Gió lay rèm rủ, đình không hoang vắng Cùng một ánh trăng.
Hà Hiệp ngồi một mình không ngủ.
Sau bao lời khuyên nhủ, cuối cùng Hà Hiệp đã quay về ở trong vương cung Quy Lạc, nhưng khung cảnh vàng son lộng lẫy nơi đây đâu có hơn gì vương phủ Kính An chìm trong cỏ dại?
Không sao đi vào giấc ngủ.
Sau khi trừ bỏ được những đối thủ hữu hình, thì muôn vàn nguy cơ vô hình lại lần lượt xuất hiện.
Sau khi vó ngựa Vân Thường đạp bằng tứ quốc, tiêu diệt tất thảy những đội quân chính quy dám phản kháng, liền xuất hiện thêm những mầm họa mới.
Lời đồn đại truyền khắp nơi.
Đại quân Vân Thường tạm thời không có đối thủ, nhưng lại khó quản lý hơn trước. Sự tham lam của các tướng lĩnh ngày càng vô độ.
Hà Hiệp bực bội đi lại bên cửa sổ, một lúc lâu mới kìm lòng ngồi xuống, xem kỹ các bản tấu chương trên bàn.
Không có tin tức nào của đám mật thám được cử đi thăm dò tung tích Sở Bắc Tiệp. Sở Bắc Tiệp quả không hổ là Trấn Bắc vương lừng danh thiên hạ, có thể giấu mình như thế, khi đại quân Vân Thường tấn công Quy Lạc, cũng không hề thừa cơ công khai chiêu binh mãi mã, không bước ra kêu gọi triệu tập các bè phái hay đám tàn binh đứng dậy phản kháng. Sở Bắc Tiệp không hề để ý đến cơ hội mà Hà Hiệp đã dự liệu, thậm chí còn là những cơ hội mà hắn cố tình tạo ra cho Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp luồn lách như gió, nổi bên đông một lát, nổi bên tây một lát, chỉ cần chút thủ đoạn cũng đủ xoay mấy chục vạn quân Vân Thường như chong chóng.
Giờ lại xảy ra chuyện ở Bắc Mạc, có tin báo rằng Thượng tướng quân Nhược Hàn của Bắc Mạc đang bí mật chiêu mộ tân binh.
Thật có chút ngoài dự liệu.
“Người đâu”.
Sau rèm lập tức xuất hiện hai thị vệ và hai viên quan trực đêm, nhanh chóng đứng thành hai hàng, buông tay, đồng thanh đáp: “Có”.
Hà Hiệp hỏi: “Việc chiêu binh ở Bắc Mạc tiến hành thế nào rồi?”.
“Trên hàng ngàn thôn trang của Bắc Mạc, ngày nào cũng có những người trẻ tuổi bỏ trốn, không rõ đi đâu. Vi thần đã ra mấy nghiêm lệnh trừng phạt những người này, nhưng bọn Bắc Mạc đáng ghét đó đều không sợ chết. Nghe nói tên tiểu tặc Nhược Hàn đang bí mật lập không ít điểm chiêu mộ tân binh ở Bắc Mạc. Vi thần đã cử người đi tiêu diệt hai, ba điểm, nhưng…”
“Ta không hỏi bọn loạn quân đó”, Hà Hiệp lạnh lùng, “Ta hỏi việc chúng ta dán cáo thị chiêu mộ tân binh ở Bắc Mạc, có bao nhiêu người đến tòng quân?”.
Đầu vị quan viên đứng trên càng cúi thấp hơn, chần chừ giây lát, nghe Hà Hiệp lạnh lùng hừ một tiếng, đành miễn cưỡng bẩm báo: “Tính đến nay, chắc khoảng… khoảng ba đến năm trăm người”.
Hà Hiệp giận dữ, suýt chút nữa đập bàn cái rầm, nhưng cố ghìm lại, hạ giọng hỏi: “Chẳng phải ta đã nói, điều kiện chiêu binh không được quá khắt khe sao?”.
