Hỏng bét! Từ Châu Dương đang đeo khẩu trang, chắc chắn Hoắc Cẩn Hành không biết anh ta là ai nên mới đi thẳng tới?
"Khụ khụ." Từ khi vào giới cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiết lộ quan hệ với Hoắc Cẩn Hành, thế là cô liền đẩy người ra sau: "Anh đợi lát nữa nhé, em nói với bạn đôi câu đã."
Từ Châu Dương cũng rất nghi hoặc, người đàn ông xuất hiện bên cạnh Diệp Linh Thính này là ai?
Thân hình và khuôn mặt này, sao cứ có cảm giác đã gặp nhau ở đâu rồi?
"Thầy Từ, hôm nay em đến đây với người nhà, cũng đang định về nhà." Đây tương đương với uyển chuyển từ chối lời mời đi dạo cùng của anh ta: "Chúc thầy đi chơi vui vẻ."
Đã nói đến nước này, Từ Châu Dương cũng không ép buộc nữa, anh ta nhẹ nhàng nói: "Năm mới vui vẻ."
Diệp Linh Thính vội vàng gật đầu, không chú ý thấy cảm xúc của người đàn ông phía sau đã thay đổi, ánh mắt sắc bén của anh bắn thẳng lên người Từ Châu Dương.
Nếu nó có thể hóa thành thực thể, có lẽ Từ Châu Dương đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi.
"Anh, chúng ta đi thôi." Diệp Linh Thính trở lại bên cạnh anh, chỉ muốn che mặt chuồn đi.
Ngay lúc mấu chốt, thế mà Hoắc Cẩn Hành lại đứng yên không động đậy.
Diệp Linh Thính hiếu kỳ quay lại, bị anh giữ chặt cánh tay, bất đắc dĩ dừng bước.
Cô khó hiểu ngửa đầu lên, Hoắc Cẩn Hành đứng đối diện cô, đôi con ngươi thâm thúy phản chiếu hình bóng cô.
Ngón tay Hoắc Cẩn Hành trượt từ vai xuống trước áo cô, Diệp Linh Thính ngừng thở.
Trong sự kinh ngạc của Diệp Linh Thính và ánh mắt khiếp sợ của Từ Châu Dương, thân thể người đàn ông hơi nghiêng về phía trước. Anh dùng ngón tay xoắn một chiếc cúc áo sừng lỏng lẻo trên áo khoác của cô."Sao lại không cài đàng hoàng thế này." Giọng điệu anh đầy thân mật. Nói rồi, anh dịu dàng giúp cô cài nó lại lần nữa.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cúc áo sừng: Tổng giám đốc Hoắc, ngài có sao không?
Chỉnh lại quần áo xong, anh tiện tay vén hai lọn tóc lòa xòa trên trán, nhiệt độ ngón tay nóng bỏng.
Diệp Linh Thính đứng yên tại chỗ, cúc áo sừng được sắp hàng thẳng thớm, nút áo trên cùng kia chỉ mang tính chất trang trí, áo lông mặc bên trong ấm áp, khăn lông tơ trắng như tuyết quấn hai vòng trên cổ, vốn không lạnh.
“Anh ta là Từ Châu Dương.” Diệp Linh Thính ghé vào tai anh âm thầm nhắc nhở.
Hoắc Cẩn Hành lặng yên nhìn cô, giống như đã sớm nhận ra thân phận của đối phương, không hề bất ngờ.
Cô cau mày: “Đi nhanh thôi, lỡ như bị anh ta nhận ra thì hỏng bét.”
“Sợ gì chứ?” Hoắc Cẩn Hành trầm giọng hỏi.
Diệp Linh Thính nhíu mày chặt hơn.
Còn hỏi cô sợ cái gì?
Đương nhiên là sợ Từ Châu Dương biết được mối quan hệ của hai người, đi rêu rao lung tung.
