Cô cũng không muốn để lộ tấm lòng của mình quá sớm, chỉ muốn thả dây dài trước, bèn tìm cớ che giấu: "Không phải là em đang quay show hẹn hò sao. Hôm nay em thấy có cảnh cặp đôi hẹn hò dùng bữa tối dưới ánh nến, nên mới đột nhiên nghĩ đến."
Hoắc Cẩn Hành "Ừ" một tiếng, không thấy có phản ứng gì đặc biệt.
Diệp Linh Thính c/ắn đũa, ánh mắt đảo quanh trên vòng tay, nhưng mãi đến lúc kết thúc bữa tối cô cũng không tìm được cơ hội mở miệng phù hợp.
Đoàn Văn lại gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình ghi chương trình, Diệp Linh Thính báo lại với chị ấy rằng hôm nay cô không có tiếp xúc gì với Hướng Vân Sương, bấy giờ Đoàn Văn mới thả lỏng.
"Vậy thì tốt, gần đây chị có nhận một cái quảng cáo sữa tươi cho em, khi nào ghi hình bên thành phố F xong rồi về quay luôn."
"Thế chẳng phải em sẽ không có chút thời gian nghỉ ngơi nào sao?"
"Em ngốc quá, giờ sự nghiệp của em đang trên đà đi lên, càng có nhiều việc thì chứng tỏ em càng hút fan, càng hot chứ sao."
"Ồ." Thật ra cô cũng không cần nghỉ ngơi lắm.
"Phải rồi chị Văn, trên hợp đồng của em có ghi quy định không được yêu đương không ạ?"
"Em hỏi cái đấy làm gì?" Còi báo động trong lòng Đoàn Văn bắt đầu réo ầm lên.
Tất nhiên Diệp Linh Thính không thể nói thật được, chỉ đành lấy chương trình ra làm cớ: "Hôm nay em thấy đôi nam nữ khách mời nọ tương tác với nhau khá là thú vị, nên em cũng muốn thử yêu xem."
Đoàn Văn: "?"
"Em đừng có giỡn mặt với chị!"Diệp Linh Thính mím môi.
Thật ra cô muốn lắm chứ, mấu chốt là người ta không hợp tác.
Sợ phải nghe Đoàn Văn càu nhàu, Diệp Linh Thính bèn kiếm cớ chấm dứt cuộc trò chuyện, cầm vòng tay đo nhịp tim lên ngắm đi ngắm lại.
Trước khi đến thành phố F ghi hình chương trình, cô đã cấp tốc xem qua hai mùa trước của "Nhật ký động tâm". Cảm giác lúc ấy hoàn toàn khác với lúc tự mình làm điều tra viên quan sát cẩn thận ngày hôm nay, nhất là khi có buff động tâm thêm vào, nhớ lại là thấy vừa hứng khởi vừa thú vị.
Do tổ chương trình sắp xếp nên mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà và sau khi tan tầm về nhà các cặp nam nữ khách mời đều phải cho đối phương một cái ôm nồng thắm, thỉnh thoảng chuẩn bị một món quà hay bất ngờ nho nhỏ cho đối phương giữa thời gian sinh hoạt hằng ngày.
Đối với những cặp đôi yêu nhau từ thuở đi học cho đến lúc ra xã hội, vì đã quen biết nhiều năm, quen thuộc lẫn nhau, biết rõ sở thích của đối phương, nên giữa họ rất dễ nảy ra tia lửa.
Cô với Hoắc Cẩn Hành cũng quen nhau lâu rồi, sao chẳng có chút tia l/ửa nào vậy!
Tức ghê!
Ngày mai Hoắc Cẩn Hành rời đi rồi, nếu vẫn không hành động thì chẳng biết đến bao giờ họ mới lại gặp nhau.
Hồi trước đi học còn đỡ, mỗi ngày cô đều sẽ về nhà, thậm chí vào kỳ nghỉ cô còn có thể theo Hoắc Cẩn Hành đi xa nhà, vừa du lịch vừa làm bạn đồng hành. Giờ thì vì công việc nên lịch trình của cô và Hoắc Cẩn Hành thường xuyên bị xáo trộn, thời gian gặp nhau cũng ít ỏi.
