Có quá nhiều nữ chính thua cuộc!

chương 04-khi bạn nhìn vào nữ chính thua cuộc, nữ chính thua cuộc sẽ nhìn ngược lại bạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong căn phòng học ồn ã, tôi ngồi lặng lẽ chống tay lên má, lắng nghe những tiếng trò chuyện chít chát xung quanh.

Một số đang bàn luận về chương trình truyền hình tối hôm trước. Số khác thì đang chém gió về bóng chày. Một vài đang buôn dưa lê bán dưa chuột về bạn bè mình hoặc đống bài vở. Còn cả có một số, trông thì như đang ca thán, nhưng thực ra thì lại đang khoe mẽ về mối quan hệ mà mình có.

Chẳng có gì bất thường sất. Không có vấn đề gì để tôi đáng phải bận tâm cả. Mọi người trong lớp đều chỉ đang tận hưởng cuộc sống học đường của họ như thường lệ mà thôi. Họ tận hưởng theo một cách bình thường. Họ chấp nhận cuộc sống ấy theo một cách bình thường. Và họ cũng kết thúc một ngày thường nhật như thế theo một cách bình thường.

「Ha lô!」

Remon Yakishio kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ bằng câu chào lớn ngay khi vừa mới bước chân qua cửa lớp. Một vài người chào đáp lại cô nàng.

「Chào buổi sáng, Nukkun. Chuyến đi chơi vừa rồi vui lắm á.」

「Ừ, à…Chào buổi sáng.」

「A, đúng rồi, của cậu đây. Này là của ngày hôm qua.」

Cô nàng lôi ra từ trong cặp sách một tờ giấy và đưa nó cho tôi.

Cậu đã hoàn thành xong tấm nhật ký hình ảnh rồi sao? Thần sầu vậy?

Nhìn vào bức hình, tôi có thể thấy được một cô gái đang chạy kế bên một đoàn tàu.

「Đây là cảnh gì thế?」

「Hôm qua lúc đi tàu về, tớ đã lỡ ngủ quá bến. Đây là cảnh tớ chạy ngược lại về phía nhà ga.」

Kiểu gì mà cậu lại đi chọn cái cảnh đấy thế hở?

「Ờ, thế để tối nay tớ đăng tải lên.」

「Cảm ơn hen…」

Yakishio vẫy tay chào rồi trở về chỗ ngồi. Tại đó, cô nàng chào hỏi và đập tay với bạn bè mình. Nguồn năng lượng ấy, cô nàng lấy ở đâu ra thế? Mới sáng ra thôi mà Yakishio đã hừng hực khí thế rồi.

Còn tôi thì, mới sáng ra thôi đã mệt nhoài với những âm thanh ồn ã xung quanh mình. Tôi vươn người duỗi lưng. Vào lúc ấy, bóng dáng Yanami lọt vào tầm mắt tôi.

Dạo gần đây, Yanami không đi cùng với cặp Sosuke Hakamada và Karen Himemiya nữa. Thay vào đó, nhỏ nhập hội với những nhóm bạn khác. Nhỏ lúc này đang tám chuyện vui vẻ với vài người bạn. Và dù mới sáng ra nhưng nụ cười đáng yêu của nhỏ đã thường trực trên khuôn mặt.

Yanami chú ý thấy tôi đang quan sát nhỏ. Nhỏ cười đáp lại tôi, trong khi ở phía ngược lại, tôi cẩn trọng ngoảnh sang hướng khác.

Hai đứa bọn tôi vẫn chưa từng tiếp xúc với nhau lúc trên lớp. Không phải là do tôi từ chối mọi hành vi giao thiệp. Chỉ là, xét cho cùng thì, mối quan hệ của bọn tôi cũng đâu hẳn là loại phải giấu giấu diếm diếm đâu.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười rộ lên từ bên lớp học khác. Cô Amanatsu vừa mới vào nhầm lớp đây mà, tôi cá chắc là vậy luôn. Sự việc kiểu này thì cứ hai bữa một tháng lại xảy ra ấy mà.

Lớp tôi cũng đã sớm quen với điều đó rồi. Ai nấy đều ngay ngắn trở về chỗ ngồi của mình theo nhóm, và tiết sinh hoạt đầu tuần bắt đầu.

Ngày hôm nay vẫn bắt đầu như thường lệ, nhưng cái khởi đầu ấy hoá ra chỉ là một phần của ngày hôm nay mà thôi.

*

Giờ nghỉ trưa, Yanami rời khỏi lớp học. Tôi nấn ná thêm một chút rồi cũng đi tới địa điểm đã hẹn. Cả hai không hề hẹn trước nhau câu nào. Thay vào đó, việc này cơ bản chỉ là một thói quen được hình thành qua thời gian.

Trong lúc đi lang thang quanh trường, tôi mua một hộp sữa từ máy bán nước tự động. Sau đó, tôi rời khỏi khuôn viên toà nhà và đi về phía cầu thang thoát hiểm.

Ngay khi đến chỗ ngoặt, tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của một nhóm con gái. Tôi dừng lại.

Tôi có nhớ giọng của những người này. Bọn họ là một nhóm nhỏ tập hợp các nữ sinh hấp dẫn nhờ khoác lên mình ngoại hình có đôi chút diêm dúa.

Tiềm thức mách bảo tôi rằng mình không đủ sức để đối phó với bọn họ. Trong lúc đang mải nghĩ để tìm đường vòng, tôi nghe thấy một cái tên quen thuộc vang lên.

-Yanami. Bọn họ vừa nhắc tới tên nhỏ, không lẫn đi đâu được.

Còn chưa kể, chuyện mà bọn họ đang tám nghe thực sự rất ngứa tai. Dỏng tai nghe, tôi cắm ống hút vào hộp sữa và tu.

「Con Yanami ấy, tán trai công khai như thế, vậy mà để một đứa học sinh chuyển trường NTR mất chứ. Tao cười ỉa bọn mày ạ.」

「Thật đấy, nếu tao mà bị vậy thì tao khỏi có mặt mũi để mà tới trường luôn rồi.」

Bọn họ bật cười nhạt thếch.

…Chắc hẳn đây là cái thái độ “U là trời, nhỏ Yanami bị đá rồi hả?” mà nhỏ từng đề cập tới đây nhỉ?

Dĩ nhiên bọn họ sẽ không buông những lời này trực tiếp trước mặt nhỏ.

Song những lời lẽ sỉ nhục phía sau lưng ấy vẫn sẽ vương lại trong bầu không khí và từ từ thấm vào tâm can đối phương.

Trong lúc mình vẫn còn đang đi vòng quanh uống nước vòi thì Yanami đã phải đối đầu với chuyện này sao. Mình không nên nghe cuộc bàn luận này thêm nữa.

Đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi, chủ đề tám chuyện nối tiếp đã ngăn bước chân tôi.

「Ê mà biết gì chưa? Hình như con nhỏ Yanami có trai mới rồi đấy.」

「Thiệt hả mày!?」

…Thật hả?

Không còn lựa chọn nào khác, tôi dựa lưng vào tường và sát sao lắng nghe.

Một điều rõ ràng là, Yanami không hề tỏ ra mình giống như đã có một cậu bạn trai trong suốt chuyến đi vừa rồi.

Nhưng một thằng như tôi không thể nhảy ra mà thanh minh cho nhỏ được. Vậy nên tôi chỉ còn có thể giấu đi sự hiện diện của mình. Để sau đó tôi có thể nghe được đám con gái đang bàng hoàng đó tíu tít hết cả lên như chim xổ lồng.

「Ai thế mậy? Tao nhớ là đội trưởng Câu lạc bộ Bóng rổ có tỏ tình nhỏ thì phải!」

「Không, thằng khác cơ. Học cùng lớp với nhỏ. Tao nhớ tên cậu ta là…Nuku…mizu…thì phải?」

「Nuku…gì cơ?」

Ồ, hoá ra có người khác cũng tên là Nukumizu à…Ơ méo phải, làm quách gì có.

Thế hoá ra người mà bọn họ đang nhắc tới…là mình sao!?

Bọn con gái đó có biết tới cả sự hiện diện của tôi đây ư?

Bỏ mịa, có sai sót ở đâu vậy? Hay là có người bắt gặp hai đứa bọn tôi ăn trưa cùng nhau? Hay là ở nhà hàng gia đình ấy? Hoặc, chẳng có lẽ bọn tôi tình cờ bị trông thấy hôm ra biển?

「À à, tao nhớ hình như có thằng như thế thật. Thằng này…hừm…nằm ở giữa danh sách lớp thì phải…」

Đấy là ấn tượng duy nhất của mấy mẹ trẻ về con đó hả?

Đối lập với trái tim đang cuồng loạn của tôi, đám con gái lại tỏ ra im ắng. Rồi một trong số đó la lên vẻ không thể tin nổi.

「Nhưng con nhỏ Yanami cũng nổi lắm mà! Đời nào nhỏ ấy lại cặp với thằng như vậy cơ chứ!?」

「Ờ, nhỏ Yanami có khẩu vị “độc đáo” quá mà.」

「Công nhận, dù tao cũng chả rõ thằng kia mặt mũi ra sao cả.」

Tất cả những chuyện xảy ra trước giờ đang hiện về trong tâm trí tôi.

Nếu như những lời đồn đoán giữa Yanami và một thằng như tôi lọt ra ngoài thì…

Vấn đề quan trọng nhất là, nhỏ vẫn yêu Hakamada.

「Nè, con nhỏ Yanami thực sự tưởng mình là cái rốn của vũ trụ chỉ vì ăn được tý cái mác dễ thương ấy hở? Chẳng có thằng con trai ra hồn nào thèm béng mảng lại gần nhỏ đâu mà.」

「Đúng là nồi nào úp vung nấy ha…」

Đám con gái lại nổ ra một tràng cười giòn giã. Tôi không thể nghe thêm bất cứ thứ gì từ bọn họ nữa nên đành rời đi.

Tôi cũng đem vứt hộp sữa đã bị tay mình bóp nát.

*

「Này, nghe tớ nói cái, Nukumizu-kun. Cậu có biết là cậu đang hơi bị xấu tính không đấy hở?」

Bối cảnh lúc này đã được rời sang khu cầu thang thoát hiểm. Điều đầu tiên Yanami làm là tỏ thái độ bất bình vì đã phải đợi dài cổ.

「Ưm, cậu nói vậy là ý gì cơ?」

「Tớ đang nhìn thẳng vào mắt cậu đấy. Rõ rành rành là cậu đang lảng tránh tớ.」

「Không phải thế. Cậu xem mà xem, nếu nhỡ ra có người biết cậu dính dáng tới tớ thì sẽ phiền phức lắm đó, đúng không? Tại vì thế nên tớ mới không nói không rằng gì cả.」

Vừa dứt lời, tôi lại nhớ về cuộc trò chuyện của đám con gái kia.

Cái cảm giác nặng nề trong lồng ngực tôi lúc này là sao đây?

「Bọn mình cùng câu lạc bộ mà. Có giao thiệp với nhau thì có gì mà bất thường?」

「Xin lỗi. Tớ không cố ý bơ cậu đâu.」

「Vậy thì tốt rồi.」

Yanami đã hiểu được điều tôi đang cố gắng diễn đạt. Nhỏ lôi ra một hộp bento.