Vị quan viên kia run rẩy đáp: “Vi thần đã làm theo sự dặn dò của tiểu Kính An vương, thông báo với dân chúng Bắc Mạc, tòng quân sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, tiền thuế đóng của cả hộ cũng được giảm một nửa…”. Nói tới đây, thấy ánh mắt Hà Hiệp quét qua, tên quan sợ quá không dám nói thêm.
Từ khi tin thành lập tân quốc lan ra ngoài, Hà Hiệp có dự định dùng nhân tài các nước, nên thái độ của hắn đối với đám quan Vân Thường này chẳng còn tốt như trước.
Lần trước, Thôi đại nhân quản việc cung ứng trà cho vương tộc đến bẩm báo, cũng không biết đã nói sai điều gì, lúc vào còn đi thẳng, khi ra đã bị đánh cho nằm dài. Các thị vệ khiêng xác Thôi đại nhân ra ngoài, máu chảy ròng ròng trên lối đi lát đá xanh, khiến sắc mặt những vị quan đang chờ bên ngoài cũng trắng bệch, hai vị tuổi cao còn ngất ngay tại chỗ.
“Tình hình Quy Lạc thế nào?”, Hà Hiệp tiếp tục hỏi.
Vị quan chủ quản việc này sớm đoán ra Hà Hiệp sẽ hỏi đến, trong lòng đã có sự chuẩn bị, ông ta tiến lên một bước, thận trọng đáp: “Sau khi có thông báo, chắc được khoảng bốn trăm người”.
Quy Lạc cũng ít thế sao?
Hai hàng mày thẳng tắp của Hà Hiệp cau lại. Năm xưa khi vương phủ Kính An vẫn còn, chỉ cần Hà Hiệp lên tiếng, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhi Quy Lạc bất chấp sinh mạng, nguyện quên mình dốc sức cho Hà Hiệp.
Nay lại thành ra thế này…
Hai đầu lông mày đau nhói, Hà Hiệp lấy tay day vài cái, sau đó hạ giọng: “Cũng không thể trách các ngươi. Truyền lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, giảm một phần ba thuế má các vùng. Đại quân không được quấy nhiễu dân chúng, cướp bóc của cải, kẻ nào không tuân theo lệnh này, dù là quân hay tướng, giết hết không tha. Còn nữa, hãy tổ chức tang lễ cho ba người Hà Túc theo nghi lễ quốc quân, an táng trọng thể”.
Thị nữ bên cạnh thấy Hà Hiệp có vẻ mệt mỏi, bèn lặng lẽ dâng trà. Hà Hiệp bưng trà, đưa lên mũi, lại hỏi: “Tân quốc sắp thành lập, đã tìm đủ vật cát điềm lành trong thiên hạ chưa?”.
Người dưới kia đang lo Hà Hiệp sẽ hỏi câu này, nghe vậy thì mặt ủ mày chau.
“Nhìn sắc mặt ngươi, xem ra là chưa tìm thấy gì đúng không? Thôi được rồi, tạm thời không nói đến việc này”, Hà Hiệp lại nói, “Gần đây khắp nơi đồn đại, nói cái gì mà thất bại đã rành rành, tai họa sẽ giáng xuống chúng sinh, các ngươi có biết không?”.
Hai vị quan đứng im như gỗ, lén nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Hà Hiệp đang toàn tâm toàn ý muốn xây dựng tân quốc, ai dám bẩm báo rằng tứ quốc đều xuất hiện điềm gở chứ?