Nghĩ đến đây, Diệp Linh Thính đứng phắt dậy, cầm vòng tay đến phòng làm việc.
Bàn làm việc rộng rãi đủ cho hai ba người ngồi làm việc cùng một lúc, mớ sách vở và giấy bút Diệp Linh Thính dùng lúc sao chép vẫn còn bày ở đó, cô nhân cơ hội đi sang ngồi. Hai phút sau, Diệp Linh Thính lại cố ý đi rót một ly nước mang lên, dáng vẻ quan tâm săn sóc.
Tranh thủ lúc Hoắc Cẩn Hành đang uống nước, đầu Diệp Linh Thính bắt đầu nảy số: "Hôm nay lúc quay show em nhận được một món đồ nhỏ, có thể giám sát nhịp tim. Anh Cẩn Hành, anh có muốn thử không?"
Hoắc Cẩn Hành nhàn nhạt đáp: "Không."
… Anh không cần phải từ chối thẳng thừng thế đâu.
Hoắc Cẩn Hành không nhìn cô nữa, tiếp tục chuyên chú làm việc.
Diệp Linh Thính có chút nóng nảy.
Không thể trì hoãn nữa, thôi cứ để anh đeo vòng tay vào trước rồi thăm dò sau, vậy thì sẽ không có vẻ là cô cố ý.
"Nhưng em cảm thấy nó khá thú vị, em muốn xem thử kết quả đo của anh có khác gì với em không." Diệp Linh Thính níu lấy cánh tay anh, làm nũng: "Anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em chút đi mà, anh."
Ngón tay cô rất ấm áp, khoảnh khắc tiếp xúc da thịt đột ngột ấy, âm thanh gõ bàn phím liên miên trong phòng chợt biến mất.
Ánh mắt Hoắc Cẩn Hành dời khỏi màn hình máy tính, cuối cùng dừng trên người cô: "Chỉ một lần thôi."
Rõ ràng khóe miệng Diệp Linh Thính đã cong lên.
Anh đeo vòng tay vào là kế hoạch thành công một nửa rồi.
"Anh cứ tiếp tục làm việc đi, em không quấy rầy anh nữa." Cô lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, giả bộ bình tĩnh ra khỏi phòng, nhưng nụ cười lại khó nén nở trên môi.
Vốn nên trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Diệp Linh Thính lại ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách chơi di động, đồng thời chú ý tình huống trong phòng làm việc.
Nghe thấy hành lang có tiếng động, Diệp Linh Thính vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Tiếp xúc cơ thể giữa những người khác phái cũng có thể làm nảy sinh tình cảm, giờ chính là thời cơ tốt để cô thử nghiệm.
Chỉ cần cô ngủ trên ghế sô pha, Hoắc Cẩn Hành nhất định sẽ tự mình ôm cô trở về phòng, khi ấy cô lại tìm cách lơ đãng chạm vào anh…
Ngay lúc Diệp Linh Thính đang mơ tưởng viển vông, cơ thể cô đã bay lên không trung. Hoắc Cẩn Hành ôm cô về phòng ngủ thật, nhưng vì quá lo lắng nên cô không kịp thực thi những gì đã nghĩ.
Diệp Linh Thính được đặt lên giường, Hoắc Cẩn Hành xoay người đi được hai bước lại trở về, gỡ vòng tay xuống đeo lên cổ tay cô.
Diệp Linh Thính: "!"
Gì vậy!
Sao phải trả lại em ngay lúc này chứ!
Em không cần!
Diệp Linh Thính âm thầm gào thét, tiếc là Hoắc Cẩn Hành không có thuật đọc tâm.
Có lẽ sợ ngày mai Diệp Linh Thính cần nó để quay chương trình, đặt kế bên thì lo cô sẽ quên, nên anh đeo lên tay cô luôn.