「Chuyến đi vừa rồi xảy ra nhiều chuyện thật nhỉ.」

「Ể? À, ừ.」

Mặc dù đã có vô số chuyện phát sinh, tôi vẫn cảm thấy chuyến đi lần này khá vui.

Tôi cũng kịp hoàn thành bộ truyện của mình nữa. Tôi đã từng có suy nghĩ rằng viết sách là một loại công việc tương đối cô độc. Song, một khi có những người bạn đồng hành thì cảm giác đem lại thật sự khó tin.

「Còn chưa kể tớ được thể hiện trình bếp núc của mình nữa chứ. Đây, bento hôm nay của cậu.」

Nhỏ thể hiện được cái gì cơ?

Trong lúc tôi đang vắt óc để nhớ lại xem nhỏ bữa đó làm được cái gì thì Yanami đã mở nắp hộp bento. Bên trong là một chiếc sandwich. Không phải loại mua từ cửa hàng tiện lợi mà là do nhỏ tự chuẩn bị.

Tôi quan sát thấy thịt dăm bông, cải bắp, trứng,…Hơ, lớp thứ ba là gì kia? Tôi nghĩ là mình đang nhìn thấy những miếng dưa leo thái lát.

Đó là gì vậy? Tôi với tay cầm chiếc sandwich lên.

「Dưa leo và…đây có phải là tương miso lúa mạch không?」

Vậy ra là dưa leo trộn tương miso lúa mạch à. Những lát dưa leo dai giòn sừn sựt hoà quyện với vị ngọt mặn của tương miso lúa mạch, tất cả tạo lên một sự kết hợp hoàn hảo.

「Sao, ngon không?」

「Để tớ thử đã. …Hừm, ngon hơn tớ tưởng đấy. Ổn áp lắm.」

Dù cho phần bánh mì đã bị nước từ dưa leo làm nhũn đi phần nào.

「Chà, nói thật thì cậu nên phết một lớp bơ lên phần ruột bánh mì thì hơn.」

「A, tớ quên béng mất. Vậy là sẽ mất giá rồi nhỉ?」

Ừ đúng rồi, mình còn phải ra giá cho nhỏ mà. Xem nào, nhỏ còn nợ mình bao nhiêu nhỉ?

Vì phải đòi hỏi người làm chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu từ trước cho nên thành thật mà nói, làm sandwich là một khoản tương đối khó nhằn. Vậy thì, trả nhỏ 500 yên đi…

“Đúng là nồi nào úp vung nấy mà…”

Lời bình phẩm ban nãy chợt hiện lên trong đại não tôi.

Một Yanami đáng yêu và hấp dẫn, với một kẻ làm nền như tôi.

Còn chưa xét tới khoản hợp hay không hợp, khả năng duy nhất có thể xảy ra ở đây là tôi đổ Yanami mà thôi.

「Sao vậy Nukumizu-kun?」

「…2867 yên.」

「Ể, kỷ lục mới luôn nè. Ơ nhưng mà nghe giống như…」

Sau một khoảnh khắc phấn khích, Yanami nghiêng đầu bối rối.

「Ể, không phải đó là số tiền tớ còn nợ cậu à?」

「Ừ, vậy nên giờ bọn mình coi như hết nợ.」

「Chỉ là một cái sandwich bình thường thôi mà?」

Tôi không nghĩ Yanami hiểu được tình hình hiện tại. Mắt nhỏ đảo qua đảo lại giữa tôi và hộp bento.

…Anna Yanami. Thú thật, tới giờ tôi vẫn chưa hiểu được nhỏ.

Tôi không biết lúc nào nhỏ đùa, lúc nào là nhỏ nghiêm túc.

Nhỏ chọc ghẹo tôi bất cứ khi nào cảm thấy thích.

Tớ cảm thấy mình giống như đang lợi dụng Yanami-san, và chuyện đó không tốt chút nào.

Vốn dĩ nhỏ sẽ chẳng bao giờ trò chuyện với một kẻ như tôi.

Nhỏ thuộc giới thượng tầng trong lớp học. Một nữ sinh hồn nhiên, đáng yêu và nổi tiếng.

Vào những lúc thích hợp thì nhỏ hệt như một đứa ngốc vậy. Nhưng đôi khi, nhỏ cũng thích khóc nhè nữa.

「Bento của cậu ngon lắm. Cảm ơn vì đã làm chúng cho tớ.」

Nhỏ là một nữ chính 12 điểm trên 10. Rồi sẽ có một ngày, Hakamada phải cảm thấy hối hận vì đã đá nhỏ.

…Yanami lặng lẽ nhìn tôi, sau đó lên tiếng.

「Mặc dù từ đầu tớ làm việc này là vì thiếu tiền. Nhưng thực ra làm bento cho cậu cũng rất vui.」

Nhỏ cắn một miếng sandwich kẹp dưa leo tương miso lúa mạch.

「Tớ chẳng thích một cái kết đột ngột như thế này tẹo nào.」

Ánh mắt nhỏ dán đăm đăm vào miếng sandwich còn phân nửa của mình. Tâm trạng nhỏ dần trở nên bất ổn.

「Người ta đang xì xào về chuyện tớ với cậu ăn trưa với nhau.」

Nói dứt lời, tôi quan sát phản ứng của Yanami.

Nhỏ nhìn đăm đăm vào miếng bánh mì kẹp lấm tấm những vệt xanh lá, toàn thân bất động.

「Yanami-san cũng ghét những lời đồn đại vớ vẩn giữa cậu với tớ đúng không?」

Sự im lặng khiến lòng tôi không yên cho nên tôi nói tiếp.

「Yanami-san vẫn còn nhiều bạn bè khác nữa mà. Cậu không cần phải chơi với một thằng như t…」

「Dừng lại đã. Tớ không theo kịp lời cậu nói.」

Yanami đóng nắp hộp bento lại và cắt lời tôi.

「Tớ đã làm gì khiến cậu giận à?」

「KHÔNG!」

Tôi bị giật mình bởi chính lời đáp to tiếng của mình. Tôi lắc đầu, lấy lại bình tĩnh.

「…Tớ không ghét cậu, không hề.」

「Thật sao?」

Tôi tránh nhìn thẳng vào Yanami.

Nhưng mà, tớ ghét cái tình cảnh hiện giờ.

Yanami mà tôi biết yêu Hakamada.

Một Yanami vẫn còn vương vấn tình cảm với cậu trai đó đang đứng ngay trước mặt tôi đây.

Do đó, tôi không muốn chấp nhận những lời đồn đại không đúng về ngoại hình cũng như cảm xúc của Yanami.

「Tớ…ghét thấy người khác bàn tán không hay về bọn mình.」

Giải thích xong mọi chuyện, tôi nhìn vào chiếc sandwich đang ăn dở của mình.

Yanami không đáp lại.

Tôi cảm thấy rằng mình nên nói gì đó. Và khi tôi vẫn còn đang chật vật tìm lời thích hợp, Yanami đặt chiếc hộp bento lên đùi tôi.

「…Ừ, tớ hiểu rồi. Tớ hiểu.」

Yanami kết thúc câu nói bằng một tông giọng mạnh mẽ.

「Từ giờ tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa.」

Dứt lời, Yanami đứng thẳng người dậy.

「Cảm ơn vì những gì cậu đã làm cho tớ. Thời gian qua tớ đã rất vui. Tạm biệt.」

Yanami lạnh lùng tới nỗi khiến tôi quên cả thở. Nhỏ nói một tràng gấp gáp, dúi hộp bento cho tôi và rời khỏi khu cầu thang thoát hiểm.

…Tất cả đã chấm hết, chỉ với vài lời đơn giản tới vậy.

Yanami thậm chí còn chẳng ngoảnh đầu lại.

Nhỏ ít nhất cũng sẽ liếc lại mình một cái. Chắc chắn đó là điều mà tôi đã mong ngóng.

Bị bỏ lại lẻ loi trong khu cầu thang thoát hiểm, tôi mở hộp bento ra.

Chiếc sandwich tự làm của nhỏ được đặt ngay ngắn phía bên trong. Nếu để ý kỹ còn có thể thấy được rằng nhỏ đã thêm hai lát cà chua nhỏ ở hai góc để giúp chiếc sandwich bớt phần nhạt nhẽo.

Chắc hẳn nhỏ đã phải dậy từ sớm để chuẩn bị cho buổi hẹn giờ ăn trưa của hai đứa.

Chỉ còn 3 ngày nữa thôi là tới lễ bế giảng năm học. Mãi cho đến tận bây giờ, tôi mới nhận ra rằng bản thân đã đánh mất đi một sự hiện diện đã từng kề cạnh bên mình.

*

Tôi đã nằm một đống trên giường. Vừa nãy trong bữa tối, tôi chẳng buồn động đũa nhiều.

Cảnh này đã lặp lại bao nhiêu lần với tôi rồi vậy? Khung cảnh về cuộc hội thoại hồi trưa cứ tua đi tua lại trong tâm trí tôi.

…Không sao mà.

Yanami và tôi chắc chắn còn chẳng phải bạn bè, nữa là người yêu. Tôi không nghĩ việc hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau cứ mãi vui vẻ mà chơi với nhau được.

Hơn nữa, tôi chính là nguyên nhân khiến cho người ta bắt đầu nói xấu nhỏ…

「Onii-sama trông thất thần vậy ạ? Ở trường xảy ra chuyện gì sao?」

Hệt như bị dồn vào đường cùng, tôi tự bó buộc mình vào dòng suy nghĩ miên man. Khi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ ấy, tôi thấy Kaju đã đang nằm cạnh mình.

「…Kaju, không được tự tiện chui vào chăn của Onii-sama.」

Tôi ngây đơ ngắm nhìn trần nhà. Không còn hơi sức đâu để phàn nàn nên tôi chỉ nhắc nhở con bé một cách qua loa.

Kaju vừa chọc chọc má tôi vừa bật cười khúc khích.

「Hưm hưm, hay là Onii-sama bị gái đá à?」

「Ừm, em nói vậy cũng được.」

Tôi vừa mới vọt miệng, Kaju đã lập tức bừng bừng sát khí.

「Onii-sama!? Kaju biết ngay. Kaju đã rất nghi ngờ về hành vi của Onii-sama dạo này mà!」

Nụ cười quyến rũ và ngây thơ của Yanami bỗng hiện lên trước mắt tôi. Tôi quay mặt đi để né khỏi ánh mắt nghi hoặc của Kaju.

「Đừng bảo Kaju là Onii-sama thích cái chị gái đứng nướng thịt cùng với Onii-sama đấy nhá?」

「Ơ khoan, làm thế nào mà emlại biết được hay vậy?」

Tôi lập tức nhảy dựng người khỏi giường. Kaju nở một nụ cười sặc mùi giả tạo.

「Onii-sama cuối cùng cũng chịu nhìn Kaju.」

「Kaju cũng có ở đó hả? Mà em trông thấy những gì rồi?」

「Hưm, để xem nào. Kaju sẽ chỉ trả lời câu hỏi của Onii-sama nếu Onii-sama kể cho Kaju nghe về chị gái ấy.」

Kaju ranh mãnh đặt ngón tay lên môi ra dấu.

「À đúng rồi, Onii-sama cũng có thể dùng vũ lực để bắt Kaju phải hé môi đó.」

Tôi lờ đi điều mà Kaju vừa nói và nằm lại xuống giường.

