Hai ngày sau khi đồng ý giúp đỡ Chihaya Asagumo, tôi và Yanami nhận được tin nhắn khẩn của cô nàng. Tin nhắn nói rằng chúng tôi cần có mặt ngay lập tức.
Địa điểm gặp mặt là cửa hàng gia dụng Kalmia nằm ở cửa Bắc ga Toyohashi.
Tôi nhanh chóng băng qua tiền sảnh và tiến vào trong sân ga, dáo dác nhìn quanh. Không có bóng dáng quen thuộc nào. Có vẻ như tôi là người đầu tiên có mặt. Điều chỉnh lại nhịp thở, tôi di chuyển tới phía trước cửa hàng Kalmia và đứng đợi ở đó.
Đã quá 2 giờ 30 phút chiều. Mọi người đang bận rộn mua sắm hoặc đứng chờ nhau. Bầu không khí nơi đây nhộn nhịp và hối hả.
Tôi khẽ cúi mặt, có chút khó chịu, khẽ lẩm bẩm.
“Mình ăn phải cái gì mà lại đồng ý giúp cậu ta thế này...?”
Tôi thực lòng không muốn lật tẩy bí mật nho nhỏ của Yakishio. Không hiểu sao, khi chứng kiến tình cảnh như thể đang bị dồn vào thế chân tường của cô nàng, tôi cảm thấy mông lung mơ hồ. Một câu hỏi cũng vì thế không khỏi dấy lên trong tôi, rằng liệu đâu mới là lời giải xác đáng cho cậu chuyện này?
Bỗng chợt, tôi cảm nhận được một người nào đó đang đứng kế bên mình. Khi liếc sang, lọt vào mắt tôi là một thiếu nữ bận đồng phục thuỷ thủ.
Người đó đeo một cặp kính râm đen hù, mái tóc được cột thành hai búi bồng bềnh, miệng thì đang thon thót ăn bánh Takoyaki đựng trong một chiếc hộp màu đỏ.
Quái quỷ gì đây? Con nhỏ này là dị nhân với nhiều bộ mặt hả trời?
「Ể, Yanami-san đó hả!? 」
Tôi không kiềm được mà cất tiếng hỏi. Yanami ngẩng đầu lên và đắc ý nhìn tôi.
「Cuối cùng Nukumizu-kun cũng nhận ra tớ rồi sao? 」
Yanami tháo kính xuống và gập lại.
「Không phải kính thật đâu nhỉ?」
「Ừm, hàng mã thôi. Thế nào, tớ đeo trông có ra dáng trí thức không?」
Không toát lên nổi tý nào luôn.
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn gật đầu lấy lệ.
「Tớ không biết cậu bị ma xui quỷ khiến thế nào nhưng kiểu ăn mặc hôm nay là sao đấy?」
「Muốn bám đuôi người khác thì cải trang là điều kiện tiên quyết còn gì? Đây là đồng phục cấp hai của tớ đấy. Thấy sao? Đẹp không?」
「À, ừm, đồng phục năm ngoái thì vẫn mặc được mà, đâu có vấn đề gì.」
Đang nói dở thì tôi chợt sững lại. Bộ đồng phục đã chật đi trông thấy...
「Gì thế? Sao tự dưng cậu lại yên lặng vậy?」
Yanami tỏ vẻ bất ngờ, tiện tay thảy nguyên một viên takoyaki bự chảng vào miệng.
「Không có gì, miễn Yanami thấy ổn là được.」
...Đằng nào thì cũng đã mặc đến đây rồi.
Tuy nhiên, vẫn chưa thấy bóng dáng nhân vật chính đã triệu tập chúng tôi tới đây. Yanami đã thử gọi nhưng không có phản hồi.
「Cơ mà tớ hơi bị bất ngờ đó nha. Tớ tưởng Nukumizu-kun sẽ chê chuyện kiểu này phiền phức.」
Trong lúc đang thực hiện cuộc gọi qua Line, Yanami chợt cất tiếng.
「Tức là sao cơ?」
「Thì về chuyện điều tra thực hư chuyện gian tình của Remon-chan ấy. Tớ không ngờ cậu rốt cuộc lại đồng ý tham gia đâu á.」
Thằng này là bị bắt ép đấy nhé...
Ném cho nhỏ ánh mắt bất mãn, tôi hỏi vặn ngược lại.
「Cậu cũng khác gì đâu Yanami-san. Tại sao cậu lại đồng ý tham gia?」
「...Nukumizu-kun cũng thấy dáng vẻ của Remon-chan khi đi bên Ayano-kun bữa nọ mà đúng không?」
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Trên gương mặt Yakishio ngày hôm ấy hiện rõ thứ tâm tình không thể giấu. Hệt như một nụ hoa vừa bung nở.
Tới cả tôi còn nhận ra ngay lập tức, thì dù có đụt cỡ nào, chắc chắn Ayano cũng nhận thức được điều đó. Nếu quả thực là như vậy, mà cả hai vẫn đi riêng với nhau, và Yakishio hẳn cũng hiểu được rằng Ayano đã chú ý thấy tình cảm của mình thì...
「Đừng có đối xử như vậy với người đã bỏ cuộc rồi chứ.」
Nghe tôi nói vậy, Yanami bật cười khúc khích, để lộ ra hàm răng trắng bóc không thua kém gì Yakishio.
「Thế nên trong lúc nước sôi lửa bỏng như này, nhiệm vụ của bọn mình là phải bảo vệ lấy Remon-chan đó. Ngay cả nếu có trách móc cậu ấy, thì cũng chỉ bọn mình có thể mà thôi.」
*
Một lúc sau, Asagumo-san gửi tin nhắn trả lời trên Line.
Cô nàng nói đã phát hiện thấy hai người họ và muốn chúng tôi đi tới toà trung tâm thương mại Minamiguchi Plaza nằm bên cạnh nhà ga.
Khi tới nơi, đập vào mắt chúng tôi là một dãy quầy hàng. Coi bộ sản phẩm được bày bán chủ yếu là ẩm thực và các sản phẩm địa phương. Không khí ở nơi đây ồn ào và náo nhiệt.
「Có thể nhai được cả xương luôn nè Nukumizu-kun. Ui, ngon quá xá.」
Yanami ngoạm một miếng bự chảng và trầm trồ.
