ta.”
“Làm không được.”
“Ngươi…..lớn mật!” Kỳ Mặc lại muốn đánh lão Tam.
“Ngay cả ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không giải cho hắn, ta cũng không có thời gian. Thân là đại ca, chỉ lo chơi đùa thứ đồ chơi của mình, ngay cả đệ đệ của mình bị trọng thương bên ngoài suýt chết cũng không biết, ngươi còn có tư cách gì làm đại ca của chúng ta?”
“Ngươi……ngươi nói ai?”
Lão Tam không đáp lại, xoay người đi mất, Kỳ Mặc tuy rằng vẫn còn đang trong cơn thịnh nộ, nhưng vẫn đi theo sau hắn, đi tới một gian phòng âm u. Lớp da của bạch hồ ly trên giường gần như đã bị lột ra một nửa, chăn đệm ướt sũng máu tươi của hắn, hơi thở của bạch hồ mong manh, gần như không còn chút sức sống nào nữa.
“Thất thập thất! Hắn sao lại bị thương thế này?” Nhìn vết thương của bạch hồ, rõ ràng là bị lột da sống.
Lão Tam không đáp lời y, thay thuốc trị thương cho bạch hồ, cẩn thận khâu da lại cho bạch hồ, ôn nhu nói với hắn.
“Thất Thất……ngoan……….tam ca sẽ báo thù cho ngươi……tam ca nhất định sẽ báo thù cho ngươi…..”
“……..Tam đệ, ta biết thương thế của Thất Thất rất nặng, nhưng dâm cổ của Tiểu Huyền ngươi nhất định phải giải.”
“Ta giải thì được cái gì?” Tam đệ lạnh lùng nói.
“Ngươi…….ngươi đúng là gian ác tới mất tính!” Kỳ Mặc phất tay áo rời đi, Kỳ Ế chỉ cười lạnh, lại nhìn lên người bạch hồ đang nằm trên giường.
“Ngoan……..hài tử ngoan…..ngươi nhất định phải cố chống chọi…….hài tử ngoan…..”