「Kaju đừng hiểu nhầm. Cô ấy với anh chỉ là bạn cùng lớp, cùng tham gia một câu lạc bộ thôi. Với cả cô ấy đã có người mình thích rồi.」

「Vậy sao ạ? Thế chị gái tóc ngắn còn lại thì sao? Onii-sama cũng rất hợp với tuýp con gái tươi tắn như chị ấy đấy.」

「Cổ hả? Cũng là bạn bè cùng lớp bình thường thôi. Cổ cũng có người mình thích rồi.」

Kaju ngẫm nghĩ một hồi, sau đó vỗ tay.

「Đừng có bảo Kaju là Onii-sama để ý chị gái đeo kính nom trưởng thành đó nhá. Cơ mà, Kaju nghĩ chọn chị ấy thì không ổn đâu ạ.」

「Chị ấy đang hẹn hò với Chủ tịch câu lạc bộ bọn anh rồi.」

「…À còn có một chị gái nom tương đối không có gì đặc sắc nữa. Đừng có bảo Kaju là…」

Vẻ u ám hiện lên trên gương mặt Kaju.

「Kaju không có ý gì, cơ mà…nếu thực sự người Onii-sama chọn là chị ấy thì…Kaju sẽ gắng hết sức để chấp nhận người ta.」

Nãy giờ em toàn nói tào lao bí đao gì không rồi đấy. Dù sao thì, giờ tôi đã biết được rằng Kaju đã trông thấy tất thảy mọi chuyện một cách rõ ràng.

「Thế nên anh mới bảo em đừng có hiểu lầm. Anh chỉ là hơi mệt sau chuyến đi thôi.」

Tôi lại một lần nữa quay lưng về phía Kaju.

「Anh hai cần nghỉ ngơi. Kaju cũng nên về phòng đi.」

「K-hông chịu đâu. Kaju sẽ không đi đâu cả cho tới khi biết được ai mới là chân ái của Onii-sama. Onii-sama có lôi xà beng ra doạ Kaju thì Kaju cũng mặc kệ. Kaju cần phải xem xét xem liệu người đó có hợp với Onii-sama hay khô…ui da!」

Tôi cẩn thận cuốn một chiếc khăn quanh Kaju. Chắc làm thế này sẽ khiến con bé chịu im lặng hơn.

「…Mùi hương của Onii-sama đang bao trọn cơ thể Kaju.」

Tôi nghĩ rằng em gái mình vừa phát biểu một câu nghe rất là sởn da gà.

「Tình yêu của Onii-sama đang lan toả trong khắp cơ thể Kaju. Kaju sẽ gắng sức để hiểu thấu được những cảm xúc ấy và tìm ra được người bạn đời thích hợp nhất cho Onii-sama…」

Con bé còn ồn ào hơn cả ban nãy.

Vừa úp thêm một lớp chăn lên con bé, tôi cũng lại tiếp tục chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

Về lựa chọn của tôi. Về những hành động cũng như cuộc nói chuyện cuối cùng với Yanami…

Tôi không tìm ra được bất cứ câu trả lời nào. Thành thử, tôi đành phải đối diện với cảm xúc đang ẩn giấu sâu trong con tim - Thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

*

Ngày hôm sau. Còn hai ngày trước khi diễn ra lễ bế giảng.

Cuộc sống của tôi trở lại như thường nhật – Một thân một mình giờ ăn trưa. Lúc này tôi đang ngồi tại khu cầu thang thoát hiểm quen thuộc sau khi đã uống xong sữa và dẹp xong chiếc sandwich kẹp cá ngừ chỉ sau vài miếng. Rồi tôi bắt đầu ngồi đó viết tiếp bộ truyện từ đoạn còn đang bỏ ngỏ. Cùng lúc đó, tôi cũng căn thời điểm thích hợp để trở về lớp.

Mới một ngày trôi qua kể từ bữa trưa ấy của bọn tôi thôi, vậy mà cảm giác đã như một ký ức xa vời rồi vậy. Tôi đã thực sự từng ngồi ăn với Yanami trong giờ nghỉ trưa sao?

Trở về chỗ ngồi, tôi không hề nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ nhất nhất để tâm xem khi nào thì chuông sẽ reo.

Mắt tôi liếc về phía Yanami. Nhỏ lúc này đang vui vẻ tán gẫu với bạn học.

「Sao thế, Nukkun? Trông cậu thất thần quá.」

Yakishio phi tới, chen vào chốn cô đơn của tôi. Cô nàng ngồi xổm, hai tay khoanh ngay ngắn trên mặt bàn, ngẩng đầu quan sát tôi.

「À không sao mà, tớ lúc nào mà chả thất thần.」

Yakishio, xin cậu đấy. Tớ rất tiếc, cơ mà giờ tớ đang có chuyện cần lo đây. Cậu có dễ thương như nào thì kệ cậu, tớ không có hơi sức để đối phó với cậu đâu…

「Hừm, mồm thì nói thế, nhưng rõ là cậu đang để ý đến ai đó.」

…Mẹ trẻ này. Đừng có oang oang ra như thế trong lớp học chứ.

Yakishio đứng dậy và im lặng nhìn tôi. Đôi gò má màu lúa mạch của cô nàng cong lên thành một nụ cười.

「Tuy tớ không rõ là đã có chuyện gì, cơ mà nếu cậu không chịu nói thẳng ra thì sẽ có ngày cậu phải hối hận đấy.」

「…Hối hận?」

Thấy tôi đáp lại lời của mình như một con vẹt, Yakishio cười nhe đôi hàm răng trắng bóc và vỗ vào vai tôi một cú đầy thô bạo.

「Lời khuyên này được đúc kết bởi một tấm chiếu cũ, đã từng trải đấy, biết chưa.」

Câu nói nặng nề này mang đậm tính thực tiễn.

*

Tan trường. Tôi tà tà đi tới phòng câu lạc bộ trên một cung đường không người qua lại.

Có một điều tôi phát hiện ra sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc. Đó là dường như một ngày trên trường giờ đây kéo dài hơn trước.

Cho tới tận ngày hôm qua, điều mỗi sáng mà tôi nghĩ là về bữa trưa của hai đứa, và đó cũng là điều mà tôi nhớ khi giờ học chiều đến. Nhưng tôi của hôm nay hoàn toàn ngược lại. Nói rằng tôi hôm nay như một thằng mất hồn cũng không sai.

「…Khỉ gió, chẳng lẽ mình giống như chó ngồi chờ ăn à?」

Hoạt động câu lạc bộ sau giờ học là điều duy nhất nằm trong lịch trình của tôi ở trên trường.

Mặc dù nếu tới đó sẽ phải nghe một Komari luôn khịa đểu mình, nhưng tôi lại được lợi khi có thể tránh được việc chen chúc với đám đông ở giá để giày.

Tôi vặn nắm đấm cửa dẫn vào phòng câu lạc bộ. Cửa không khoá. Thường thì người đến sớm nhất sẽ là Komari hoặc là tôi.

Komari đã đến rồi hả? Nhưng vào thời khắc mở cánh cửa, cơ thể tôi đông cứng.

「Yanami-san.」

Bên trong căn phòng là Anna Yanami.

Cánh tay đang vươn tới giá sách của nhỏ cũng khựng lại. Từ đôi mắt nhỏ, tôi có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân, nhưng lại không thể diễn giải được bất kỳ cảm xúc nào từ chính ánh mắt ấy.

「A, là Nukumizu-kun à. Đã lâu không gặp.」

Bọn tôi học cùng lớp, còn chưa kể lần cuối trò chuyện là ngày hôm qua. “Đã lâu” của nhỏ như thế đấy. Song tôi cũng chẳng tìm được gì hay ho hơn để đáp lại.

「Là cậu à. Có ở lại đây không?」

「Tớ tới trả sách thôi. Bạn tớ đang đợi cho nên tớ đi luôn bây giờ.」

Yanami nhìn đi chỗ khác và khoác cặp sách lên.

Vào lúc Yanami sắp sửa rời khỏi phòng câu lạc bộ, tôi ngộ ra một điều.

Điều đó chẳng có chút logic nào, và tôi cũng không rõ nguồn cơn của nó, nhưng tôi hiểu.

Rằng nếu lúc này mình không nói gì, mọi chuyện giữa tôi và nhỏ thực sự sẽ coi như chấm hết tại đây.

「Yanami-san, cậu khoan hãy đi được không?」

「…Chuyện gì vậy? Bạn tớ vẫn đang chờ. Có gì nói nhanh đi.」

Yanami không hề ngoảnh mặt lại. Cách nhỏ trả lời tôi đầy vẻ điềm tĩnh. Tông giọng ấy của nhỏ chỉ càng làm giảm nhuệ khí của tôi.

「Nếu cậu không có gì để nói thì tớ…」

「Từ đã, Yanami-san.」

Cả Yanami lẫn Yakishio đều không thể nói ra được cảm xúc trong lòng họ. Tôi có thể cảm nhận được nỗi ấm ức cũng như sự nuối tiếc từ trong hai con người ấy.

「Chẳng phải dạo này bọn mình hay ăn chung bento lắm hay sao? Thú thật, ngày nào tớ cũng mong ngóng xem trưa nay mình sẽ được ăn món gì đấy.」

Còn Komari, dù sâu trong thâm tâm đã biết rõ tình cảm của bản thân sẽ không được đáp lại, nhỏ vẫn cố gắng hết mình. Quyết tâm ấy của nhỏ, tôi có thể cảm nhận được.

「Cho nên…」

「Cho nên?」

Dường như Yanami cố tình ngắt lời tôi.

Cho nên…cái gì giờ?

Chúng tôi đâu phải người yêu, hiển nhiên rồi. Bạn bè ư, còn chẳng tới mức đó nữa cơ.

Chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, được tạo dựng lên bởi tiền bạc.

「Tớ cũng…đã rất vui. Tớ chỉ là muốn cậu biết điều này thôi.」

Yanami siết chặt lấy nắm đấm cửa. Nhỏ chỉ đứng trân trân tại chỗ.

Và sau khi khoảng thời gian cần để cứu vãn hai đứa chúng tôi trôi qua…

「…Ờ.」

Nhỏ đáp không cảm xúc và lặng lẽ mở cửa.

Bởi ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào cho nên vào thời khắc Yanami quay lưng, tôi không tài nào thấy được vẻ mặt lúc ấy của nhỏ.

「Thôi, chào cậu.」

*

Và thế là, tôi chào đón ngày hôm sau trong nỗi bàng hoàng. Mai thôi là lễ bế giảng năm học diễn ra rồi.

Không khí trong lớp học thậm chí càng sôi động hơn thường lệ bởi kỳ nghỉ hè đã cập kề. Ngay cả tới cô Amanatsu cũng trông đáng yêu hết sức, dù cho trước đó cô đã nhớ lộn ngày tháng, chưa gì đã dặn dò chúng tôi về các chú ý trong kỳ nghỉ hè.

Hôm nay là giờ nghỉ ăn trưa cuối cùng của kỳ học. Tôi đã quen với việc giết thời gian ở cái xó cầu thang thoát hiểm này. Miệng nhai miếng bánh mỳ cà ri, tôi đứng quan sát sân trường.