...Con mắm này nữa. Mới bẵng đi một cái, nhỏ đã thầu ngay cho mình một con cá nướng muối rồi. Tôi lờ nhỏ đi và rảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng Asagumo-san.
À kia rồi. Cô nàng đang đứng nấp sau một gian hàng, điệu bộ sặc mùi khả nghi. Đang toan tới bắt chuyện, tôi lập tức đổi ý.
Vì đập vào mắt tôi là một bộ đồ cam choé. Đi cùng với đó là một chiếc mũ siêu rộng vành, chính là loại mà các diễn viên nữ hay sử dụng. Trên trán cô nàng là một miếng dán hạ sốt. Ngoài ra cô nàng không quên trang bị cho mình một cặp kính râm tráng gương.
Mẹ trẻ này, và cả con mắm kia nữa. Sao mấy mẹ không được tích sự gì ngoại trừ việc lựa cho mình mấy bộ đồ loè loẹt hoa lá cành vậy hả? Giờ tôi quả thực không muốn để cô nàng biết bọn tôi đã tới nơi.
Ở bên cạnh, Yanami đang nhai rau ráu cái đầu cá thì bất chợt hỏi.
「Kia là người quen của Nukumizu-kun à?」
「Chẳng phải cũng là người quen của Yanami-san sao?」
Thiệt tình đấy Yakishio, thế quái nào mà cậu thua được cả con nhỏ này vậy?
Khi hai đứa còn đang chưa khỏi não lòng khi nghĩ về thất bại của Yakishio thì có vẻ như Asagumo-san đã để ý thấy bọn tôi. Cô nàng nhanh chóng tiến lại gần.
「Ưm...chào...cậu.」
Tôi miễn cưỡng chào. Tay gỡ miếng dán hạ nhiệt trên trán, Asagumo-san cười khúc khích.
「Thế nào, thấy tớ nguỵ trang đỉnh không? Chắc mấy cậu không nhận ra luôn chứ gì? Là tớ, Asagumo nè.」
Ồ quào, tớ hoàn toàn không nhận ra luôn ấy, Asagumo-san à. Tớ là Nukumizu nè.
Xong xuôi, cô nàng cẩn thận dán lại miếng dán hạ nhiệt lên trán. Vậy hoá ra cái đó cũng là một đạo cụ hoá trang ấy hả?
「Thế Remon-chan đã đến đây chưa vậy?」
Yanami hỏi, hơi nhích người ra xa Asagumo.
「Rồi á. Hai cậu ấy đang ở mạn bên kia khu mua sắm. Có vẻ họ đang ghé các gian hàng theo tuần tự. Giờ bọn mình tạm núp ở đây và chờ đợi thôi.」
Nói rồi Asagumo-san lập tức chọn cho mình chỗ ẩn nấp phía sau một quầy hàng. Hai đứa bọn tôi cũng núp sau lưng cô nàng.
Bỗng Asagumo-san lấy ra một thiết bị gắn ăng ten. Đoạn, cô nàng tháo kính râm xuống và chăm chú quan sát bảng đồng hồ. Chẳng có lẽ cái máy quái dị kia thực chất lại chính là quân át chủ bài sẽ có ích cho chúng tôi sao?
「Hơ...Asagumo-san, sao cậu biết họ sẽ gặp nhau ở đây?」
「Tớ đã tiến hành một bản phân tích chi tiết dựa trên những dữ liệu thu thập được từ cuộc điều tra. Tất cả đường đi nước bước đều đã nằm trong tính toán của tớ. Hôm nay chính là thời điểm thích hợp để giăng mẻ lưới bắt gọn.」
Asagumo-san ưỡn bộ ngực khiêm tốn với vẻ tự hào. Yanami nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ hồ nghi.
「Cậu biết hết mọi thứ chỉ nhờ vào tính toán thôi á?」
「Đúng vậy. Độ nhạy và độ chính xác của máy móc thôi vẫn là chưa đủ. Cho nên tớ cần bổ sung thêm cả dữ liệu và tính toán. Sau vô số thử nghiệm và sai số, tớ cuối cùng cũng nắm bắt được đặc tính của thiết bị định vị.」
Hình như tôi vừa mới nghe thấy một danh từ hết sức quan ngại.
「Cậu vừa nói là thiết bị định vị à?」
「Ừ, thì đây là máy GPS mà.」 [note54906]
Mẹ trẻ này vừa đáp lại bằng một tuyên bố cực sốc với vẻ mặt tỉnh bơ. Yanami lại tiếp tục lặng lẽ nhích ra xa hơn...
「Thế chẳng phải...chúng ta đang làm chuyện phạm pháp hay sao?」
「Suỵt. Mitsuki-san và Yakishio-san sắp đến rồi.」
Bọn họ ở đây thật sao? Tôi và Yanami thầm trao đổi qua ánh mắt rồi run rẩy ngó đầu ra từ gian hàng. Bên trong trung tâm thương mại, người người nườm nượp tới để mua sắm. Hai bên lối đi đều được lấp kín bởi những quầy hàng bán thức ăn. Chúng tôi lén hướng ánh mắt về khu trung tâm.
「Phía bên phải! Ngay chỗ quầy kem gelato Ý!」
Nhìn theo hướng đó, tôi thấy một cặp nam nữ ở giữa đám đông tấp nập. Cậu trai cao lớn và đẹp mã, đeo một cặp kính cận, trong khi cô gái đi cùng có nước da ngăm - Không lẫn đi đâu được, đó là Ayano và Yakishio.
Hôm nay Ayano diện một chiếc áo sơ mi trắng cổ đức, Còn với Yakishio là bộ đồng phục trường. Đi bên nhau, họ trông hệt như cặp nam nữ chính bước ra từ trong phim ảnh. Cầm cây kem trên tay, cả hai vui vẻ dạo quanh các gian hàng. Thỉnh thoảng, cặp đôi lại trêu đùa qua lại. Trong mắt người lạ, hẳn họ trông giống một cặp tình nhân ngọt ngào.
Yanami khẽ “Ồ” một tiếng đầy ngưỡng mộ.
「Kia là Ayano-kun nhỉ? Cao to đẹp trai thật đấy. Remon-chan cũng duyên dáng nữa. Đúng là trời sinh một cặp...」
「Này, Yanami-san!」
Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Yanami bụm miệng.
