Một giây sau, Diệp Linh Thính bị đau nhíu mày lại.
Dùng bàn tay rộng lớn bóp chặt hai chân cô, mặt Hoắc Cẩn Hành tái nhợt, dáng vẻ như sắp nổi bão.
"Ai chỉ em làm như vậy?" Anh lớn tiếng chất vấn, gương mặt vốn luôn lạnh lùng chợt trở nên hung tàn.
Làn da Diệp Linh Thính vừa trắng lại vừa mềm, chỗ bắp đùi bị Hoắc Cẩn Hành nắm lấy giờ đã đỏ lên.
"Đau." Cô khàn giọng thốt lên, mang vẻ nũng nịu, như một viên pha lê dễ vỡ, cần được người cẩn thận che chở trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc này, Hoắc Cẩn Hành có cảm giác lý trí của mình đã mất khống chế.
Bấy giờ Diệp Linh Thính đang ngồi trên mép thềm đá, hai cánh tay chống ra phía sau, nếu cô không chủ động thu chân, anh chỉ cần động một chút thì nhất định Diệp Linh Thính sẽ bị lực của anh kéo ngã xuống.
"Buông chân ra."
Diệp Linh Thính cử động đôi chân, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà lại dán lên eo anh, nhưng lúc tách chân ra, cô đột ngột nhíu mày lại: "Khoan khoan khoan khoan! Em bị chuột rút rồi."
Cuối cùng, Hoắc Cẩn Hành vẫn sầm mặt, dứt khoát ôm người xuống.
Hai tay Hoắc Cẩn Hành ôm dưới nách cô, lực tác động lên người rất nặng, Diệp Linh Thính gào khóc: "Anh muốn dìm chết em đấy à?""Em có biết mình đang làm cái gì không." Anh lạnh lùng quát lớn, hai mắt sâu không thấy đáy, dáng vẻ vừa mạnh mẽ vừa nghiêm túc kia suýt nữa đã khiến Diệp Linh Thính tước vũ khí đầu hàng.
Cô siết chặt tay, ngầm cổ vũ chính mình: "Mấy cái này rất phổ biến trên mạng, em chỉ tò mò muốn thử chút thôi."
Hoắc Cẩn Hành dò xét nhìn cô, xác định tính chân thật trong câu vừa rồi.
Hai mắt Diệp Linh Thính cực kỳ sáng, không hề né tránh anh.
Rõ ràng cô có một cặp mắt đào hoa trời sinh biết quyến rũ người nhất, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, lúc đối mặt với anh thì cứ luôn mang dáng vẻ của một đứa trẻ còn chưa lớn, ham chơi dính người, khiến người ta cảm thấy những chiêu trò mờ ám kia chẳng liên quan gì đến cô.
Nếu hành vi của cô là vô tâm, vậy việc anh dạy dỗ cô chẳng phải là do anh có ý nghĩ bẩn thỉu sao?
Diệp Linh Thính không buông tha bất kỳ biến hóa nhỏ nhặt nào trên mặt anh, canh đúng lúc cảm xúc của anh thay đổi, cô mới run rẩy vươn tay ra: "Anh, sao anh lại tức giận như vậy?"
"Từ nhỏ đến lớn em thân với anh nhất, nên mới thích gần gũi với anh mà." Không chờ Hoắc Cẩn Hành trả lời, cô đã liên tục lấy lòng nhận lỗi, bày thái độ cực kỳ đoan chính.
"Em biết lỗi rồi." Lần sau còn dám nữa.
Hoắc Cẩn Hành bắt lấy động tác nhỏ của cô.
Cánh tay nọ vươn tới, muốn chạm lại không dám chạm, tựa như đang sợ hãi trước cơn giận của anh.
"Sau này không được phép tùy ý chạm vào anh." Hoắc Cẩn Hành buông lời cảnh cáo, bước lên trên bờ, vứt lại cho Diệp Linh Thính một bóng lưng lạnh lùng: "Khi nào ngâm xong thì đi ra."
Nghe giọng anh như đang nói: Khi nào tỉnh táo mới được phép ra.
Thoáng chốc, bóng người kia đã biến mất khỏi phòng, Diệp Linh Thính rời mắt đi, đôi mắt ngậm ý cười cụp xuống, hệt như một đứa bé vừa đùa dai thành công: "Anh, đây chỉ mới là bắt đầu thôi."
Cô khép hai chân lại như đuôi cá, quẫy đạp trong nước, dấy lên từng đợt bọt sóng vui vẻ.