Gần đây, trên khắp Bắc Mạc, Đông Lâm và Quy Lạc đều đột nhiên xuất hiện không ít những dấu hiệu bất thường. Bùn dính máu, chim yến chết từ trên không trung bất ngờ rơi xuống, tượng đất rơi lệ… Binh mã loạn lạc, nay lại xảy ra chuyện thế này, lòng người càng bàng hoàng. Những điềm dữ này cứ một đồn mười, mười đồn trăm, càng ngày càng huyễn hoặc, càng ngày càng đáng sợ. Nói đi nói lại, đều là việc thành lập tân quốc sẽ gây ra họa lớn.
Những lời đồn đại đó cũng len lỏi vào tận trong quân.
Trong đại quân Vân Thường vốn cũng có những đại tướng không tán thành việc thành lập tân quốc, tuy không dám nói ra, nhưng cứ ấm ức trong lòng. Đối với hàng binh của ba nước còn lại, mười người thì có đến tám người oán hận Hà Hiệp.
Hà Hiệp thấy họ không dám lên tiếng, cũng chẳng làm khó, chỉ cười nói: “Mấy thủ đoạn vặt vãnh này mà cũng dọa được các ngươi sao? Chẳng qua chỉ là có người đang ngầm chọc phá thôi. Truyền lệnh, các vùng tăng cường phòng bị cảnh giác. Các ngươi chọn ra mấy người có tài cán đi khắp nơi điều tra, vạch trần mấy trò này cho ta!”. Nói xong, Hà Hiệp cúi xuống phê duyệt đống tấu chương, rồi mới bảo: “Lui cả ra đi!”.
Hai quan viên như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài. Ra khỏi bậc cửa, họ quay lại nhìn nhau, áo ai cũng ướt nhẹp.
Gió đêm thổi đến, lạnh thấu xương.
Đông Chước nhận lệnh cai quản đạo quân Vĩnh Xương, từ Vân Thường đã kịp đến đây. Đông Chước từ nhỏ đã đi theo Hà Hiệp, thân phận hơn người, các quan văn võ khác đều về nơi ở đã được bố trí, Đông Chước vừa đến Quy Lạc, đã vào ở hẳn trong vương cung.
Hai viên quan vừa đi, Đông Chước đã bước vào. Thấy Hà Hiệp đang nhắm mắt ngồi dựa vào ghế, như dưỡng thần, Đông Chước bèn liếc mắt sang đống công văn chất đầy trên bàn, khẽ nói: “Thiếu gia mệt rồi, hay nghỉ ngơi sớm đi”.
Đông Chước nói liền hai lần, Hà Hiệp mới từ từ lắc đầu, mở mắt, nói: “Không sao. Mấy hôm nay ngươi cũng bận rồi, mau về nghỉ đi”.
Đông Chước vâng một tiếng, nhưng vẫn đứng nguyên chỗ cũ lúc lâu vẫn chưa cất bước.
Thấy Đông Chước không chịu đi, Hà Hiệp bật cười nói: “Tên tiểu tử này, giờ ra ngoài ít nhiều cũng là một đại tướng quân rồi, sao vẫn lôi thôi dài dòng như thế? Được rồi, không đi thì ở lại đây, ta cũng đang muốn hỏi xem ngươi cai quản cánh quân Vĩnh Xương thế nào?”.
“Thương Lộc luyện binh rất quy củ, hai hôm nay, Đông Chước đã mấy lần ghé qua nơi đóng quân của đạo quân Vĩnh Xương ngoài thành, binh sĩ thao luyện rất tốt, có thể thấy trước đây họ đã được chuẩn bị một nền tảng rất chắc chắn. Chỉ là…” Đông Chước có chút ngần ngừ, “Cũng có thể vì Đông Chước không có kinh nghiệm luyện binh, trước đây cũng không có cấp bậc trong quân, nên những tướng lĩnh dưới trướng tuy ngoài mặt vô cùng cung kính, nhưng sau lưng lại có người không phục”.
Hà Hiệp khẽ “hừ” một tiếng, không nói gì.