「Xin lỗi Asagumo-san nhé! Ý tớ không phải như thế...」
「Không sao đâu. Chính tớ cũng cảm thấy hai người họ xứng đôi từ trước cả khi bọn tớ chính thức hẹn hò mà.」
Asagumo-san gượng cười.
「Tớ đã rất bất ngờ khi Mitsuki-san chấp nhận lời tỏ tình của mình đấy. Tớ cứ tưởng bản thân đơn phương cơ.」
Cô ấy nói với giọng điềm tĩnh, nhưng rồi bỗng khẽ lẩm bẩm.
「Vậy là, tớ gieo nhân nào...giờ gặt quả nấy rồi nhỉ.」
Cả tôi và Yanami không biết nên đáp lại ra sao. Chỉ đành lặng lẽ quan sát cặp đôi phía đằng kia.
Đôi chim ri vẫn đang vừa ríu rít trò chuyện vừa sóng vai dạo quanh các gian hàng. Yakishio đang bật cười vui vẻ. Nụ cười tuyệt mỹ ấy toả nắng dưới ánh mặt trời.
「Đừng có đối xử như vậy với người đã bỏ cuộc rồi chứ.」
Câu nói ấy vang lên trong đầu tôi. Chúng tôi thì không sao, nhưng tôi không muốn để Asagumo-san phải chứng kiến cảnh tượng này thêm nữa.
「Tớ nghĩ hôm nay điều tra tới đây thôi, Asagumo-san.」
「Có vẻ như họ đang đi mua sắm cùng nhau.」
Giọng Asagumo-san át đi câu nói của tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn và thấy Yakishio đang khoác tay Ayano và hăng hái kéo cậu chàng đi. Hai người họ di chuyển tới quầy hàng bên cạnh. Không nhầm thì đó là gian hàng bán đồ ăn vặt phương Tây, chính là kiểu thích gì thì chỉ việc nhặt bỏ vào một cái xô đựng là xong.
Cây gelato hẵng còn đang dang dở trên tay họ. Khi tôi còn đang thắc mắc họ tính làm gì thì Ayano đã lấy một cái xô, còn Yakishio đảm nhiệm công việc lựa chọn kẹo để bỏ vào trong cái xô đó.
Cả hai sau đó ngồi lựa kẹo đầy thân mật. Có lúc Ayano sẽ lắc đầu và mỉm cười ranh mãnh, giơ cao chiếc xô quá tầm với của Yakishio. Cô nàng cũng không kém cạnh khi nhanh như sóc bật nhảy và bỏ món kẹo đó vào trong xô.
...Không biết đã bao lâu trôi qua, Yakishio và Ayano đã mua sắm xong và biến mất vào trong dòng người. Còn Asagumo-san vẫn đứng lặng, ánh mắt không rời khỏi lối đi.
「Cậu vẫn ổn chứ?」
Asagumo-san gỡ miếng dán hạ nhiệt trên trán xuống bằng những ngón tay gầy gò và quay mặt đi.
「Tớ ổn... Giờ tớ đi trang điểm lại chút đã.」
Asagumo-san đáp bằng giọng bình tĩnh. Đoạn, cô đi thẳng về phía nhà ga.
Sau khi Asagumo-san đi khuất, tôi và Yanami bất lực thở dài.
「Có vẻ như cậu ấy vừa phải hứng chịu một đòn giáng chí mạng rồi.」
「Ừa, trái tim của con gái mỏng manh hơn Nukumizu-kun tưởng nhiều đó.」
Đúng là tôi từng nghe người ta ví rằng con gái được làm từ kẹo đường. Trong trường hợp của Yanami thì là đường và chất béo. Vậy thì đại khái cũng tương tự nhỉ?
Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Yanami lắc đầu ngao ngán vỗ vai tôi.
「Nukumizu thực sự không để tâm tới nhận xét về chuyện xứng đôi vừa lứa tớ mới nói ban nãy đó sao. Yêu đương là chủ đề vô cùng nhạy cảm. Cậu tốt hơn hết nên cẩn tắc vô áy náy.」
「...Ê nè Yanami-san, không phải cậu định đổ hết lỗi lầm do phát biểu của bản thân lên đầu tớ đấy hả?」
「Nếu đúng là như thế thì sao?」
Yanami trả treo.
「Mà cứ coi tất cả là tại tớ cũng được, nhưng cứ để mặc Asagumo-san như thế liệu có ổn không?」
「Sao lại hỏi tớ? Hay là Nukumizu-kun đi kiếm cậu ấy đi?」
「Nhưng cậu ấy bảo đi trang điểm lại, tức là cậu ấy đang ở trong nhà vệ sinh nữ. Nếu vậy tớ có đi cũng phí công vô ích còn gì.」
「Ai khiến cậu phải vào tận bên trong đâu. Đứng đợi ở ngoài là được rồi.」
「Ưm...cậu có chắc làm vậy là ổn không đó?」
「Miễn sao cậu ấy biết được rằng vẫn còn có người quan tâm và lo lắng cho mình là đủ. Mà nghĩ lại thì, hồi tớ ở trong hoàn cảnh tương tự...」
Yanami lườm nguýt tôi.
「...có ai đang ở đây thèm để ý không ấy nhỉ?」
Ồ, đương nhiên là không rồi.
「Với lại, bây giờ nếu người đi kiếm cậu ấy là tớ thì không được hay ho cho lắm.」
Chứ sao, ai mượn mẹ trẻ ban này lộng ngôn chuyện xứng đôi này kia cơ.
「Thôi được rồi. Tớ cũng không biết mình có làm được trò trống gì không, nhưng tóm lại là để đấy tớ lo.」
「Nhờ cậu cả, Nukumizu-kun.」
Tôi rời trung tâm mua sắm và trở lại nhà ga. Dù không rõ Asagumo-san đang ở đâu, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ kiểm tra nhà vệ sinh gần nhất. Thế rồi tôi bỗng bắt gặp một cô gái mặc váy, đội chiếc mũ rộng vành to bản trong một cửa hàng bách hoá. Là Asagumo-san.
Cô nàng đang bắt chéo tay sau lưng với hai bàn tay đan nhau. Cô đang trầm ngâm quan sát bìa một cuốn sách bọc da.
