Truyện ngắn mừng phát hành phiên bản Đài
Buổi tối, tại khu cắm trại. Kaju Nukumizu đang ló đầu ra từ phía sau chiếc tủ để đồ. Cô bé đang làm nhiệm vụ bảo vệ Onii-sama của mình, lúc này đang đi ra từ siêu thị với một chiếc túi ni lông trên tay.
Bên cạnh Onii-sama…là một cô gái. Hai người họ dường như đang vừa sánh bước vừa chuyện trò cùng nhau.
「Cuối cùng thì…Onii-sama đã làm được rồi. …Onii-sama đã kết được một người bạn.」
Kaju cảm động, dùng chiếc khăn mùi xoa gạt đi giọt lệ vương nơi khoé mắt.
Không được, giờ không phải lúc để cảm tạ Trời Phật. Đối tượng là nữ giới. Và trách nhiệm của một cô em gái chính là đánh giá xem liệu cô ta có phù hợp với anh hai của mình hay không.
Kaju rút ra từ trong chiếc túi của bộ đồng phục một cuốn sổ tay. Cô bé khẽ liếm lấy đầu ngòi cây bút chì.
…Trước tiên là về ngoại hình.
Bên trên diện áo phông trơn màu đơn giản, phối cùng với quần bò phía bên dưới. Tuềnh toàng và thoải mái. Song từ góc nghiêng của gương mặt chốc chốc lại lộ ra là đủ để Kaju đi tới kết luận rằng, đối phương cũng là một cô nàng xinh xắn và hấp dẫn. Đồng thời, trái ngược với Kaju, cô sở hữu một thân hình dễ dàng lọt vào mắt xanh của mọi thằng con trai.
Và thế là hai dấu khoanh tròn xoe xuất hiện kề bên hai dòng chữ “Ngoại hình”, “dáng dấp”, đánh dấu sự khởi đầu của bài đánh giá.
Cô gái kia hình như đang nhai thứ gì đó. Đồng thời, cô đang khua tay múa chân trong lúc chuyện trò với Onii-sama của cô bé.
…Không biết hai người họ đang nói chuyện gì với nhau ta. Đừng có bảo là…đang bày trò chim chuột đấy nhé?
Ỏ, cuối cùng thì Onii-sama cũng đã đạt tới cảnh giới biết thả thính con gái nhà người ta…
Giờ đã tới lúc đánh nhanh thắng nhanh. “Bảo bọc” không còn là phương án khả dĩ nữa.
Kaju quyết định thu hẹp khoảng cách giữa mình và hai người kia, cho tới khi cô bé có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ. Chuyện này hoàn toàn không dính dáng gì tới tò mò cả. Ngược lại, thân là em gái, phải nắm được cung cách hành xử của bạn bè của Onii-sama.
Kaju dò dẫm tiến lại gần. Lúc này, đôi tai Kaju đã có thể bắt được chất giọng đầy tươi tắn của cô gái kia.
「Nukumizu-kun nè, lúc ở bãi biển tớ có nghĩ thế này. Chẳng phải cậu đang còm hom quá rồi à? Phải chăm ăn hơn đi chứ.」
Cô gái lôi từ trong túi ra một vật thể màu xanh lá cây, đoạn cắn lấy một miếng nghe giòn tan.
「Kể cả là như vậy thì tớ cũng không nghĩ lấy ớt chuông làm đồ ăn vặt là bình thường đâu.」
「Đâu phải đâu. Ớt chuông có thể ăn sống mà.」
…Đồ ăn vặt?
Nghe những lời từ anh hai mình, Kaju liền hướng ánh mắt về phía bàn tay của cô gái kia.
Thoạt đầu Kaju còn tưởng cô gái kia đang ăn một món ăn vặt gì đó, nhưng kia đúng là ớt chuông tươi, và cô ấy đang bình thản ăn sống nó.
「Chẳng phải ruột ớt chuông đắng lắm hay sao?」
「Theo tớ thấy thì nó giúp tăng hương vị nữa kìa. Với lại cả nhà tớ lúc nào cũng ăn cả trái ớt chuông mà.」
Kaju đắn đo một thoáng rồi ghi nhanh dòng chữ “Yêu rau củ quả” vào cuốn sổ tay.
Thích ăn rau củ không hề tệ một chút nào. Nếu cô bé buộc lòng phải giao phó sức khoẻ của Onii-sama cho cô gái này thì khoa học dinh dưỡng là yếu tố mang tính bắt buộc.
Mình phải đảm bảo chị ấy nắm được hết những công thức nấu ăn gia truyền nhà Nukumizu…Trước hết là món canh miso.
Món khoái khẩu của Onii-sama chính là canh miso Haccho[note46901], gồm canh cá ngừ vằn nấu cùng với đậu hũ, và đậu phụ chiên làm món ăn kè…
「Gượm đã. Yanami-san à, cậu không thể ăn nguyên trái ớt chuông như vậy được đâu!」
Onii-sama của cô bé cất giọng đầy lo lắng và cướp lấy túi ớt chuông từ cô gái kia.
「Oái! Còn có một trái thôi mà!」
「Một cũng đã là nhiều rồi, ô kê? Đằng nào thì chẳng có ma nào lại đi thích ớt chuông sất.」
「Tớ thích đấy, có được không? A, cơ mà tớ lại chẳng phải người sẽ ăn sống nguyên củ cà rốt đâu.」
「Ê nha, tớ đây không phải ngựa nhé. Dù có thế nào thì còn khuya tớ mới ăn cà rốt sống.」
Có vẻ như là…bọn họ không phải đang chim chuột gì hết ráo.
Kaju lặng lẽ tách xa khỏi hai người họ và núp phía sau một đống củi. Sau đó, cô bé đánh một dấu “X” thật lớn bên cạnh dòng chữ “Đang hẹn hò”. Cô bé đóng cuốn sổ tay lại với vẻ mãn nguyện.
「…Quả nhiên, rốt cuộc Onii-sama vẫn phải cần tới Kaju.」