Tôi đang trên đường về nhà từ hiệu sách Seibunkan nằm trước cửa nhà ga.
Xuống khỏi chiếc tàu điện màu đỏ, tôi đi dọc theo sân ga. Ánh mặt trời chói chang khiến tôi phải cúi đầu.
Mặc dù giờ đã là cuối tháng Tám, nhưng cái nóng của mùa hè vẫn chẳng hề chịu thuyên giảm.
Tôi băng qua vạch kẻ đường. Cảm giác chạm vào bìa sách trong tay lúc này khiến tôi không khỏi phấn khích cực độ.
Đúng thế, cuối cùng thì tôi đã mua được tập mới nhất của bộ truyện mà bản thân đã phải mòn mỏi chờ đợi từ rất lâu.
Câu chuyện xảy ra tại một thế giới loạn lạc, nơi mà thứ bậc xã hội của bạn được đánh giá dựa trên kích cỡ bộ ngực. Thể loại của bộ truyện là hành động, shounen, kết hợp thêm yếu tố sức mạnh siêu nhiên.
Ở cuối tập trước, bộ ngực người bạn thân của nhân vật chính, Kirari-chan, đã phát triển lên cup C và do đó cô ta chính thức trở thành kẻ thù của nữ chính. Tôi thực sự rất háo hức đón chờ diễn biến tiếp theo sau đó.
À, tôi là Kazuhiko Nukumizu, lớp 1C, đồng thời cũng là một thành viên của Câu lạc bộ Văn học trường Cao trung Tsuwabuki.
Giờ đang là kỳ nghỉ hè. Hôm nay là một ngày yên bình và trầm lặng. Đồng hồ vừa mới điểm 11 giờ trưa. Lúc này chính là thời điểm để về nhà và tận hưởng bìa truyện cùng với những tấm minh hoạ đi kèm trong căn phòng mát rượi điều hoà.
Xung quanh tôi là tiếng ve kêu râm ran không dứt. Về tới nhà, khi vừa bước chân qua cửa thôi, tôi đã nghe thấy những tiếng bước chân rõ mồn một.
「Mừng anh hai đã về!」
Cô bé đang chạy về phía này là cô em gái bé bỏng của tôi, Kajyu Nukumizu, nhỏ hơn tôi 2 tuổi.
Mặc dù thói bro-con của con bé khiến tôi phải sầu não, nhưng nói gì thì Kajyu vẫn là một cô em gái ngây thơ và hết sức đáng yêu.
Hôm nay con bé diện một chiếc đầm vải bò và trên bộ tóc đen dài của con bé có cài một chiếc băng đô cỡ lớn.
「Có chuyện gì thế? Sao trông em vội vội vàng vàng vậy.」
「Ôi không anh hai ơi! Vừa xảy ra chuyện lớn rồi!」
Kajyu lúc này đang ôm một tờ lịch treo tường và nhảy chồm chồm đầy kích động.
「Có phải vấn đề cấp bách không? Với cả, sao em lại ôm cái này?」
「TẠI VÌ, anh em mình phải chốt công tác chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn á! Giờ luôn có được không ạ!?」
…Tôi chẳng hiểu con bé đang nói gì hết trơn.
「Từ từ đã, Kajyu. Đừng kích động nữa. Bao giờ bình tĩnh lại rồi thì nói anh nghe xem có chuyện gì đang diễn ra ở đây nhé.」
「Anh yên tâm, Kajyu đã bình tĩnh lại rồi đây! Chuyện là, lúc Kajyu đang chuẩn bị bữa trưa thì chị ấy bất ngờ ghé thăm nhà mình! À, xí quên, bữa trưa hôm nay là cà ri còn thừa từ hôm qua á!」
Vâng, con bé vẫn chưa bình tĩnh lại được tý nào. Thôi thì, ít nhất tôi cũng biết được bữa trưa hôm nay có món gì.
「Anh hiểu rồi. Cà ri thừa à, cũng ổn đấy. Mà có ai tới nhà mình à?」
「Vâng! Nhưng Kajyu không thể để bộ dạng như thế này tiếp khách được! Cho nên giờ Kajyu đi thay đồ, anh hai tiếp khách thay Kajyu nhé.」
「Ơ, này, đợi đã…」
「Em đã dẫn người ta vào phòng khách nhà mình rồi đấy!」
Còn chưa kịp nói xong, Kajyu đã phóng một mạch lên tầng trên.
Có phải người đó chỉ là một vị khách thôi không? Tại sao con bé lại cuống cuồng hết cả lên như vậy?
Tôi cảm thấy hơi hoang mang. Thế rồi, lúc đang cởi giày, tôi chú ý thấy một đôi sneaker thể thao của nữ.
Xét theo kích cỡ thì đôi giày quá lớn để có thể là giày của Kajyu, nhưng kiểu dáng này lại quá trẻ trung, không thể là giày của mẹ được.
Tôi dồn ánh mắt về phía hành lang. Mặc dù chỉ là lờ mờ, song tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó.
…Làm sao có thể cơ chứ?
Đoán già đoán non cũng chẳng giải quyết được gì, cho nên tôi đi thẳng vào phòng khách.