「À ừm....cậu vẫn ổn chứ, Asagumo-san?」
「Ồ, Nukumizu-san đó à.」
Asagumo-san đáp, không hề quay người lại.
Cô vươn tay về phía cuốn sách bọc bìa da dập chìm, nhưng thoáng lưỡng lự rồi thu tay lại.
「Bìa sách đẹp thật đấy. Chắn chắn sẽ rất hợp với cậu ấy, đúng không Nukumizu-san?」
「Công nhận, trông rất thú vị. Ăn rơ với phong cách của cậu ấy.」
「Thật nhỉ. Misuki-san yêu sách lắm.」
Ánh mắt Asagumo-san vẫn không rời khỏi tấm bìa sách dù chỉ một khắc. Cô thì thầm.
「...Mitsuki-san từng nói rằng cậu ấy muốn làm việc trong ngành sách.」
「Thật sao?」
Đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này. Nhưng mà, ngẫm lại thì, mục tiêu thực sự khi đặt chân vào ngành sách là gì nhỉ?
Chẳng đoái hoài chuyện chúng tôi chỉ là những người xa lạ, Asagumo-san bắt đầu kể tôi nghe mọi thứ về Ayano. Tình hình này có hơi phi thực tế, không khỏi khiến tôi có chút chuếnh choáng.
「Mitsuki-san nói rằng mặc dù ấp ủ ước mơ trở thành tác giả, nhưng đó hoàn toàn không phải công việc tương lai cậu ấy muốn hướng đến. Cậu ấy dự định sẽ lên Tokyo học ngành Văn học. Với nền tảng đó, Mitsuki-san có thể trở thành chuyên gia nghiên cứu, làm trong nhà xuất bản hoặc hiệu sách, vân vân, miễn là liên quan tới sách.」
Asagumo-san thao thao bất tuyệt như đang tự trò chuyện với chính bản thân.
「Lần đầu nghe cậu ấy đề cập, tớ đã rất sốc. Không ngờ một người có chung sở thích lại ở gần mình tới thế.」
「Ồ...ra vậy.」
Tôi không biết đáp sao ngoài câu ấy.
「Nukumizu-kun biết gì không? Ước mơ đầu tiên của tớ là trở thành thủ thư đó. Không dễ chút nào nhỉ.」
Asagumo-san rốt cuộc cũng đổi ý và cầm cuốn sách lên. Cô dùng tay rà theo bìa sách.
「Quả nhiên...mọi chuyện đều đúng như tính toán của tớ.」
「Hể?」
「Tớ đã tận mắt thấy họ bên nhau.」
「À, ừm...ừ nhỉ.」
Cô nàng nói tính toán, song thực chất là cài lén máy định vị.
「Thực ra ấy, Mitsuki-san không thích đồ ngọt đâu. Nên có khi nào chỗ đồ ăn vặt ấy là cậu ấy lấy cho tớ không nhỉ?」
「Có thể lắm. Mà không sai được đâu... Nói gì thì nói, cậu ấy cũng là người tử tế mà.」
Tôi gật đầu lia lịa.
「Đúng vậy nhỉ, Mitsuki-san tốt bụng lắm ấy. Cho nên cậu ấy mới đồng ý lời mời mọc ăn kem Gelato của Yakishio-san nhỉ? Cho nên mới cùng cô ấy trò chuyện thật vui vẻ nhỉ? Cho nên mới trông đầy hạnh phúc như thế nhỉ...」
Hình như Asagumo-san đang cố sức kìm lòng. Giọng cô nhuốm vẻ u sầu.
「Mitsuki-san ban nãy trông vui vẻ không kém gì lúc ở bên tớ.」
Cứ lí nhí dần, những câu chữ cuối cùng Asagumo-san thốt ra dường như đã tan biến vào giữa cửa hàng đông đúc náo nhiệt.
「...Gelato.」
「Hể?」
Việc thay đổi chủ đề đột ngột khiến tôi chỉ biết thốt lên một tiếng.
「Tớ chưa từng đi ăn đồ ngọt cùng với Mitsuki-san. Tại tớ biết cậu ấy không phải người hảo ngọt.」
Asagumo-san tháo mũ xuống, rồi lại đội trở lại lên đầu.
「Cho nên...khi thấy cậu ấy ăn kem Gelato cùng với Yakishio, tớ đã có chút buồn.」
「Ừm thì...biết đâu kem của Ayano lại không ngọt. ...Tới bánh kếp cũng có loại vị mặn mà.」
「Có sao? N-nó như nào thế?」
「Thì kiểu như nhân cá ngừ...đại loại thế.」
Một câu trả lời hết sức tuỳ tiện của tôi, song vẫn khiến Asagumo-san tròn mắt ngạc nhiên.
「Tức là trong cây ốc quế cậu ấy cầm đều là cá ngừ sao?」
「Ư-ừ, chính nó đó...chẳng phải nhân cá ngừ cũng là loại nhân phổ biến nhất trong cơm nắm onigiri sao?」
Asagumo-san trông như thể vừa mới trút được một gánh nặng to lớn. Cô nàng bụm miệng cười khúc khích.
「Hì hì...ngần ấy cá ngừ thì bụng Mitsuki-san không chịu nổi cho mà xem. Tớ phải làm salad cho cậu ấy thôi.」
Một lát sau, Asagumo-san ủ rũ cúi gằm.
「Tớ thực sự rất ghen tỵ với Yakishio-san đó. Cậu ấy luôn tự tin biểu lộ cảm xúc của mình, trong khi tớ chỉ chăm chăm lo làm sao không gây rắc rối cho Mitsuki-san.」
「Như vậy cũng tốt mà?」
Asagumo-san một lần nữa trợn tròn mắt ngạc nhiên.
「...Cậu ấy sẽ không ghét tớ chứ?」
「Nói thật thì, tớ không phải chỗ quá thân thiết với Ayano. Nhưng tớ không nghĩ cậu ấy sẽ ghét cậu chỉ vì cậu muốn rủ cậu ấy ăn một cây kem đâu.」
So với con mắm ế chỏng ế chơ lúc nào cũng gây rắc rối cho tôi nào đó thì cặp nhà này vẫn còn tốt chán.
「Tớ không ngờ Nukumizu-kun lại tốt tính như này đấy. Xem ra trước kia tớ đã có hiểu lầm lớn về cậu rồi.」
Ủa, rốt cuộc đã có cái hiểu lầm dấm dớ nào về tôi được lan truyền khắp cả khối rồi vậy...?