Bởi nhiệt độ cao nhất trong ngày đã vượt ngưỡng 35 độ C cho nên việc tập luyện sau giờ trưa đã bị cấm. Tôi có thể trông thấy Yakishio đang bị giáo viên thể chất xách đi sau nỗ lực cố gắng để tập chạy của cô nàng.

「Làm cái gì không biết, cô nàng này…?」

Một làn gió khô khốc tạt qua sân trường, khiến tôi phải cúi đầu xuống để né đi. Trong lúc tôi còn đang bận phủi cát vương vào ổ bánh mì, có người đang đi về phía này.

Lưng tôi cứ thế mà dựng đứng lên.

「C-cậu ở đây à.」

Mình đang mong đợi cái gì cơ chứ?

Người xuất hiện trước mặt tôi là Chika Komari. Nhỏ tới bên cạnh tôi với thái độ bàng quan.

「Sao cậu lại tới đây, Komari?」

「C-chính mồm cậu bảo còn gì? R-rằng tôi cứ đến đây mà ăn trưa.」

Hay lắm tôi trong quá khứ à. Có ai mượn mày phát ngôn thừa thãi như thế không hử?

「V-với cả, t-tôi còn nghe nói Nukumizu mới bị đ-đá.」

Dường như không thể nhịn lâu hơn được nữa, khoé môi Komari cong lên.

「T-tôi muốn nói là đáng đời cậu. Thế nên t-tôi mới đành tới đây gặp cậu.」

Nếu có nắm giấy bọc ở đây, tôi sẽ nhét ngay vào miệng nhỏ.

「Sao cậu biết?」

「T-tất nhiên tôi biết rồi. Cũng tại hai cậu đã làm vậy trong phòng câu lạc bộ mà.」

「À nhân tiện nói luôn, tôi với Yanami-san không phải kiểu quan hệ như cậu nghĩ đâu.」

「C-cậu thực sự ghét chịu thua nhỉ.」

Komari lôi từ trong túi ra một túi bánh sừng bò và bắt đầu ăn chậm rãi. Loại nhỏ ăn là loại bán một túi 6 chiếc trong siêu thị.

「H-hơn nữa, làm sao Nukumizu có thể là người duy nhất được cảm thấy hạnh phúc cơ chứ? N-như vậy là quá kiêu ngạo rồi.」

「Ừ nhỉ, cậu mới bị từ chối gần đây mà.」

「I-im đê.」

Cơ mà, thực sự Yanami với tôi trong mắt người khác giống một đôi tới vậy cơ à?

Đời nào cơ chứ. Chuyện đó…chuyện đó…sao thế này? Tôi không kìm được mà bật cười cay đắng.

…Rốt cuộc thì, tôi chẳng là gì đối với Yanami hết. Khi món nợ được trả đủ, cái giao ước tạm thời ấy cũng theo đó mà chấm dứt. Tất cả chỉ có vậy thôi.

Sau khi ngộ ra được điều ấy, tôi không nuốt nổi nữa. Tôi bỏ chiếc bánh mỳ cà ri đang ăn dở trở lại bọc đựng thức ăn.

「Bữa trưa của cậu có mỗi thế này thôi ấy hả?」

Tôi nhìn Komari mà hỏi. Nhỏ nhún vai, tiếp tục ăn sang chiếc bánh sừng bò thứ hai. Con nhỏ này, còn chẳng mang theo nước uống luôn hả trời? Nghĩ rồi tôi chìa ra cho nhỏ hộp sữa mà mình mua từ máy bán nước tự động không một chút chần chừ.

「Đây, cầm lấy đi. Không uống gì là nghẹn chết đấy.」

「T-thật đấy hả? Thế còn cậu thì sao hả Nukumizu?」

「Tôi có mang theo trà.」

「Sản phẩm bên trong: Sữa tươi…」

Komari hai mắt lấp lánh, cắm ống hút vào trong hộp sữa. Tôi có cảm giác như mình vừa mới cho một bé mèo hoang ăn vậy.

Song kể cả là cho mèo hoang ăn cũng vẫn phải làm cho tử tế. Hoặc là bạn phải giữ một khoảng cách thích hợp, hoặc đem nó về nhà và chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nó.

Komari chú ý thấy và nhìn tôi cảnh giác.

「N-nếu cậu muốn đòi lại thì quá muộn rồi.」

Mà tiện thể thì tôi vừa mới nhớ ra một chuyện…

Nhà tôi cấm nuôi thú cưng.

*

Không ngoài dự đoán, trò chuyện với Komari không vui vẻ gì cho lắm. Tôi rời khỏi khu trường cũ khi giờ nghỉ trưa mới trôi qua được có một nửa.

Thôi thì coi như hôm nay tôi cho Komari mượn khu cầu thang thoát hiểm đó vậy.

「A ông đây rồi Nukumizu. Tôi tìm ông mãi. Ơ, nè, đợi tôi với!」

Trong thoáng chốc, tôi suýt chút nữa đã cứ thế rời đi bởi vì không nhận ra có người đang bắt chuyện với mình.

Người vừa được nhắc tới kia chính là chàng trai trong mộng của Yanami - Sosuke Hakamada.

「Hửm…ông tìm tôi có việc gì vậy?」

Quái lạ, sao hôm nay ai cũng đi tìm mình hết thế?

「Xin lỗi nhé. Có chuyện này hơi khó nói chỗ đông người. Phiền ông đi theo tôi một chút được không?」

Cậu ta dẫn tôi tới toà nhà bỏ hoang cũ.

…Rồi luôn, chắc hẳn đây là dấu hiệu rồi.

「Xin lỗi đã làm phiền ông, Nukumizu. Chuyện là, tôi muốn nói về…」

Tôi lặng lẽ giao nộp ví của mình ra.

「Ủa ông đưa tôi ví để làm gì thế?」

「Hử, à không có gì, tôi nhầm thôi.」

Tôi vội vã rút ví lại. Hoá ra là tôi nhầm. Không phải cậu ta tính tống tiền mình.

「Tôi không biết là Nukumizu cũng thích giả ngốc đấy.」

Sosuke Hakamada bật cười.

Có thể giúp cậu cười vui vẻ như vậy, thật là vinh dự quá. Cơ mà, nếu thế thì có việc gì mà cậu lại bắt chuyện với tôi vậy?

Hakamada liếc ngang liếc dọc, như thể cậu ta đang gặp chuyện khó nói vậy.

「Ê Nukumizu, dạo này ông…đang qua lại với Anna đúng không?」

Anna? À, cậu ta đang nói về Yanami…

「…Ể!? Ai bảo ông thế? Tôi còn chẳng quen cậu ấy nữa là.」

Trước sự quan sát của Hakamada, tôi có phần hoang mang. Thái độ của cậu ta sau đó dịu lại.

「Ông đừng giả bộ nữa. Tin đồn có một cặp đôi yêu nhau đã bí mật tỏ tình và lén lút làm chuyện này nọ lan ra khắp nơi rồi đó.」

Ể, cái quần què gì thế? Hiểu lầm quá đáng rồi đó nha.

「Không không, chuyện không phải như vậy đâu. À thì, ý tôi là, quả thực ông có ý đúng, nhưng ông lại hiểu sai từ căn bản rồi.」

「Ôi dào, có gì mà phải ngại. Thế hai người bắt đầu hẹn hò từ khi nào?」

Còn chẳng có vụ đó cơ. Với lại đang yên đang lành tự dưng thanh niên này gọi mình ra đây để làm cái gì vậy trời?

Chắc lại mô típ quen thuộc đây chứ gì? Chắc cậu chàng sắp sửa tuyên bố “Đừng hòng động vào dù chỉ một sợi tóc cô bạn thuở nhỏ của tôi” ha?

Trong giờ thể chất, Hakamada luôn thể hiện vô cùng ấn tượng. Mặc dù quy luật chiến thắng đã được xác định, cơ mà tôi vẫn là đàn ông con trai chứ bộ. Chắc tôi vẫn có thể cầm cự được tận 2 giây gì đó đấy…

「Mong ông thay tôi chăm sóc Anna!」

Hakamada đột nhiên cúi đầu trước tôi.

…Hả? Vậy nghĩa là sao? Cậu ta vừa mới nói cái gì vậy?

「Từ từ đã! Hình như có hơi nhiều hiểu lầm ở đây rồi đấy!」

「Hơn nữa, tôi cũng mừng lắm. Nếu Yanami có người mà mình thích thì tôi cũng muốn thành tâm ủng hộ cậu ấy.」

「Ông nhầm to rồi đấy. Thế nên tôi mới nói…」

Xin người đấy, có thể nghe con nói được không ạ? Thanh niên này bị điếc hay gì à? Hay cậu ta là nam chính romcom thế?

「Xin lỗi đã làm phiền ông thế này. Tôi chỉ là muốn nói đôi lời với ông tại vì chưa quen biết gì ông thôi.」

「Ờm, vậy à. Được thôi, trò chuyện thì đơn giản.」

À tiện đây nhắc luôn, Hakamada chính là anh chàng đã từ chối Yanami. Coi bộ hiểu lầm kiểu này chẳng ảnh hưởng gì tới anh chàng.

Song, cái thứ cảm xúc khó tả trong tim tôi lúc này là sao đây?

Hakamada mỉm cười với tôi. Tôi không hề cảm nhận được chút sự thù địch nào tới từ phía cậu ta.

「Nếu được thì bốn đứa bọn mình đi chơi một chuyến…」

「Không. Tôi đã nói đi nói lại rồi mà nhỉ. Ông nghe tôi nói chút đã coi.」

「À, xin lỗi ông nhé. Nãy giờ toàn là tôi cướp lời rồi nhỉ.」

Đấy không phải chuyện cậu cần xin lỗi đâu.

…Hầy, thôi được rồi. Trước mắt chỉ có một vấn đề hệ trọng mà thôi.

Với vẻ mặt nghiêm nghị, tôi bước tới trước Hakamada.

「…Yanami-san đã thích ông từ rất rất lâu rồi đấy, Hakamada. Tôi nói có đúng không?」

「Ơ, gì vậy. Sao tự nhiên chúng ta lại nói về chuyện này thế?」

「Ông biết chuyện đó mà, đúng không? Cậu ấy yêu ông.」

Tôi còn chẳng phải bạn của Yanami nữa. Vậy tại sao tôi lại là người nói điều này với chàng trai đã từ chối nhỏ thế?

Hakamada ngoảnh mặt đi, có chút bối rối. Cậu chàng gãi gãi mũi để che đi vẻ ngượng nghịu của bản thân.

「Ừ thì, tôi biết chứ. Thế nên nếu cậu ấy thực sự tìm được một người khác để yêu rồi thì…」

「Tới tận bây giờ, người cậu ấy yêu vẫn là cậu! Thì hiện tại tiếp diễn, OK! Đừng có cố lấp liếm đi sự thật ấy bằng một sự hiểu lầm nữa!」

Mình nhờ thuận đà mà nói tới được nước này, âu cũng là chuyện tốt. Nhưng phải làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện này giờ? À, phải ha. Mình vẫn còn một chuyện phải đính chính nữa.

「…Với lại ấy, Yanami-san và tôi không phải như ông nghĩ đâu.」

「Ông nói như vậy, thế tại sao hai người lại ăn trưa cùng nhau?」

Tại ông đã từ chối Yanami trong một nhà hàng gia đình, lại còn gọi cả một set bít tết nữa chứ. Mọi chuyện đã có thể không ra tới nông nỗi này nếu như Yanami không đánh thêm tráng miệng và udon.