Chỉ có người trong cuộc biết được những chuyện đã xảy ra trong phòng 3201 tại Vân Thiên Lệ Cảnh ngày hôm ấy. Sau đêm đó, vì công việc nên Hoắc Cẩn Hành đã bay ra nước ngoài, Diệp Linh Thính ở lại thành phố F tiếp tục ghi hình.
Gần đây Hướng Vân Sương không công khai tìm cô gây phiền phức, chỉ là mỗi lần đối mắt với Hướng Vân Sương, cô vẫn luôn cảm thấy cô ta đang âm thầm tính kế gì đó.
Cặp khách mời thứ ba của "Nhật ký rung động" là một cặp yêu xa, hai năm trước nhà trai được thăng chức nên đã bị điều sang thành phố khác phát triển. Lúc vừa mới bắt đầu, hai bên đều cực kỳ tin tưởng đối phương, thường xuyên qua lại thăm nhau, nhưng vì khoảng cách quá xa, lúc cần thì đối phương cũng không ở bên cạnh. Giữa chừng hai người đã từng cãi nhau chia tay một lần, tuy nhiên vì không buông được nên cuối cùng họ vẫn tái hợp.
Suy cho cùng tình cảm đã sinh ra kẽ hở sẽ luôn có tì vết. Sau khi hợp lại, hai người cũng không thể nào thân mật như trước kia. Cuối cùng nhà trai trở lại thành phố ban đầu, muốn tìm lại cảm giác yêu đương cuồng nhiệt thông qua cơ hội lên chương trình lần này.
Là điều tra viên rung động, Diệp Linh Thính quan sát họ cực kỳ cẩn thận, cũng áp dụng mấy cách nam khách mời sử dụng để cứu lấy quan hệ lên trên người Hoắc Cẩn Hành, ví dụ như giữ liên lạc hằng ngày.
Câu nào của Hoắc Cẩn Hành cũng vô cùng kín kẽ như trước, Diệp Linh Thính không ngừng thăm dò anh, thế là số biểu tượng cảm xúc lấy cô làm nguyên mẫu trong khung trò chuyện mỗi ngày của họ cứ dần dần tăng lên.
Những biểu tượng cảm xúc được fan tạo ra từ những tấm ảnh chụp màn hình hoặc cắt trong video đều bị Diệp Linh Thính vơ vét, gửi sang cho Hoắc Cẩn Hành vào đúng một giờ hằng ngày.
Cô muốn khiến Hoắc Cẩn Hành không thể quên mình một giây một phút nào.
Cuối tháng mười, quá trình ghi hình "Nhật ký rung động" tiến vào hồi cuối, các điều tra viên nhao nhao phát biểu cảm nghĩ để tổng kết.
Người dẫn chương trình: "Mục đích của chương trình chúng ta là tăng sự lãng mạn cho cuộc sống, giúp tất cả mọi người tìm lại những khoảnh khắc rung động."
Hướng Vân Sương: "Dẫu ở bên nhau đã lâu, có lẽ sẽ không còn nồng nàn như trước, nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu đã biến mất, chỉ là nó đã dung nhập vào cuộc sống thường nhật của chúng ta, âm thầm thấm đẫm mọi thứ mà thôi."
Diệp Linh Thính: "Hai người ở bên nhau không chỉ cùng nhau sinh hoạt, hạnh phúc cần cả hai người cùng nhau khám phá. Hi vọng trong lúc bận rộn công việc mọi người vẫn có thể rút ra một chút thời gian để thư giãn, ở bên người thân yêu, vĩnh viễn không đánh mất lòng nhiệt tình dành cho cuộc sống."
Mọi người cùng nhau ngồi lại ghi hình đoạn cuối, khung cảnh vô cùng hài hòa, không hề biết rằng khi phần ba được chiếu, trên mạng sẽ lại dấy lên một hồi gió t/anh mưa m/á/u.
Tất nhiên Diệp Linh Thính không muốn quan tâm những chuyện về sau, hôm ấy sau khi kết thúc công việc cô đã dẫn Tiểu Ngư trở về thành phố Cảnh.
Tấm lòng gà mẹ của Đoàn Văn phát tác, chị ấy dò xét cô từ trên xuống dưới mấy lần: "Ừm, vẫn y chang lúc đi."
"Em đi quay chương trình yêu đương thôi thì mất tay mất chân thế nào được?" Có phải cô sinh tồn nơi hoang dã đâu.
"Chẳng phải chị sợ Hướng Vân Sương h/ãm h/ạ/i em sao?" Đoàn Văn cường điệu.