Bỗng Asagumo-san ngước đầu lên và nhìn vào tôi bằng đôi mắt long lanh. Trông cô nàng đầy vẻ bối rối.
「Sao thế?」
「Không biết tuýp bạn gái Nukumizu-san thích như thế nào nhỉ? Một ngày nào đó tớ muốn được gặp cô ấy.」
Nói đoạn, cô nàng lại bật cười khúc khích.
「Hả...」
Tôi cũng thích con gái bình thường như bao người khác thôi, song chưa từng nghĩ mình có thể cắm flag thành công và bắt đầu hẹn hò với ai đó.
Ngay tới nữ chính thắng cuộc như Asagumo-san cũng có những rắc rối hậu vinh quang. Còn cái người thậm chí còn chưa nếm mùi hẹn hò như Yanami thì vẫn còn đang âm ỉ nỗi đau vì không thể bày tỏ tình cảm.
Dạo gần đây tôi đã có nhiều mối quan hệ hơn, nhưng có cảm giác cái gọi là tình yêu cũng dường như càng xa vời vợi hơn.
「Tới lúc bọn mình nên quay lại rồi nhỉ? Yanami-san đang đợi cậu đó.」
「...Ừ phải ha. Hôm nay tớ cứ rối tung hết cả lên.」
Asagumo-san cười đáp.
Cô nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên giật mình dựng thẳng lưng.
「Trốn mau, Nukumizu-san!」
Asagumo-san chụp lấy tay tôi.
「Oái? Này, có chuyện gì thế?」
「Nhanh lên! Trốn vào đây!」
Asagumo-san tóm tay tôi cực chặt và lôi tôi vào một gian phòng thay đồ trong một cửa hàng quần áo gần đó.
“Nè, Asagumo-san!?”
“Suỵt! Mitsuki-san phát hiện bọn mình bây giờ.”
Khoan đã, Ayano đang ở quanh đây sao?
Mặc dù hiểu cho sự lo lắng của Asagumo-san, nhưng không phải bọn tôi đang làm gì sai trái cả. Ừ thì trông hai đứa giống như đang đi mua sắm cùng nhau, cơ mà chắc chắn...
「Ể? Nhưng mà nếu để cậu ấy bắt gặp bọn mình như này thì không phải sẽ rất tệ sao?」
「Thế nên tớ mới bảo là trốn đi đấy.」
Tôi ngước mắt lên. Dưới lớp vành mũ, mặt hai đứa chúng tôi về cơ bản đang dán chặt với nhau.
「Ui đau.」
「Ối tớ xin lỗi. ...Trong này chật chội quá.」Như một lẽ dĩ nhiên, phòng thay đồ không được thiết kế để vừa cho hai người. Chiếc mũ vành ép chặt lấy tóc của Asagumo-san, khiến chúng đung đưa cọ vào cánh tay tôi. Chà, Asagumo-san thơm thật đấy. T-tôi biết nghĩ thế này không xứng đáng làm đấng nam nhi tý nào, cơ mà tại sao mấy bạn nữ xinh xắn luôn toả ra mùi thơm vậy?
「Mà Ayano đang không đi chung với Yakishio sao?」
Tôi dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thì thầm nói.
「Ừm, Mitsuki-san đi một mình. Để tớ do thám tình hình bên ngoài.」
Asagumo-san lén dòm ra bên ngoài từ khe hở của tấm rèm cửa.
...Hình như tình tiết hiện tại đang đi theo một hướng rất chi là sai rồi thì phải? Rõ ràng chúng tôi tới đây để thám thính Ayano và Yakishio. Sao bây giờ lại trông như một cặp mèo mả gà đồng thế này?
Nhòm ngó một hồi, Asagumo-san thu người trở lại căn phòng. Cô nàng lấy ra một miếng dán hạ nhiệt mới và dán lên trên trán.
「Ưm, Nukumizu-san nè, tớ biết chuyện này có chút khó xử, nhưng mà...」
「Hả?」
「Mitsuki-san phát hiện ra tớ rồi.」
「Ể!」
Dứt lời, Asagumo-san lập tức kéo mở tấm rèm cửa.
Tôi trông thấy Mitsuki Ayano đang băng băng tiến lại với bộ mặt căng cứng.
Asagumo-san thì mang vẻ phó mặc và cúi gằm.
「Chào Mitsuki-san.」
「Chiyhaya và...Nukumizu sao!? Tại sao hai cậu lại đi với nhau?」
Anh bạn à, anh bạn có hỏi thì tôi cũng chịu chết.
Tuy nhiên, để tránh mồm mép tép nhảy dẫn đến hiểu lầm không đáng có ở đây thì tôi quyết định sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt. Trong tình thế này, tốt hơn hết hãy trông cậy vào tài hùng biện của Asagumo-san.
Tôi đưa mắt cầu cứu Asagumo-san. Cô nàng trông thấy và gật đầu ra dấu...Tốt rồi, xem ra cô nàng sẽ đưa ra được lời giải thích hợp tình hợp lí.
Asagumo-san bước một bước tới trước mặt Ayano.
「Chuyện này, Mitsuki-san à, bọn tớ thực ra...」
Asagumo-san bỗng ngưng lại. Cô nàng xoay người, trên đôi mắt như loài sóc của cô nàng phản chiếu bóng hình của tôi. Tôi có một dự cảm chẳng lành.
「...Thực ra Nukumizu-san có thể giải thích cho cậu đấy.」
*
Nhà ga phía Tây.
Thoạt nghe ai cũng tưởng đó là tên một nhà ga thật, nhưng thực chất chỉ đang ám chỉ cổng phía tây của ga Toyohashi mà thôi.
Tôi và Ayano vai kề vai cùng nhau bước xuống từng bậc thang, không ai nói ai lời nào.
Sau màn gây chuyện của Asagumo, chúng tôi quyết định sẽ có cuộc nói chuyện riêng.
Đây là cổng ra phía tây của nhà ga lớn nhất thành phố, toạ lạc tương đối gần với ga tàu cao tốc Shinkansen nên giao thông vô cùng thuận tiện.
「Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện nhé, Nukumizu.」
「À, được thôi. Hừm, tìm chỗ nào yên tĩnh à...」
Chúng tôi dáo dác nhìn quanh. Ayano nói khẽ.