Nói cách khác…

「Tại hai người ăn như thuồng luồng chứ sao nữa.」

「Ủa? Là sao cơ?」

Tôi lại vừa bỏ lỡ cơ hội để kết thúc cuộc trò chuyện mất tiêu rồi.

「Không có gì đâu. Vấn đề cá nhân thôi.」

Mà nhân đây phải nói chứ, thanh niên này khó đối phó thực sự. Nam chính romcom ngoài đời là như thế này đây hở?

Khi mà tôi còn đang tự trách mình tại sao không kết thúc cuộc trò chuyện này sớm hơn thì gương mặt Hakamada chợt căng cứng.

Có chuyện gì vậy? Sao cậu ta cứ như vừa mới trông thấy gấu hoang thế…

Tôi ngoảnh đầu về hướng cậu ta đang nhìn. Ở đó có một con nhỏ đang run bần bật.

「Ể!? Anna!?」

「Này, hai cậu…đ-đang nói cái gì đấy?」

Tôi không chắc nhỏ đang tức giận hay là đang xấu hổ nữa. Chỉ biết là nhỏ đang mặt đỏ phừng phừng và lườm chúng tôi cháy máy thôi.

「Yanami-san, sao cậu lại ở đây!?」

「Komari-chan vừa mới nhắn cho tớ. Cậu ấy kêu Nukumizu sắp đấm nhau với một tên du côn đẹp trai, và tình hình căng như dây đàn rồi. Thế nên tớ đoán người kia có thể là Sosuke, thành ra mới chạy tới đây…」

Nhỏ quan sát tôi và Hakamada với vẻ bán tín bán nghi.

「…Thế đang có chuyện gì diễn ra vậy?」

Chuyện gì sao? Mình chịu thôi. Mà còn, cái khúc “căng như dây đàn” mà Komari nhắc tới là sao đấy?

「Mà Nukumizu-kun nè. Cậu vừa mới nói gì với Sosuke thế hả?」

「À, hề hề, bọn tớ đang bàn về vụ kem que Garigari-kun vị sô cô la bạc hà bản giới hạn ngon dã man con ngan ấy mà.」

「…Còn muốn tớ tha thứ thì thành thật đi.」

Chắc chắn là nói xạo khi mà nhỏ đang lườm tôi bằng ánh mắt giết người.

Tôi có cảm giác rằng nhỏ đã nhìn thấu mọi thứ. Nhưng kiểu gì kiểu, hiện giờ tôi vẫn không được phép thú nhận. Không biết dựa vào đâu nhưng tôi có niềm tin rằng tội trạng của mình sẽ nhẹ đi nếu tiếp tục giữ im lặng cho tới khi sự việc vỡ lở, hơn là cúi đầu nhận tội.

「Từ từ đã, là tại tớ bắt ép Nukumizu nói ra mọi chuyện. Cậu ấy không làm gì sai cả.」

Hakamada bào chữa cho tôi, cơ mà lại nói ra những điều không cần thiết.

「Mọi chuyện!? Ý cậu “Mọi chuyện” là chuyện gì!?」

Yanami run rẩy dữ dội. Nhỏ lúc này run còn dữ hơn cả một chú chó chihuahua trong tiết trời lạnh giá nữa. Có vẻ như Hakamada đang cố gắng dỗ dành nhỏ. Cậu ta đặt hai tay mình lên vai Yanami.

「Tớ xin lỗi, Anna. Chỉ là tớ đã nghĩ, nếu cậu tìm được một người mới để yêu thì thật tốt quá.」

「Ể?」

Xem chừng Yanami cuối cùng cũng ngộ ra ý của cậu ta. Gương mặt nhỏ lập tức tái nhợt.

「…Cậu thôi đi.」

Sát khí phừng phừng ban nãy của nhỏ chợt tan biến. Yanami giật lùi lại. Nhỏ gần như đang co rúm người lại. Song Hakamada lại không hề chú ý tới điểm ấy mà vẫn tiếp tục sấn tới Yanami.

「Tớ muốn cậu được hạnh phúc. Ngoài kia vẫn còn người tốt hơn tớ mà…」

「Đừng nói nữa…」

Yanami đã sắp sửa ngã khuỵu. Đúng vào thời khắc ấy, cơ thể tôi tự động di chuyển. Tôi níu tay của Hakamada lại rồi chen vào giữa hai người họ.

「Ông thôi ngay đi!」

Tôi biết mình làm vậy là sai. Tôi không có vai trò gì ở đây cả. Dẫu vậy, tôi vẫn…

「Hakamada này! Ông hoàn toàn có quyền từ chối người khác. Dù cho có là Yanami hay là một bạn nữ nào đó. Chỉ cần ông muốn thì cứ việc từ chối họ.」

…Tôi có thể cảm nhận được ánh lườm từ phía Yanami, mang thông điệp rằng nhỏ chắc chắn sẽ giết chết tôi ngay tại đây.

「Nhưng nếu ông cứ tự tiện quyết định chuyện tình cảm của Yanami như vậy thì chẳng khác nào ông đang vứt bỏ tình cảm của cậu ấy dành cho ông đi cả!」

Những xúc cảm mơ hồ trong lòng tôi cứ thế tuôn ra thành từng câu từng chữ rõ ràng.

「Nếu đã từ chối người ta rồi thì đừng có nói mấy câu kiểu “tớ muốn cậu được hạnh phúc” hay “tìm người khác tốt hơn để yêu” nữa! Ông là người duy nhất không có tư cách nói ra những câu đó đấy!」

…A, khỉ gió. Gã Hakamada này, nhìn gần vẫn cứ đẹp trai dễ sợ.

Hakamada không phải loại chỉ được mỗi cái mã ngoài. Cậu ta còn tốt bụng và khiêm tốn với tất cả mọi người nữa. Tôi chỉ có thể giận chính bản thân mình mà thôi.

Không giống như cậu ta, tôi mới chỉ quen biết Yanami gần đây. Tất nhiên là còn chưa kể tới việc tôi chẳng hề thân thiết, cũng không phải người đặc biệt gì trong lòng Yanami cả.

Song, dẫu chỉ là một kẻ ngoài cuộc, nhưng tôi là người đã ở cạnh Yanami và chứng kiến những giọt nước mắt và cả sự quyết tâm từ nhỏ.

「Ông có thể dùng tư cách bạn bè để bảo vệ cậu ấy. Chứ đừng có lôi Yanami vào cái mặc cảm tội lỗi vì đã lỡ từ chối cậu ấy của ông!」

Tôi hiếm khi to tiếng như vậy. Đâm ra gào giọng xong, tôi ho sù sụ.

Hakamada lo lắng vỗ lưng tôi.

「Này, ông ổn chứ?」

「A-à…tôi không sao.」

…Chết tiệt, không thể tin được là mình có thể nói ra mấy câu nghe cringe dễ sợ như vậy.

Nếu mình cũng hấp dẫn như cậu ta thì liệu có thể nào đối mặt trực tiếp với Yanami không?

Cảm giác chán chường đột ngột lan khắp cơ thể tôi.

「…Thật vậy nhỉ. Ông nói đúng đấy Nukumizu.」

「Ể? À, ừm. Xin lỗi vì đã chèn hết lời của ông.」

Tôi miễn cưỡng nói xin lỗi. Hakamada chìa tay về phía tôi. Tôi cũng rụt rè giơ tay của mình ra…

「Thôi ngay đi! Đừng có nói ai từ chối ai nữa!」

Tôi bị thổi văng đi sau tiếng hét ấy.

「Ai cho hai cậu cái quyền được kết thúc êm thấm như vậy chứ!? Đừng có tự tiện cho mình được phép chuồn đi êm xuôi như thế! Đầu hai cậu chứa toàn trà sữa đấy hả!?」

「Ưm, thì…」

Yanami nổi xung lên và phi về phía bọn tôi.

Hakamada là người hi sinh trước tiên.

Yanami vồ lấy lồng ngực Hakamada và vùi mặt nhỏ vào lồng ngực ấy.

「Tớ đã luôn yêu Sosuke! Bây giờ vẫn thế! Tớ sẽ không buông bỏ đâu!」

「Anna à, tớ xin lỗi…」

「Nhưng đừng có mà nói xin lỗi! “Tìm người mới để yêu”, cậu nói vậy là có ý gì? Tự lo cái thân mình trước đi!」

Tình cảm đau đáu 12 năm trời cứ thế ứa ra từ khoé mắt Yanami. Nhỏ vùi sâu hơn nữa vào vòm ngực của Hakamada.

「Tớ vẫn sẽ tiếp tục yêu cậu! Thế nên cậu và Karen Himemiya nhất định phải hạnh phúc đấy! Tự lo liệu cho hạnh phúc của mình đi!」

Sau khi nói ra hết những lời ấy trong nước mắt, nhỏ dựa người vào Hakamada.

Tôi vẫn đứng đực ra, chờ đợi thời cơ để lỉnh khỏi nơi này. Đột nhiên, Yanami ngẩng đầu dậy, rời khỏi khuôn ngực của Hakamada.

「Tớ yêu cậu là tự làm tự chịu. Thế nên ai biết đâu đấy, sau này tớ cũng lại tự mình yêu một ai đó khác thì sao!」

Yanami buông tay và đẩy Hakamada ra xa mình, như thể nhỏ vừa mới buông bỏ một điều gì đó.

Thế rồi, nhỏ nghiến răng kèn kẹt và quay người, giống như đang săn lùng con mồi kế tiếp. Sợ vãi.

「Nukumizu-kun! Hừm, ban nãy tớ đang định nói vấn đề gì với cậu ấy nhỉ!?」

「À, ừ thì, cậu không có gì để nói với tớ cả, đúng không ha?」

「À đúng rồi đấy! Tớ không có gì để nói với cậu hết!」

Bốp. Yanami gõ đầu tôi. Một cú cực mạnh. Đau dã man.

「Ủa rồi hà cớ gì lại đi đấm tớ?」

「Thích thì đấm!」

Ể, vô lí đùng đùng thế. Mình chỉ đứng đó thôi mà, có làm cái gì đâu. Kế đó, Yanami chọc liên hồi vào ngực tôi và bắt đầu rót mưa phàn nàn vào mặt tôi.

「Nghe đây nè. Mặc dù tớ biết hành động của cậu chắc chắn là vì tớ. Nhưng đừng có mà tự tiện quyết định người nào thân thiết với tớ mà không thèm hỏi ý kiến tớ trước, oke! Thậm chí còn không thèm đoái hoài ai cả, thích gì làm nấy thôi! Ít nhất thì phải hỏi ý kiến tớ trước khi làm mấy chuyện ngu ngốc kiểu đó chớ!」

「Cơ mà…tớ không nghĩ mình nên bắt chuyện với cậu.」

Nghe lời đáp của tôi, Yanami há hốc.