Đông Chước cũng đang suy nghĩ về việc này, bất giác hỏi: “Luận về hành quân đánh trận, Phi Chiếu Hành thực là một nhân tài. Phi Chiếu Hành cũng đã trừ bỏ Thương Lộc, sao thiếu gia không để hắn chỉ huy đạo quân Vĩnh Xương?”.
Nghe thấy cái tên Phi Chiếu Hành, Hà Hiệp bỗng lạnh lùng hừ một tiếng, Đông Chước giật mình, vội vã im miệng.
Sự tĩnh lặng trong cung điện nguy nga lộng lẫy thực khiến người ta ngạt thở.
Đông Chước gần như là lớn lên bên cạnh Hà Hiệp, xưa kia họ vẫn nghĩ gì nói nấy, không hề cấm kỵ. Nhưng mấy năm gần đây, tâm tư của Hà Hiệp ngày càng khó đoán, có những lúc chỉ một ánh mắt lạnh lùng của Hà Hiệp cũng khiến người ta lạnh thấu xương. Vị thiếu gia ngày trước đang dần tiến đến vương vị nhưng cũng chẳng còn là chính mình. Chỉ một tiếng hừ lạnh lúc này, Hà Hiệp cũng đã toát ra sự uy nghiêm của bậc chí cao vô thượng và cả sát khí đằng đằng.
Càng nghĩ, Đông Chước càng cảm thấy buồn.
Một lúc sau, thấy Đông Chước lặng im đứng đó, không dám lên tiếng, Hà Hiệp bèn vẫy Đông Chước vào, hạ giọng: “Có việc này giao cho ngươi làm. Phi Chiếu Hành giấu ta, kết giao với lũ đầu trộm đuôi cướp bên ngoài, tham lam vơ vét không từ thủ đoạn. Ngươi hãy thay ta tìm những tội chứng ấy, nhớ là phải thận trọng hành sự, không được để lộ tin tức ra ngoài”.
Đông Chước lại ngẩn người.
Không cần hỏi, hắn cũng biết thiếu gia đang xử lý Phi Chiếu Hành. Với thủ đoạn của thiếu gia, không ra tay thì thôi, đã ra tay tất sẽ là một đòn sấm sét, không thể giãy giụa. E là Phi Chiếu Hành cũng chẳng thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Thiếu gia hiện đã có cả tứ quốc, trong đó không ít công lao là của Phi Chiếu Hành, Đông Chước hiểu rõ những điều này. Không biết Phi Chiếu Hành đã chọc giận gì thiếu gia, mà xem ý thiếu gia, một khi nắm được đầy đủ tội danh sẽ đưa Phi Chiếu Hành ra trừng trị, không cho một cơ hội sửa chữa sai lầm.
Đông Chước đang nghi ngờ, Hà Hiệp lại hỏi: “Nghe rõ chưa?”.
“Nghe rõ rồi”, Đông Chước hạ giọng trả lời.
Ánh mắt quét qua khuôn mặt Đông Chước, Hà Hiệp chợt hỏi: “Có phải ngươi thấy ta quá vô tình?”.
Đông Chước vội vã lắc đầu.
Đôi đồng tử sắc sảo của Hà Hiệp nhìn Đông Chước. Đông Chước không thể che giấu mọi ý nghĩ của mình trước ánh mắt ấy, cảm giác nhưng ruột gan đang bị móc hết ra, nên vô cùng lúng túng.
Hà Hiệp nhìn Đông Chước một hồi, bật cười, nói: “Có ai ngờ việc lại trở thành thế này? Ta sắp lập tân quốc, đăng cơ làm hoàng đế. Một kẻ bộp chộp như ngươi cũng trở thành đại tướng quân thống lĩnh cả một đại quân. Sính Đình…”. Hà Hiệp bỗng dừng lại, khuôn mặt tuấn tú thoáng nỗi thương cảm khó nói thành lời.
Sính Đình, một Sính Đình bầu bạn sớm hôm từ thuở nhỏ, lúc này đáng ra phải ở trong vương cung Quy Lạc, đàn một khúc mừng ta công thành danh toại, giờ lại đang ở đâu?