「...Chỗ đằng này trông có vẻ là nơi yên tĩnh nhất rồi.」
「Ừ, cũng không có ai lai vãng xung quanh nữa.」
Không giống như cổng phía Đông nhộn nhịp, cửa ga phía Tây vắng lặng hơn nhiều. Không đâu lí tưởng hơn nơi này để bàn luận về những chủ đề đầy phức tạp. Cơ mà dù thế đi chăng nữa, sao ở đây vắng người dữ vậy...?
Ayano dừng chân trước một toà nhà sơn đỏ tên “Yamasa Chikuwa”. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Ayano không hề tỏ ra giận dữ. Thay vào đó, vẻ mặt cậu ta giống như đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
「Nukumizu có thể giải thích cho tớ về chuyện xảy ra ban nãy được không?」
「À, ừ, thì...」
Tôi đưa tay lên chống cằm, vẻ đầy ưu tư.
Nhưng bên ngoài trông tôi đang bình chân như vại vậy thôi, chứ sâu trong thâm tâm, mồ hôi lạnh đang không ngừng túa ra.
...Biết giải thích sao về chuyện cùng nhau chui vào một buồng thay đồ với bạn gái cậu ta đây? ...Mà nghĩ kĩ thì mình thậm chí còn chưa làm gì trái với lương tâm cả. Mình tới đây âu cũng chỉ bởi Asagumo-san nhờ vả, và tình cảnh hiện tại cũng đều do cô nàng gây ra. Được rồi, cứ như vậy đi. Mình sẽ thành thực thú nhận.
Gương mặt tôi đầy vẻ quyết tâm. Tôi nhìn thẳng vào mắt Ayano xuyên qua lớp kính cận.
「Người nên có lời giải thích trước tiên mới là cậu mới đúng, Ayano.」
「Ý cậu là sao?」
Ayano cau mày ngạc nhiên.
「Không phải ban nãy cậu có đi gặp riêng Yakishio à?」
Lí do duy nhất tôi có mặt ở đây chính là nhờ có “việc tốt” cậu ta làm ra.
「Tớ chỉ đi mua sắm với cậu ấy chút đỉnh thôi. Bọn tớ cũng sớm ra về mà.」
「Vậy thì cậu giải thích sao về hành động cùng nhau dạo phố lần trước? Còn một vài lần nữa khác đấy. Cậu có muốn tớ vạch trần hết một thể không?」
Câu cuối là tôi bịa ra. Sự im lặng bao trùm. Thế rồi, Ayano bỗng chợt bật cười khúc khích. Cậu ta giơ tay đầu hàng.
「...Cậu nắm thóp được tớ rồi. Vậy là cậu đã trông thấy hết rồi sao? Quả nhiên không thể coi thường Nukumizu mà.」
「Đ...đương nhiên rồi! Tớ đã chứng kiến tất cả.」
Không ngờ cậu ta lại đánh giá tôi cao tới vậy. Mấy mẹ trẻ kia nên nhìn vào đây mà học hỏi nè. Ayano vội vã xua tay.
「Mà đừng vội hiểu lầm nhé, bọn tớ không làm gì sai trái hết á. Với cả cậu cũng thừa hiểu Remon-chan không phải loại người đó mà?」
Không sai, Yakishio không phải người sẽ làm như thế. Dù không thân thiết với cô nàng nhưng tôi vẫn thừa hiểu điều đó. Chính bởi vậy nên tôi và Yanami mới ra tay giúp Yakishio.
Nhưng biết là một chuyện, tôi vẫn nhẹ nhàng lắc đầu lại là chuyện khác.
「Cậu ngẫm thử xem. Cậu đã có Asagumo-san rồi, vậy mà vẫn lén lút đi chơi với bạn nữ khác sau lưng cậu ấy, và còn không phải chỉ một hay hai lần. Kể cả đó có là Yakishio...không, chính vì là Yakishio nên bọn tớ không thể giương mắt đứng nhìn hai cậu như thế được.」
Chúng tôi rơi vào im lặng. Dòng người đã mua sắm xong trong toà Yamada Chikuwa đang nối đuôi nhau ra về.
...Ayano tốt hơn hết nên biết điểm dừng của mình ở đâu.
Sau khi đoàn khách ban nãy đã về hết, tôi tiếp tục cất lời.
「Dù sao thì, giữa hai cậu đang có chuyện gì vậy?」
Ayano dường như đang gặp khó khăn trong việc tìm lời giải thích. Cậu ta cứ há miệng rồi thôi. Cuối cùng, cậu ta cũng đầu hàng.
「Tớ...đang xin tư vấn tình cảm từ Remon.」
「...Tư vấn tình cảm?」
Ừ thì cô bạn gái của cậu ta có hơi...à không phải hơi, mà là hết sức kì quặc, nhưng cô nàng cũng rất dễ thương. Cậu ta còn muốn lời khuyên quái gì nữa vậy? Còn chưa kể hỏi ai không hỏi, lại đi hỏi Yakishio.
Ayano gãi má thẹn thùng. Cậu ta nhìn lảng đi chỗ khác.
「Đ...đây là lần đầu tiên tớ có bạn gái. Thành ra tớ không biết nên làm gì cho phải. Cho nên tớ mới muốn xin vài lời khuyên.」
「Thế thì hà cớ gì trong bao nhiêu người, cậu lại đi nhờ Yakishio...?」
「Cậu hỏi thừa quá. Cậu cũng biết Remon khá nổi tiếng mà. Với cùng là con gái, cậu ấy sẽ hiểu tâm tư thiếu nữ hơn.’’
「Tớ hiểu rồi. Vậy đó là lí do khiến cậu xin lời khuyên của Yakishio...Yakishio.」
...Ặc, cha nội này là một thằng ngốc. Ấn tượng của tôi về Ayano vừa mới rớt từ trên đỉnh xuống vực thẳm.
「Thế cậu xin lời khuyên về chuyện gì?」
「Ừm...chuyện này có hơi tế nhị. Cậu đừng kể cho ai khác nhé.」
「Cậu yên tâm. Cứ tin ở tớ.」
Đằng nào thì tôi làm quái có ai để mà kể cho chứ.