「Đừng có đưa ra cho tớ mớ lí lẽ quèn đó! Cần thì cứ tới mà bắt chuyện! Cậu thích làm cái quần què gì thì cứ việc làm đi chứ!」

「Ể, được sao?」

「Thế cậu cần được cấp phép để trò chuyện với người khác trên trường hả? Cái lối tư duy khỉ gió gì đấy!?」

Nhưng đang yên đang lành mà đi bắt chuyện với con gái nhà người ta có phải là chuyện tốt đâu, đúng không ta…? Hành động đó chính xác là một loại hành vi phạm tội trong thế giới mà tôi đang sống đấy.

「Tại vì nếu có người bắt gặp Yanami nói chuyện với tớ thì sẽ phiền phức lắm…」

「Tớ sẽ là người tự quyết định xem có cảm thấy phiền phức khi nói chuyện với ai đó hay không! Với cả ấy, ngay cả tớ cũng chẳng hiểu nổi cậu đang nghĩ cái gì trong đầu luôn!」

Ể, ờ thì…thật hả…? Chắc là vậy ha…

Mặc dù bản thân luôn có những hành động đáng ngờ, nhưng tôi vẫn khá là cô đơn. Bất kể là muốn ở bên ai hay không, muốn nói chuyện với ai hay không, dự định làm việc gì, tất cả đều là những điều mà tôi phải tự quyết định.

Sau đó, chấp nhận như thế nào hay trả lời ra sao, đó là việc do đối phương quyết.

「Nói vậy tức là, tớ được…trò chuyện với Yanami-san ư?」

「Còn tuỳ nơi, tuỳ lúc nữa!」

Nhỏ nói đúng. Tôi không kìm được mà nhoẻn cười. Yanami nhìn tôi nghi hoặc.

「Hử, sao trông cậu hạnh phúc thế? Ghê tởm quá đấy, Nukumizu-kun.」

「À thì, Yanami-san nè. Cảm ơn cậu rất nhiều, về mọi thứ.」

「…Cậu vẫn khó hiểu như thường lệ.」

Yanami thở dài và ngao ngán lắc đầu.

「Dù sao thì, cả hai về ngẫm lại hành động ngày hôm nay của mình đi đấy!」

「Tuân lệnh!」

Câu trả lời rõ ràng và đồng thanh. Đó là một khắc ngắn ngủi khi trái tim của tôi và Hakamada được kết nối với nhau.

「Với cả, Sosuke này. Nhớ xin lỗi Nukumizu-kun đàng hoàng đi nhé.」

Sao lại thế? Trước khi tôi kịp hiểu vấn đề thì Hakamada đã cúi đầu.

「Xin lỗi ông, Nukumizu. Cũng bởi cả nghĩ mà tôi đã lôi ông vào rắc rối.」

Không không, đâu phải vậy đâu. Tôi cảm thấy hơi có lỗi. Cuộc trò chuyện này là sao đây?

「Rồi, giờ tới lượt Nukumizu-kun. Cậu cũng cần xin lỗi tớ đi.」

「Ể?」

Dù vẫn chẳng hiểu mô tê gì, tôi vẫn làm theo chỉ đạo của nhỏ.

「Xin lỗi cậu. Tớ hứa sẽ không bao giờ phát ngôn tào lao như thế nữa.」

「Được rồi, tớ tha lỗi cho cậu.」

Yanami khoanh tay và hài lòng gật đầu.

…Bất chợt, Yanami nghiêng đầu bối rối.

「Thế, bọn mình nên giải quyết chuyện này từ đâu nhỉ?」

Tôi cũng thắc mắc là từ đâu đấy. Ba người chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác. Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc reo lên.

Yanami gạt đi nước mắt còn vương lại trên mi mắt và tươi cười nói với bọn tôi.

「Dù sao thì hai cậu nên về lớp trước đi. Chuẩn bị, sẵn sàng, quay!」

Trước hiệu lệnh của Yanami, chúng tôi vội vã quay lưng.

Yanami vỗ lưng chúng tôi một phát thô bạo rồi chen vào giữa.

「Nhanh chân lên hai ông thần, đừng có vào lớp trễ đấy!」

Yanami vẫy vẫy tay, sau đó quay lưng và rời khỏi.

Hakamada vỗ vai tôi.

「Đi thôi Nukumizu.」

「Ừ, đi thôi.」

Chúng tôi nhìn nhau cười khổ và đuổi theo Yanami.

*

Ngày hôm sau, đồng thời cũng là ngày cuối cùng của học kỳ đầu tiên.

Mọi người đều đang bộn rộn trước buổi lễ bế giảng. Từ trên bục giảng, cô Amanatsu la chúng tôi.

「Các em trở về chỗ ngồi. Lấy bản của mình theo số thứ tự…」

Gương mặt cô Amanatsu tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi lấy bảng điểm từ tay cô ấy và về chỗ rồi giở ra đọc.

Tôi đã thể hiện tương đối ổn trong bài kiểm tra học kỳ cao trung đầu tiên đời mình. Mà tạm bỏ qua khoản này đi. Phần nhận xét mới là nơi khiến tôi phải chú ý tới.

“Rất nhiệt tình trong công tác sinh hoạt câu lạc bộ.”

…Tôi có lấy nhầm bảng điểm của ai không thế ? Tức là sẽ có một bạn học trong lớp tôi có phần nhận xét là “Dường như em ấy trên lớp không có bạn bè. Lúc ở nhà thì em ấy như thế nào?” Chậc chậc, xem chừng người xui xẻo đó sẽ có một cuộc họp gia đình vào tối nay rồi. [note42916]

Tôi chống tay lên má và nhìn quanh một lượt. Mọi người đang khoe khoang và rôm rả bàn tán về bảng điểm của bản thân.

Tôi cứ tưởng đâu Yakishio cũng sẽ là một phần tử góp phần vào sự ồn ào đó. Cơ mà ai dè đâu cô nàng chỉ đang nằm bẹp dí trên mặt bàn, hai tay ôm lấy đầu. Xem ra cô nàng cũng sắp có một cuộc họp gia đình đang chờ mình ở nhà rồi.

「Uầy Nukumizu, ông giỏi Quốc ngữ với Toán thế.」

Hakamada ngó trộm bảng điểm của tôi.

「Ừ thì cũng tàm tạm, cơ mà mấy môn khác của tôi cũng chỉ được trung bình thôi.」

「Nhà tôi phải thuê gia sư toán cho tôi đấy. Thiệt tình, tha cho tôi với. Tôi không muốn nghỉ hè rồi vẫn phải tới trường đâu.」

「Ể, Hakamada cũng thuộc Câu lạc bộ về nhà à?」 [note42917]

Không ngờ đấy. +1 điểm mến mộ nha.

「À tại tôi có tham gia một câu lạc bộ leo núi ngoài trường mất rồi nên không vào câu lạc bộ khác được nữa.」

Ể, đùa nhau à? Trong trường chưa đủ thoả mãn nên cậu phải mò ra bên ngoài trường luôn? Điểm mến mộ mà tôi tích luỹ được từ hôm qua bay biến sạch sẽ luôn rồi.

「À nè, lần sau bọn mình đi karaoke nhé.」

Himemiya lên tiếng khi đi về phía bàn tôi.[note42918] Tôi nghĩ mình bắt đầu nghiện những cuộc trò chuyện đời thường như này rồi đấy. Mặc dù siêu ngốc, nhưng cô nàng lại là một nữ sinh tính cách hướng ngoại và tốt tính nữa.

Tôi đưa mắt tìm Yanami và thấy nhỏ đang giỡn với bạn bè mình bằng cách giở trò lấp lửng không chịu trưng bảng điểm của mình ra.

「Được rồi mấy đứa, không quậy nữa và quay trở về chỗ ngồi nào. Nếu mấy đứa không chịu ngồi yên thì khỏi nghỉ hè luôn đấy nhé.」

Cô Amanatsu lớn giọng trong tình cảnh ai nấy trong lớp đều sắp làm loạn tới nơi.

Cả bọn lập tức vội vã quay trở về chỗ ngồi. Sensei nhỏ nhắn của chúng tôi, cô Amanatsu bắt đầu cất giọng nghiêm túc sau khi toàn bộ học sinh trong lớp đã yên vị.

「Sau đây cô sẽ hướng dẫn cả lớp về kỳ nghỉ hè.」

Cô hắng giọng.

Cả lớp không rời mắt khỏi sensei nổi trước thái độ nghiêm túc tới khác với đặc trưng của cô.

「Các em sẽ được nghỉ tổng cộng 40 ngày. Cô mong là tất cả các em sẽ có cho mình một mục tiêu riêng. Đừng để một ngày trôi qua không mục đích. Thời gian có tính liên kết cả đấy. Từng ngày các em trải qua bây giờ đều sẽ ảnh hưởng tới kết quả của kỳ thi diễn ra 2 năm sau đây.」

Cô Amanatsu tỏ ra khá nghiêm túc. Lời của cô khiến tôi trông chờ xem cô sẽ nói gì tiếp theo. Sau đó cô Amanatsu tiếp tục với vẻ nặng trĩu.

「Có những em sẽ cho rằng sensei cũng sung sướng khi có một kỳ nghỉ hè dài như thế…」

Tôi nghĩ rằng cô Amanatsu đang hồi tưởng lại chuyện gì đó tiêu cực. Cô ấy đột nhiên dộng nắm đấm vào bục giảng.

「Nhưng rốt cục thì, trong lúc mấy đứa đang được chơi bời thoả thích thì cô vẫn phải làm việc! Cô là một công nhân viên chức mà! Còn chưa kể còn phải chuẩn bị nào là tài liệu hướng dẫn, thảo bài kiểm tra, biên soạn giáo trình trong kì tới, tổ chức họp ban giáo viên, họp thảo luận học tập, lên kế hoạch cho các chuyến đi cho câu lạc bộ và giải quyết các công việc trường…」

Mặt tối của sensei đột ngột bộc phát. Cả lớp im phăng phắc.

「Đừng có ai bảo với cô rằng sang kỳ hai thì cô đã trở thành Vtuber rồi, okay!? Phí dữ liệu đắt lắm đó có biết không hả!?」

Khéo mình chuyển qua xài điện thoại gập vậy. [note42919]

「Mấy đứa có hiểu cái cảm giác bị coi là trò cười khi cô xin nghỉ vào dịp lễ hội Obon không?[note42920] Ngay cả khi cô đã xin nghỉ phép vào nhiều dịp khác nhau, người ta vẫn nói với cô những câu kiểu “Sướng nhỉ, trong lúc mọi người nai lưng ra làm thì mình lại được nằm dài cơ đấy”. Mấy đứa có biết nó khó chịu như thế nào không!?」

Ủa rồi đây toàn là ca cẩm thôi mà. Sensei à, mấy cái này cô đừng có nói ra cho học sinh nghe chứ.

「Nghe cô nói đây này! Hè này ấy, phần đời còn lại của cô phụ thuộc hết vào buổi họp lớp trong lễ hội Obon đấy! Cho nên đừng có làm ảnh hưởng tới giai đoạn nghỉ phép có lương của cô bằng ba thứ trò tục tĩu bất hợp pháp! Nghe cho thủng từng yêu cầu một, nghe chưa!」

…Sensei à, cô đang luyên thuyên cái gì vậy trời?

Cơ mà nói gì nói, lũ bọn tôi vẫn chỉ là đám thiếu niên chíp hôi. Thế nên hào quang của sensei vẫn hoàn toàn áp đảo cả bọn. Lớp học im lặng i tờ.