Hà Hiệp không thể quên đi tiếng cười vang vọng khắp vương phủ Kính An của Sính Đình, trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng rực rỡ như cánh hoa.
Lần theo tiếng cười ấy, Hà Hiệp có thể dễ dàng tìm thấy Sính Đình, kéo nàng ra khỏi tiểu viện, vẻ mặt vô cùng hồ hởi: “Sính Đình, chúng ta đi cưỡi ngựa thôi”.
Chúng ta cùng cưỡi ngựa, cùng vẽ tranh, cùng đọc sách, cùng nghe hát…
Cùng ra chiến trường…
Hà Hiệp nhìn chăm chăm vào ngọn nến, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt đã khôi phục chút hiền hòa ngày xưa.
Khoảnh khắc này, Đông Chước như đang được gặp lại tiểu Kính An vương phong lưu đa tình trong vương phủ Kính An ngày trước.
Cơn gió nhẹ thổi bay những mành tơ đẹp đẽ dài quét đất bên khung cửa mở toang.
Đông Chước khẽ hỏi: “Thiếu gia cũng cảm thấy Sính Đình còn sống?”.
“Sở Bắc Tiệp đã xuất hiện, ngoài Sính Đình, liệu ai có thể khiến hắn xuất hiện?” Nhắc tới Sở Bắc Tiệp, vẻ mặt hiền hòa mới đây đã không cánh mà bay, thần sắc Hà Hiệp hoàn toàn thay đổi, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Đông Chước suy nghĩ giây lát, không nén được lại hỏi: “Đến giờ, cũng chưa ai tận mắt nhìn thấy Sở Bắc Tiệp, nói gì là Sính Đình. Dù thế nào, chúng ta cũng phải gặp được người…”.
“Gặp được, ta sẽ giết luôn!”, Hà Hiệp bỗng nghiến răng, đập mạnh xuống bàn.
Tai Đông Chước như ù đi, cả người đờ đẫn, hồi lâu mới lắp bắp hỏi: “Thiếu gia… đang nói đến… Sở Bắc Tiệp?”.
Sở Bắc Tiệp xuống núi, rất có khả năng liên quan đến Sính Đình. Việc này Đông Chước đã phần nào đoán ra qua những lời nói của Hà Hiệp. Nếu Sính Đình đang giúp Sở Bắc Tiệp chống lại thiếu gia, thì phải làm thế nào? Đôi trẻ nô đùa ngày trước, giờ như hai ngọn núi đối đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra cảnh binh đao tương tàn, thực đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn.
Vì điều này mà Đông Chước phải đau buồn ảo não bao ngày nay, không dám hỏi Hà Hiệp. Đông Chước vẫn còn giữ lại chút ngây thơ từ thuở ở vương phủ Kính An, nên muốn nhân cơ hội này nghe ý kiến Hà Hiệp, xem giữa thiếu gia và Sính Đình còn ít khả năng cứu vãn nào không, bởi hắn không tin hai người họ lại nhẫn tâm đến thế.
Hà Hiệp mặt lạnh băng, gằn từng tiếng: “Không, ta đang nói đến Sính Đình”.
Vẻ mặt Hà Hiệp tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Chưa bao giờ nghĩ Hà Hiệp lại tuyệt tình đến vậy, Đông Chước bỗng thấy toàn thân lạnh toát, trong lòng như có những móng vuốt sắc đang cào cấu, đau đến khó chịu, phải lùi ra sau một bước.
Ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm về đống công văn trên bàn như đang nhìn kẻ thù, một lúc lâu sau, khuôn mặt căng cứng của Hà Hiệp mới từ từ giãn ra, bất lực đến thê thảm, cười chua chát, lẩm bẩm: “Tại sao Sính Đình lại làm thế? Không hề nể chút tình nghĩa nào ư?”, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch trong ánh nến.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều cảm thấy không có gì để nói.