Tuy rằng cảm giác tiếp xúc với Từ Châu Dương khá tốt, nhưng lòng người khó dò, xét từ trên trình độ nào đó, cô không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào.
“Đi thôi.” Diệp Linh Thính khẽ thở dài, nơi này không tiện giải thích nhiều, bèn dứt khoát túm lấy cánh tay kéo người đi.
Từ Châu Dương ở đằng sau vẫn luôn nhìn theo phương hướng hai người rời đi, cau mày suy nghĩ. Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt dời đến cánh tay người đàn ông, nhích xuống.
Hạt châu mơ hồ lộ ra kia là...
Chuỗi hạt Phật.
-
Hội chùa náo nhiệt long trọng, Diệp Linh Thính kéo Hoắc Cẩn Hành đi thẳng tới trước, cô bối rối đến mức không nhớ đường lúc đến.
Về nhà chỉ là một cái cớ để ứng phó Từ Châu Dương, thời gian còn sớm, cô không muốn trở về nhà cũ nặng nề kia sớm như vậy.
Đi về phía trước, người càng ngày càng nhiều, Diệp Linh Thính nhìn chằm chằm vào bàn tay đong đưa khi đi của Hoắc Cẩn Hành, bắt lấy một cách chuẩn xác, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái đối ngược hoàn toàn với bàn tay dày rộng của đàn ông.
Cô không dùng ngón tay bao lấy bàn tay của Hoắc Cẩn Hành, tay phải chủ động luồn vào trong lòng bàn tay của anh, tay trái bẻ hai lần để kéo ngón tay của anh ra rồi nắm lại, nắm thật chặt.
Nhìn như vậy giống như Hoắc Cẩn Hành chủ động nắm tay cô.
“Nơi đây nhiều người, em sợ bị lạc.” Cô kịp thời kiếm cớ bào chữa cho hành vi của mình, không cho Hoắc Cẩn Hành cơ hội cự tuyệt.
Sợ gặp phải người quen, Diệp Linh Thính che chắn kỹ càng, chỉ để lộ một đôi mắt xinh đẹp.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cổng vòm đá thì gặp được người quen.
“ n n?” Đối phương không nhận ra cô, Diệp Linh Thính lại nhận ra đối phương.
Hứa Tri n đã sớm biết mối quan hệ giữa cô và Hoắc Cẩn Hành, không cần phải giấu giếm.
Nghe thấy giọng nói, Hứa Tri n nhìn ngó xung quanh, trên cổ còn đeo máy ảnh.
“Ơ, hai người cũng ở đây à.” Cô ấy đến đây để chụp ảnh hội chùa, thấy người kín mít trước mắt, thoạt nhìn không dám nhận, nhưng Hoắc Cẩn Hành lại có độ nhận diện cao.
“Thật khéo.”
Hai người chào hỏi nhau, Hứa Tri n nhẹ nhàng vỗ bả vai cô ra hiệu, Diệp Linh Thính bất đắc dĩ nới tay, đi theo cô ấy sang bên cạnh vài bước, hai cái đầu kề sát vào nhau nói nhỏ: “Cho mình mượn một chiếc xe.”
“Sao vậy?” Diệp Linh Thính hơi bất ngờ.
Hứa Tri n không thiếu tiền cũng không thiếu xe, đột nhiên muốn mượn xe, thật sự kỳ lạ.
Hứa Tri n ôm chặt máy ảnh, chần chừ nói: “Gần đây, mình nhìn trúng một người đàn ông.”
Diệp Linh Thính trợn mắt.
Không hổ là chị em, thích ai thì đều chủ động.
“Mình muốn mời anh ấy làm người mẫu cho mình, nhưng anh ấy không đồng ý, từ chối rất dứt khoát.” Nhớ tới lúc vô tình bị từ chối, Hứa Tri n thở dài: “Mình nghe ngóng được anh ấy thích xe, gần đây mình đã điên cuồng bổ sung kiến thức.”