Cô Amanatsu điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân. Rồi cô đập tay xuống tờ danh sách lớp trên mặt bục giảng “bốp” một cái.

「Sensei chỉ là đang thể hiện sự quan tâm tới mấy đứa với tư cách là một người đàn anh đàn chị đi trước thôi. Được rồi mấy nhóc, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu!」

*

Kỳ học này cuối cùng cũng khép lại. Tôi ngó đồng hồ đeo tay. Giờ vẫn đang là buổi sáng.

Tôi trốn khỏi cái ồn ào và lúc này đây đang đứng ở cầu thang thoát hiểm của toà nhà cũ, ngắm nhìn những đám mây lững thững trôi trên bầu trời mùa hạ. Hầu như các câu lạc bộ hôm nay đều nghỉ không sinh hoạt. Trên sân trường hầu như không một bóng người.

Việc mua một hộp sữa trên đường tới đây đã trở thành một thói quen của tôi. Tôi chuyền qua chuyền lại hộp sữa giữa hai tay. Để xem nào, tiếp theo mình nên làm gì đây ta?

Tập mới nhất của bộ truyện đã được xuất bản. Đi quất ngay cho nóng và tận hưởng bộ truyện ở nhà hàng gia đình nào…

「H-hơ, c-cậu ở đây à?」

Thực ra tôi đã dự liệu được từ trước. Cá là nhỏ cũng không chịu đựng nổi sự ồn ào của ngày hôm nay. Komari đặt cặp sách nhỏ xuống nền đất. Có vẻ như nó nặng trịch.

「Gì vậy? Không quay lại lớp nữa à?」

「T-tôi chỉ đang giết thời gian thôi.」

Komari lấy ra từ trong cặp sách túi bánh sừng bò. Theo như phỏng đoán thì vẫn là bánh từ ngày hôm qua.

Tôi đưa cho Komari hộp sữa.

「Đây. Tôi chưa bóc đâu.」

「Ể, không cần. Tôi đâu có bảo cậu đưa tôi đâu.」

Miệng nói một đằng, nhưng mắt nhỏ đã sáng lấp lánh hết cả rồi.

「H-hôm nay là sữa cô đặc. …Đ-đắt hơn hộp lần trước 10 yên.」

Ủa, sao cậu biết hay thế. Mà, ít nhất thì cũng không uổng công nuôi cậu ăn mà.

「Thì dù sao hôm nay cũng là lễ bế giảng mà.」

「…N-nhưng tôi vẫn cảm thấy không phải. Đây.」

Trong lòng bàn tay nhỏ đầy nhóc đồng xu. Tất cả đều là loại đồng xu bỏ túi 1 yên và 10 yên.

「Ể? Thôi, không cần đâu mà.」

「T-tại vì, hôm qua cậu bị gã kia c-cướp tiền đúng không, Nukimizu?」

「Không, tôi không có bị cướp tiền.」

「Khoan, đ-đừng bảo là hắn ta cướp…thứ khác đấy?」

Tại sao mắt cậu lại sáng lên như vậy thế hở?[note42921] Đừng có phấn khích không đâu thế chứ.

「Không hề nhé. Trái tim cũng như sự trong trắng của tôi đều còn nguyên si đấy nhá.」

Mà cũng không đúng. Tôi nghĩ rằng một nửa trái tim mình đã bị đánh cắp mất rồi.

Dường như Komari đã thoát ra được khỏi sự bối rối của bản thân. Nhỏ ngẩng đầu và dòm trộm tôi, đồng thời điểm nở một nụ cười mà tôi chưa từng được chứng kiến trước đây.

「C-có mùi k-khả nghi. K-khai mau, c-chuyện bắt đầu t-từ bao giờ?」

Đôi mắt nhỏ lấp la lấp lánh, còn đôi gò má thì căng lên vì phấn khích.

Mà từ từ đã, sao tự dưng tôi lại cảm thấy nhỏ cũng khá là đáng yêu vậy nhỉ? Mặc dù nhỏ là một đứa thần kinh có vấn đề.

「Kể cả cậu có dùng ánh mắt đấy thì cũng đừng hòng tôi mở miệng. Thôi được rồi đấy, cậu nên ăn cho xong đi.」

「Ehehe, …C-cậu nghĩ tôi sẽ bỏ lỡ một c-chủ đề béo bở thế này sao.」

Thông tin nguy hiểm đã rơi vào sai tay người mất tiêu rồi. Mình phải méc Tsukinoki-senpai mới được. …Mà không ổn, méc ai chứ méc chị ấy thì chuyện sẽ chỉ càng thêm tồi tệ hơn thôi

Trong lúc còn đang không biết nên đáp sao, tôi nghe thấy một giọng nói vui vẻ và sảng khoái vang lên từ cầu thang phía dưới. Là Yakishio.

「Ể, tớ không biết trường mình có chỗ như thế này đâu đấy. Ở đây gió thổi dễ chịu quá đi…」

Yakishio phát hiện ra chúng tôi sau khi tới nơi. Cô nàng giả bộ ngạc nhiên và quay lưng lại.

「Yana-chan ơi, có chuyện không ổn rồi. Tớ cảm thấy hai người này đang rất là tình tứ.」

Đùa nhau à? Đấy là điều mà cậu đang cảm thấy thật hả trời?

…Với cả, có phải cô nàng vừa mới nói “Yana-chan” không?

「Tuy là tớ không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng yên tâm. Dù sao cũng chỉ là Nukumizu-kun thôi mà. Chẳng có vấn đề gì to tát đâu.」

Theo sau Yakishio là Yanami. Và nhỏ ném ra một phát biểu vô duyên hết chỗ nói.

「Hơ, Yanami-san. Tại sao cậu lại tới đây vậy?」

「Cái gì mà tại sao? Cậu quên tớ là người khám phá ra nơi này đầu tiên à?」

Yanami mỉm cười ranh mãnh.

「Thế làm sao, bọn tớ khiến hai người bị gián đoạn hử?」

「Thôi, tha. Tớ đang nghĩ tới việc đi chỗ khác rồi đấy.」

「Ở đây toàn là dân FA cả. Có gì hoà thuận với nhau nha.」

Yanami rõ ràng đang cà khịa cả bọn. Về phần Yakishio, mắt cô nàng sáng hết cả lên khi lắng nghe bọn tôi trò chuyện.

「Ể? Nukkun vừa mới làm chuyện gì thế? Đừng bảo tớ là mới vừa xong nha? Mới ban nãy à?」

Cậu làm gì mà quắn hết cả lên vậy, Yakishio? Thế nên tớ mới không thích điểm này ở cậu đấy.[note42922]

「Thôi bỏ đi. Thế hai cậu tới đây làm gì?」

「Một lúc nữa câu lạc bộ điền kinh bọn tớ mới họp, nên tớ mới nài nỉ Yana-chan dẫn tớ tới xem căn cứ bí mật của cậu ấy.」

Hình như Yakishio thực sự yêu thích những nơi cao ráo. Cô nàng tì cả người vào lan can và quan sát sân trường. Ê, cẩn thận kẻo ngã đó má.

Yanami đi tới bên cạnh tôi. Nhỏ đứng cách tôi một khoảng không quá gần, cũng chẳng quá xa. Một khoảng cách tinh tế.

「Nukumizu-kun nè. Trong kỳ nghỉ hè thì câu lạc bộ Văn học sẽ làm gì vậy?」

「À thì…Tsukinoki-senpai có bảo là mọi người nên có một hoạt động gì đó cùng với nhau.」

Yakishio đu người lên lan can. Chân cô nàng đã không còn chạm đất. Cô nàng vươn hai tay lên trời.

「Nghe hay thế. Nhớ rủ tớ nữa nhé! Hè mà, hay là bọn mình đi bắt ve sầu đi?」

Nghiêm túc đó hả? Mà, dù gì cũng là ve sầu ha. [note42923]

Nhưng chúng tôi mới đi bơi với ăn tiệc nướng trong chuyến đi gần nhất rồi mà nhỉ. Thế mà hè này vẫn lại đi đu đưa tiếp à? Tôi đã hoàn toàn biến thành một đứa normie rồi.[note42924] Cảm giác chẳng giống một Câu lạc bộ Văn học chỗ nào cả.

Nếu là một Câu lạc bộ Văn học thực thụ thì đáng lí ra chúng tôi phải ngồi một mình một xó mà viết văn mới đúng chứ ha?

Mắt vẫn dán vào một Yakishio đang vung vẩy chân, Yanami bước nửa bước sát về phía tôi.

「Cậu biết không, chuyến đi vừa rồi khiến tớ rất vui. Nên là tớ rất mong chờ chuyến đi tới lắm đấy.」

「Nhưng Chủ tịch và Tsukinoki-senpai đã chính thức hẹn hò rồi. Tớ làm bóng đèn như vậy liệu có ổn không?」

「Hầy, tớ cảm thấy hạnh phúc bởi vì mọi người đều có mặt. Nói vậy nghĩa là bao gồm cả cậu nữa đấy, Nukumizu-kun.」

Yanami bất ngờ nói. Tôi cúi gằm vì ngượng.

「Ừ,…cậu nói phải ha. Với lại, tớ cũng muốn…」

「Hửm? Cậu muốn gì cơ?」

「Không phải chuyện gì to tát đâu. Chỉ là, tớ muốn nói rằng…mà thôi, bỏ đi.」

…Komari rất hóng hớt chuyện của hai bọn tôi.

Nhỏ ném cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý và kéo kéo chiếc áo đồng phục của Yakishio.

「Hửm? Sao thế Komari-chan?」

Đối diện với Yakishio, Komari không còn cách nào khác, đành rút điện thoại của mình ra.

「A-à,…t-tớ muốn tập chạy.」

Nhưng rồi Komari lại khẽ cúi đầu và cất điện thoại trở lại vào túi.

「C-cậu dạy tớ t-tư thế với mấy cái khác nữa nhé?」

Yakishio tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng nhoẻn cười và nắm lấy tay Komari.

「Cứ để đó cho tớ!」

「Ừ!」

「Bọn mình bắt đầu bằng bài chạy 100 mét trong vòng 12 giây nhé.」

「Ể? T-tớ nghĩ là tớ hợp với c-chạy bền hơn.」

「Ui, cứ thoải mái đi! Tớ sẽ cho cậu thấy Phương pháp Luyện tập mang thương hiệu Yakishio do tớ tự xây dựng.」

「P-phương pháp Luyện tập…thương hiệu Yakishio?」

Komari có chút sợ hãi. Nghe cái tên phương pháp kia, tôi cảm thấy một điềm không lành.

「Nếu cậu có thể chạy 100 mét trong một lần bứt tốc thì chẳng phải nếu bứt tốc 15 lần là sẽ chạy được 1500 mét rồi sao? Tớ đang cố chứng minh giả thuyết này đấy.」

「D-dù sao thì, t-tốt hơn hết cho tớ mấy bài cho người mới bắt đầu,…h-hoặc là kiếm sẵn người hồi sức cấp cứu cho tớ nhé.」

「Rồi, tiếp theo sẽ là luật thứ hai trong Phương pháp Luyện tập thương hiệu Yakishio. Miễn là hôm nay còn có thể chạy, ta có thể chứng minh được rằng chạy 1500 mét thì cũng như chạy 100 mét thôi. Trước tiên thì cứ chạy cái đã nào!」

Yakishio kéo Komari đi khỏi. Lúc vai bọn tôi cụng nhau, nhỏ khẽ thì thầm.