Hà Hiệp xua tay bảo: “Đi ngủ đi, ngày mai còn có việc của ngày mai”.
Đông Chước đáp: “Vâng”, rồi lặng lẽ cúi đầu, lùi ra ngoài cửa.
Sau lưng bỗng thấp thoáng vang lên tiếng thấp trầm của Hà Hiệp.
“Phi thiên vũ, trường không mộng, tình nghĩa chưa từng trọng…” Lời hát xen lẫn tiếng thở dài như có điều gì mất mát, ẩn chứa nỗi hối hận không nói thành lời.
Về đến chỗ ở, Đông Chước mới nhớ ra, đó chính là câu thiếu gia ngâm nga trong phủ phò mã hôm nào. Khi cùng Diệu Thiên công chúa thưởng rượu, trong lúc cao hứng, thiếu gia đã tuốt kiếm hát như vậy.
Đêm đó, khắp sân loang lổ dấu tuyết chưa tan hết.
Đám ca vũ mặc y phục Bắc Mạc, màu sắc sặc sỡ, thắt lưng đeo trống, thân hình uyển chuyển linh hoạt, hai tay gõ trống, bộ dạng vô cùng mới mẻ, khiến Diệu Thiên thực sự thích thú.
Phu thê hào hứng uống rượu dưới trăng.
Diệu Thiên cười tươi tắn, Hà Hiệp rút kiếm hát vang.
Phi thiên vũ, trường không mộng, tình nghĩa chưa từng trọng…
Cuối cùng Đông Chước đã hiểu ra, tại sao thiếu gia lại muốn giết Phi Chiếu Hành.
Đông Chước không thể nào quên cái cảm giác như bị ánh chớp xé tan lòng khi nghe Phi Chiếu Hành dâng lời trừ khử Diệu Thiên công chúa với thiếu gia.
Thành Thả Nhu.
Cũng có thể vì chiến loạn, bách tính không còn nhà để về, lưu lạc bốn phương nên gần đây số người vào thành liên tục tăng.
“Người đông thì người đông, người đông có cái hay của người đông. Tốt lắm. tốt lắm!”. Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Phiên Lộc cười khoái trá.
Mấy ngày gần đây Thủ thành đại nhân vô cùng vui vẻ, tâm trạng tốt chưa từng thấy, không còn chút phiền não bất an của mấy hôm trước. Lúc này, Thủ thành đại nhân đang ngồi vắt chân chữ ngũ nói chuyện phiếm với Sư gia, rồi bỗng nhớ ra một chuyện, vội dặn: “Mấy người bằng hữu của ta trong quân ngày trước toàn những người quen với giết chóc, có mấy người không thích qua lại với người ngoài, ghét nhất bị kẻ khác dò la động tĩnh của mình. Ngươi phải cẩn thận, đừng chọc giận họ”.
Biết Phiên Lộc xuất thân trong quân, những lời này thật chứ chẳng đùa, Đỗ Kinh vội vã vâng vâng dạ dạ: “Bằng hữu của đại nhân, tiểu đệ nào dám làm phiền? Không dám, không dám”.
“Có cho ngươi cũng không dám”, Phiên Lộc nhướng môi cười.
Phiên Lộc biết rõ, nếu tin tức phủ thủ thành này chứa chấp Trấn Bắc vương lọt ra ngoài, chưa biết chừng mấy chục vạn quân Vân Thường sẽ lập tức vây đến. Có điều, Sở Bắc Tiệp và những người kia đều là tướng sĩ trải qua trăm trận chiến, trí dũng song toàn, nhạy cảm hơn người, chắc chắn không có sơ hở. Bọn người dưới trong phủ cũng toàn kẻ ù ù cạc cạc, chỉ có sư gia Đỗ Kinh là thông minh hơn một chút, biết đâu sẽ nhận ra điều gì.