Ayano, cậu ta đẹp trai, nhưng lại là gà gô trong chuyện tình cảm. Nếu phải đi xin tư vấn từ Yakishio, hẳn trăn trở của cậu ta phải dễ thương và đầy sự ngây dại của tuổi trẻ lắm cho mà xem.
「Chuyện là, khi tớ với Chihaya ở riêng với nhau, cậu ấy luôn hơi bị nhiệt tình thái quá...và để nói rõ hơn thì nó hơi thiên về mấy chuyện dâm dê.」
「Ô...ồ...」
Không, chẳng có miếng dễ thương nào ở đây cả.
「Tớ thì cũng là đàn ông con trai. Cho nên đương nhiên tớ không ghét chuyện này, nhưng hình như Chihaya không hề muốn làm “chuyện đó”. Chỉ có mỗi tớ luôn phải là người chủ động, ngay từ những việc như hôn chẳng hạn.」
Ayano vừa nói vừa dáo dác nhìn quanh. Sau khi xác nhận không có ai khác bén mảng xung quanh, Cậu ta tiếp tục thì thào.
「Vẫn còn quá sớm, tớ sợ khi nghĩ xem mình nên tiến xa tới đâu. ...Ngộ nhỡ Chihaya ghét bỏ tớ nếu tớ vô tình làm tổn thương cậu ấy thì sao?」
...Ra vậy. Mặc dù tôi không hiểu chút gì về loại cảm xúc Ayano nhắc tới, nhưng cũng đã rõ ngọn nguồn tâm sự của cậu ta. Lòng tôi đã trút được phần nhiều gánh nặng. Nếu những gì cậu ta nói đều là thật, thì cậu ta và Yakishio không hề có tư tình. Ayano chỉ là đang xin tư vấn tình cảm mà thôi. ...Mà ủa? Khoan!
「Đừng có bảo với tớ cậu cũng nói y chang với Yakishio đấy nhé!? Đùa nhau đấy à!?」
「À thì, tại Remon là bạn nữ duy nhất tớ có thể tâm sự chuyện này mà.」
「...Thật luôn à trời!?」
À giờ tôi nhớ ra rồi. Cha nội này luận về độ đụt thì còn sâu hơn cả hố đen. Cơ mà, kể cả không nhận ra tình cảm của Yakishio đi chăng nữa, thì liệu một người đầu óc bình thường nào lại đi tâm sự chuyện tế nhị này với bạn nữ khác giới không...? Ấn tượng của tôi về Ayano lại rớt vực thêm bận nữa. Nó đã sắp xuống ngang với Yanami tới nơi rồi.
「Giờ thì, tới lượt Nukumizu giải thích rồi đấy.」
Mũi dùi đột nhiên chĩa ngược lại về phía tôi.
Tới lượt tôi ý là sao đây? Tôi ngây đơ tại chỗ. Ayano dợm tiến lên một bước.
「Cứ nói tất cả ra đi. Tớ chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.」
「Chuẩn bị tinh thần?」
「Tớ biết mình không đủ nam tính. Cho nên nếu Chihaya thay lòng đổi dạ và đối tượng ấy là Nukumizu, thì tớ hoàn toàn có thể chấp nhận...」
「Hả!? Khoan, từ từ, gượm cái đã! Chuyện không phải như thế đâu!」
Cha nội này đang nói nghiêm túc đấy hả? Với hình như đầu óc cậu ta chập cheng rồi thì phải? Chứ sao lại đánh giá tôi cao tới vậy?
「Nếu không phải như thế, thì tại sao hai cậu lại đi riêng với nhau? Rõ ràng chuyện là vậy mà, có đúng không?」
「Không, cậu nhầm rồi! Tớ cũng đang xin tư vấn tình cảm thôi!」
Tôi không thể huỵch toẹt mọi chuyện ra được. Asagumo-san nghi ngờ cậu đang cắm sừng cậu ấy với Yakishio. Chính vì thế nên cậu ấy mới lén lút theo dõi những cuộc hẹn bí mật của cậu... Tôi nên giải thích như nào đây? Khó khăn lắm mới đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo được. Tôi thực sự sẽ mất ăn mất ngủ nếu lỡ khiến hai người họ đổ bể và chia tay.
「Xin lời khuyên từ Chihaya sao」
「Ừ, đúng thế, đúng thế! Tớ, thì ừm...cũng đang xin t-tư vấn tình cảm từ Asagumo-san.」
Ayano há hốc ngạc nhiên.
Hiển nhiên thôi, ngay cả tôi còn đang ngơ ngác vì chính lời từ miệng mình nói ra nữa là.
「Tớ chưa từng nghe chuyện cậu có bạn gái trước kia đấy.」
「Tớ không, nhưng mà tớ có thích một người. Cho nên tớ mới xin Asagumo-san tư vấn tình cảm.」
「Nhưng cậu quen biết với hội nữ sinh ở Câu lạc bộ Văn học mà. Tại sao lại cần tìm tới tận Chihaya?」
Dứt lời, Ayano rơi vào trầm tư. Cậu chàng đứng im như pho tượng một lúc lâu.
「...Này, Ayano, cậu vẫn ổn đó chứ?」
Từ phía đằng xa văng vẳng lại âm thanh thông báo chuyến tàu Shinkansen chuẩn bị vào ga. Khi tiếng chuông báo hiệu ngân vang, Ayano cũng bừng tỉnh.
「Tớ hiểu rồi!」
...Hiểu cái gì cơ?
「Không sao. Cậu cứ để đó cho tớ.」
「Ể? Ờm...được thôi? Trông cậy vào cậu vậy. Cảm ơn nhé.」
Tôi đáp chiếu lệ. Cơ mà trông cậy chuyện gì nhỉ?
Biểu cảm của Ayano cuối cùng cũng dịu lại. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
「Bọn cậu ai nấy cũng nói tớ ngốc, tớ đụt này kia. Tới lúc tớ chứng minh điều ngược lại rồi.」
「À ừ, xin lỗi, ý cậu là...?」
Ayano vẫn đinh ninh tôi đang giả ngốc. Cậu ta cười nắc nẻ và vỗ lưng tôi.