「…C-cậu nợ tôi l-lần này đấy.」

Cảm ơn nha. Lần tới tôi sẽ chuẩn bị cho cậu hộp sữa một lít.

Yanami nhìn theo hai người đang đi xuống cầu thang.

「Hai cậu ấy thân ghê nhỉ.」

「Ừ, chắc thế.」

Chẳng nhất thiết phải đính chính sự bé cái lầm này.

「Cảm giác khó tin thật đấy.」

Yanami khẽ lẩm bẩm.

「Hửm, cái gì khó tin cơ?」

Yanami tì hai tay lên lan can trước khi ném cho tôi một ánh nhìn phức tạp.

「Thì tại mới đó thôi, Komari, Nukumizu-kun và tớ chưa từng có tương tác gì với nhau mà, đúng không? Trước chuyến đi vừa rồi, tớ thậm chí còn chẳng biết Câu lạc bộ Văn học là để làm gì nữa cơ…」

Con nhỏ này, giỡn nhau à? Không thể tin được như vậy mà vẫn tham gia vào chuyến đi cho được.

「Tớ đã thử viết tiểu thuyết, và hoá ra việc đó vui ngoài dự kiến luôn. Những đầu sách mà Komari đề xuất cũng khá thú vị nữa. Sách hoá ra hay ho thực sự đó chứ… 」

Yanami dõi theo những học sinh đang chơi dưới sân trường với vẻ trìu mến.

Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng thật tốt khi Yanami có thể tiếp tục hướng về phía trước sau khi tham gia vào câu lạc bộ. Quả thật là trải nghiệm đọc sách chất lượng cao có thể làm phong phú tâm hồn và cuộc đời của một người…

「Đọc sách giúp con người ta quên đi thực tại đầy đau thương. Có lẽ trong những cuốn tiểu thuyết ấy, mọi thứ sẽ diễn ra theo hướng mà tớ mong muốn.」

Xin phép được đính chính. Nhỏ đang đi thụt lùi thì đúng hơn.

「Yanami-san này. Cậu đừng cố chấp quá. Cậu có nghĩ mình nên thử một khoá lên chùa và ăn chay hè này không?」

Nghe đề xuất của tôi, Yanami cuống quýt xua tay.

「Khoan đã, tớ không có cố chấp nha! Với cả tớ không chấp nhận được việc phải ăn chay đâu! Không ăn là không có được đâu, Nukumizu-kun à!」

Nhỏ kịch liệt phản đối ý tưởng ăn chay. Hay quá, đúng Yanami tôi biết đây rồi.

Lòng tôi trước đó vẫn tràn đầy nỗi lo âu, sợ rằng sự việc xảy ra ngày hôm qua với Hakamada sẽ khiến hai đứa bọn tôi e ngại nhau. Tôi còn chẳng kỳ vọng rằng cả hai có thể trò chuyện một cách bình thường với nhau.

Cơ mà, chà, giờ thì…

「Hửm? Sao thế」

Đôi mắt ngân ngấn nước của Yanami chớp chớp. Tôi đặt tay lên ngực và hít một hơi thật sâu.

「…Yanami-san. Có chuyện này tớ muốn nói với cậu.」

「Hả.」

Nhỏ ngơ ngác đáp lại.

Yanami chớp chớp mắt. Và giống như vừa mới nảy ra suy nghĩ gì đó, nhỏ đột nhiên thẳng lưng.

「Ể!? Cậu có chuyện muốn nói với tớ sao!? Ngay tại đây!? Ngay bây giờ!?」

「Ừm, dù sao thì cũng hiếm khi hai đứa mình có dịp nói chuyện một mình với nhau thế này mà.」

Yanami tỏ vẻ thấp thỏm và chỉnh sửa tóc tai gọn gàng.

「Đợi một chút! Nukumizu-kun à, về chuyện này, cậu nên suy nghĩ kỹ hơn một chút thì tốt hơn mà, ha!? Dù gì cũng phải xem xét thời điểm…」

「Tớ đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều rồi. Nhưng nếu giờ mà vẫn không nói cho rõ ràng chuyện này thì chắc chắn về sau tớ sẽ phải hối hận.」

Cuối cùng thì nhỏ cũng ngộ ra được sự nghiêm túc từ phía tôi.

Yanami chỉnh chu lại lần lượt từ mái tóc, cổ áo đồng phục, chiếc nơ cài cho đến chân váy. Xong xuôi, nhỏ đằng hắng bằng một giọng nghe rất dễ thương.

「Ư-ừ thì, n-nếu chỉ việc…nghe cậu nói thì…」

Cái cách nhỏ tỏ ra hình thức khiến tôi không khỏi nơm nớp hồi hộp. Tôi lấy thêm một hơi thật sâu và đối diện thẳng mặt với Yanami.

「Yanami-san. Làm ơn…」

「T-tớ…」

Sự căng thẳng khiến cho miệng tôi trở nên khô khốc.

Tôi gom nốt chút can đảm cuối cùng và tiến một bước về phía Yanami. Đôi vai nhỏ run lên bần bật.

「…Xin hãy làm bạn với tớ!」 /「Xin lỗi! Tớ chỉ coi cậu là bạn thôi…」

Chúng tôi đồng thanh thốt lên.

…Sau đó là sự im lặng.

Một chú chim hoét đá đậu xuống lan can và cất tiếng kêu đau thương. [note42925]

Chúng tôi cuối cùng cũng hết ngây đơ. Yanami nghiêng đầu.

「…Làm bạn?」

Tôi ân cần gật đầu.

「…Ừ.」

「…………」

Yanami lại đặt tay lên lan can, trầm tư. Nhỏ thở dài sườn sượt.

「…Ra vậy…」

Tiếng thì thầm của Yanami khẽ tới nỗi toàn toàn bị tiếng chú chim hoét đã đập cánh bay đi kia nuốt chửng.

…Ể, bầu không khí này là sao đây? Coi bộ mình cần giải thích cho rõ ràng rồi.

「Nghe này, bởi cậu trả hết nợ cho nên bọn mình sẽ không còn ăn trưa cùng nhau nữa, đúng không. Đúng là tớ với cậu là bạn cùng lớp, còn chưa kể cùng thuộc một câu lạc bộ nữa. Nhưng, ừ thì, tớ muốn có thể ở cạnh cậu với tư cách là một người bạn…」

Trong lúc nói những lời này, chân tay tôi bủn rủn. Mãi cuối cùng thì tôi mới nhận ra một vấn đề quan trọng,

「…Hơ. Gượm đã, Yanami-san.」

「Tớ đợi cậu ngộ ra nãy giờ rồi đấy.」

「Hình như…tớ mới bị từ chối, mặc dù không hề tỏ tình, có phải không?」

「Hừm, không sai. Tớ đoán là cậu có thể nói rằng bản thân vừa mới bị từ chối đấy.」

Bằng thái độ kiểu “Mình biết cả mà”, Yanami gật đầu và vỗ vai tôi.

「Chào mừng tới với thế giới của những kẻ bị từ chối nhé.」

「Tớ có bị từ chối khỉ đâu. Với cả, tớ thậm chí còn chẳng tỏ tình cơ. Cậu đang tự huyễn hơi quá đấy, Yanami-san.」

Yanami-san tỏ vẻ thất vọng sâu sắc trước lời nói của tôi.

「Đợi cái đã! Với cái kiểu nói chuyện ban nãy thì chắc kèo là cậu sắp sửa tỏ tình tớ, đúng chứ!? Và rồi tớ sẽ phải buộc lòng từ chối cậu. Đáng lí ra chuyện này phải kết thúc như vậy mà.」

「Bình tĩnh lại coi, Yanami-san. Nghe này, tỏ tình nó không phải như thế đâu.」

「Ể,…Nukumizu-kun mà lại đang lên mặt dạy tớ về tình yêu sao…?」

Thì cậu cứ thử nghĩ mà xem, Yanami. So với thành tích “thành công: 0; thất bại: 1” thì giữ được thành tích “thành công: 0, thất bại: 0” lại chả chắc kèo thơm hơn, đúng chưa? Mà không sai đâu, tớ là đứa biết nhiều về ái tình hơn là cái chắc đấy.

「Trước tiên thì hai người cần quen biết qua lại 2 3 năm rồi mới tới bước tỏ tình, đúng không? Họ cần phải thấu hiểu và xác định được tình cảm của bản thân dành cho đối phương trước đã. Sau đó thì hai người sẽ phải tới địa điểm chứa kỷ niệm sâu đậm giữa đôi bên để đi tới bước cuối cùng.」

「Cơ mà cái cậu nói là cầu hôn mà?」

Ờ, hình như nhỏ nói phải.

「Nói vậy tức là, 3 năm sau Nukumizu-kun sẽ cầu hôn tớ sao? Tớ có nên từ chối sẵn từ giờ luôn không nhỉ?」

「Còn lâu nhá. Bỏ ngay cái dự định đó khỏi lịch trình của cậu giùm.」

Con nhỏ này vẫn cứ là không có miếng duyên nào, hệt như mọi khi. Mà cuộc trò chuyện còn hơn cả thân quen này khiến tôi quên béng mất một việc. Thế câu trả lời cho yêu cầu làm bạn của tôi là gì vậy?

「À, ừm…」

「Sao vậy?」

「V-về chuyện làm bạn với tớ,…câu trả lời của cậu là…?」

Giọng của tôi cứ nhỏ dần, nhỏ dần.

「Sao cậu lại bắt đầu nói lí nhí rồi…? Với cả bọn mình vốn dĩ đã là bạn bè rồi còn gì?」

「Ể…thật sao?」

「Chứ cậu nghĩ là gì…?」

Yanami nở một nụ cười nhẹ nhàng với tôi rồi oài người trên thanh lan can.

「…Gì thế? Sao cậu nãy giờ cứ nhìn chằm chằm tớ vậy?」

「Hầy, cái khoản này ở Nukumizu-kun, đúng thiệt là…」

「Khoản gì mới được cơ, Yanami-san?」

Thay vì trả lời, Yanami bật cười vui vẻ. Tôi nặn ra một nụ cười nhăn nhó và nhìn Yanami.

…Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm rằng ở một mình không hề tệ. Dù cho có là vấn đề mối quan hệ giữa tôi với những người khác hay cách mà tôi nên sống, tôi vẫn cảm thấy ổn khi đi theo tôn chỉ mà mình tin là đúng.

Chỉ là, đơn giản thì bản thân tôi thích việc la cà với Yanami như thế này.

「Cảm ơn cậu, Yanami-san.」

Đây là lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng tôi.

Trước nụ cười tự nhiên và chân thành của tôi, Yanami có chút ngỡ ngàng. Nhưng nhỏ cũng nhanh chóng nở một nụ cười tương tự để đáp lại.

「Không có gì.」

Nhỏ giơ giơ nắm đấm về phía tôi.

「Từ giờ trông cậy vào cậu đấy, người đồng chí cùng biệt đội bị từ chối của tớ.」

Thời khắc Yanami dứt lời, hai đứa tôi cụng nắm đấm và tôi cũng mỉm cười nói.

「Đằng này không có bị từ chối nhá.」

Truyện Chữ Hay