「Thì ý cậu là, người cậu thầm thích cũng ở trong Câu lạc bộ Văn học. Vì thế cậu không thể xin tư vấn tình cảm từ hội con gái trong câu lạc bộ được, đúng không nào?」
Người tôi thích ở trong Câu lạc bộ Văn học á? Chắc không nên tính cả những nhân vật trong Light Novel xếp trên giá sách đâu ha? Nhưng mà chuyện đã rồi, tôi chỉ có thể xuôi theo sự bé cái lầm của cậu ta mà thôi. Tôi không muốn làm thủ phạm khiến cậu ta và Asagumo-san chia tay.
「Ừ, cậu bắt thóp tớ rồi.」
「Đừng có bảo người cậu thích là Remon đó nha?」
Tôi dùng hết sức bình sinh lắc đầu.
「Thôi, cậu đừng bận tâm quá. Chuyện của tớ để tớ tự lo. Cậu cứ tập trung cho Asagumo-san đi nhé.」
Ban nãy tôi đã phủ nhận ngay lập tức. Nhưng nếu không phải Yakishio, thì người tôi thích sẽ chỉ còn lại Yanami hoặc Komari. Nói sao nhỉ? Hai người đó thuộc hai thái cực trái ngược hoàn toàn nhau...song họ lại cùng thuộc một câu lạc bộ.
「Nukumizu không cần khách sáo đâu. Cứ dẫn bạn ấy đến, rồi chúng ta sẽ cùng đi chơi chung.」
「Ể? K-không cần thiết đâu. Thôi nào, đây chỉ là chút rung động thầm kín thôi. Tớ có thể giữ trong lòng cho tới khi tốt nghiệp mà.」
Ayano cười khổ.
「Tớ không có bảo cậu phải tỏ tình ngay. Trước tiên cứ gia tăng độ thân thiết thông qua hoạt động câu lạc bộ đã. Hai cậu cần đà để vượt lên trên mối quan hệ bạn cùng câu lạc bộ.」
Cha nội này tự dưng nghiêm túc thế.
「Việc chuẩn bị cứ để tớ lo. À mà, rủ cả Remon đi cùng nữa nhé.」
「Cả Yakishio á? Tại sao vậy?」
Tên nam chính đụt siêu cấp vũ trụ này còn tính gây thêm bao nhiêu rắc rối nữa vậy?
「Thì cậu nói là không thích Remon đúng không? Với cả nếu có thêm một bạn nữ thuộc Câu lạc bộ Văn học đi cùng thì ắt mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn. Nếu cậu ngại không rủ Remon được thì để tớ.」
À, tôi hiểu rồi. Thanh niên này trông vậy mà tâm lí ra phết.
「Hở? Từ đã! Đừng tiết lộ với Yakishio chuyện bạn nữ tớ thích ở trong Câu lạc bộ Văn học! Tuyệt đối đừng!」
「Ồ, tớ hiểu mà, nhưng trong lòng cậu không nghĩ như thế đúng không nào?」
「Không phải thế! Cậu làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được bép xép thừa thãi với Yakishio! Tớ nói không tức là không!」
Giọng tôi khàn đặc. Hà cớ gì tôi lại phải kêu gào la tới khản giọng vì chuyện ngớ ngẩn này vậy?
「Được rồi. Cứ yên tâm, tớ sẽ sắp xếp đâu vào đấy cho cậu.」
Tôi bắt đầu chán ngấy cái sự vô dụng tới bất ngờ của thanh niên Ayano này rồi. Và đồng thời tôi cũng chợt ngộ ra một điều.
...Cậu ta và Asagumo-san quả nhiên là tướng phu thê mà.
*
Đêm hôm đó.
Tôi lằm lười trên giường nói chuyện với Yanami qua điện thoại.
『Vậy tức là Nukumizu-kun đã viện cớ xin tư vấn tình cảm để đánh lừa cậu ấy. Và lại còn nói bạn nữ cậu thích cũng thuộc Câu lạc bộ Văn học á?』
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khách khách phía bên kia đầu dây.
「Không buồn cười đâu. ...Tớ đến là mệt đầu rồi đây.」
『Ui xin lỗi, xin lỗi. Vậy là giờ Asagumo-san đã biết chuyện Ayano thực ra không cắm sừng cậu ấy rồi nhỉ? Chẳng phải đó là tin tốt sao?』
「Ừ thì...chắc là thế.」
Tôi cũng đã truyền đạt lại chuyện này cho Asagumo-san. Mặc dù tôi đã lược đi đôi ba phần để bảo toàn khí tiết cho bản thân, nhưng cô nàng cuối cùng cũng đã chấp nhận được rằng gốc rễ mọi chuyện chỉ là xin tư vấn tình cảm. Từ giờ trở đi, đây sẽ chỉ còn là vấn đề riêng giữa Ayano và bạn gái cậu ta. Thẳng thắn trò chuyện và thấu hiểu đối phương đều là những điều hai người họ sẽ phải tự làm với nhau.
『Thế bọn mình sẽ đi chơi đâu đấy?』
「Ể, đâu là đâu?」
『Ban nãy cậu vừa mới nhắc còn gì? Cậu sẽ phải rủ một bạn nữ trong Câu lạc bộ Văn học đi chơi ấy.』
「À...ừ.」
『Để tớ đi cho.』
「...Thật sao?」
Hôm nay con nhỏ này ăn nhầm gì à? Nhưng mà, từ trong thâm tâm, tôi thầm cảm kích nhỏ. Thay vì cứ để mặc Ayano đổ thêm dầu vào lửa thì chốt đi chơi như này sẽ ổn áp hơn.
『Tớ khá rảnh nên lúc nào đi cũng được. Còn đâu để cậu tự quyết định. Bao giờ chốt rồi thì bảo tớ.』
「À ừ...cảm ơn Yanami nhé.」
『...Với cả, kể cả giờ tớ có muốn đi chơi, thì bạn bè tớ cũng đều có bạn trai hết cả rồi.』
Giọng Yanami lập tức trầm lại. Okay, tôi đã chốt được việc mình cần làm rồi. Chính là phải kết thúc cuộc gọi này trước khi nhỏ bật chế độ ca cẩm.
「À, ờm, sắp đến lúc tớ phải...」
『Nè Nukumizu-kun.』
「Ể, sao vậy...?」
『Cậu không rành nói chuyện qua điện thoại đúng không?』
...Ừ thì, biết làm sao được. Tại vì nó là một cuộc nói chuyện qua điện thoại mà.