Phiên Lộc cũng không lo, vì đã dặn Mạc Nhiên cử một cao thủ giám sát Đỗ Kinh, một khi phát giác ra chuyện gì, sẽ lập tức giết người diệt khẩu.
Dù gì Phiên Lộc cũng là một thủ thành, ở cái thành Thả Nhu bé tẹo này, hắn chẳng khác gì một hoàng đế, muốn giấu ai thì có gì không được? Thuộc hạ bẩm báo gần đây số người vào thành tăng lên, Phiên Lộc đã đoán ra mười người thì có đến chín người là binh lính do Sở Bắc Tiệp đưa tới đang phân tán vào thành.
Phiên Lộc đang tươi cười, bỗng nghe giọng thánh thót đang hỏi sai dịch bên ngoài: “Thủ thành đại nhân có trong này không?”.
Phiên Lộc đứng bật dậy khỏi ghế, cao giọng đáp: “Ta ở trong này!”.
Chẳng mấy chốc, Túy Cúc đã đẩy cửa bước vào, tay bê một khay vuông. Thấy Phiên Lộc, nàng mỉm cười: “Hóa ra cũng có lúc Thủ thành đại nhân chăm chỉ làm việc như vậy”. Túy Cúc tươi cười đặt chiếc khay lên bàn, trong đó là bát cháo còn đang bốc khói.
Phiên Lộc nhìn Túy Cúc, lại nhìn bát cháo, cười thầm trong bụng, nhưng vẫn cố ý nói: “Ta ăn sáng rồi”.
Túy Cúc cũng chẳng giận, chỉ nói: “Thế thì để Sư gia ăn vậy”.
“Hắn dám ăn đồ của ta?”, Phiên Lộc vội ôm lấy bát cháo, không chịu buông.
Đỗ Kinh vội vàng xua tay: “Không dám! Không dám! Đại nhân, tiểu nhân xin phép đi xử lý công vụ”.
Biết đây là việc riêng của Phiên Lộc, những việc không nên xen vào thì Đỗ Kinh cũng chẳng bao giờ dính đến, nên lập tức cáo từ, còn cẩn thận đóng cửa giúp hai người.
Phiên Lộc bê bát cháo lên, lúc thì nói cháo nóng, khi lại chê cháo nguội nhưng vẫn ngon lành ăn hết sạch, còn ợ lên một cái, khen Túy Cúc: “Từ khi gặp nhạc phụ, nàng đã ngoan ngoãn hơn nhiều”.
Túy Cúc hỏi: “Sau này ta cũng sẽ ngoan như thế, có được không?”.
Phiên Lộc gật vội: “Đương nhiên được, đương nhiên được!”.
Túy Cúc nói: “Sư phụ bảo ta phải biết trọng đại thể, lo toàn cục, không được làm hỏng việc. Không làm phí thời gian xử lý việc công của Thủ thành đại nhân, lát nữa ta quay lại sau”. Nói xong, Túy Cúc liền quay đi.
Chẳng mấy khi Túy Cúc dịu dàng ngoan ngoãn thế này, Phiên Lộc vui mừng khôn xiết, lại thấy Túy Cúc khen mình làm việc chăm chỉ thì cố ngăn nỗi kích động muốn vứt bỏ việc công mà xán lại bên nàng, tinh thần trở nên hăng hái xử lý công vụ, dự định làm xong sẽ chuồn sang chỗ nàng.
Đến lúc sắp xong việc, quả nhiên Túy Cúc lại đẩy cửa bước vào, tươi cười nhìn Phiên Lộc, hỏi: “Giờ Thủ thành đại nhân vẫn ổn chứ?”.
Phiên Lộc hỏi lại: “Rất ổn, có gì không ổn ư?”. Nhìn kỹ thần sắc Túy Cúc, Phiên Lộc bỗng giật mình, mặt biến sắc: “Nàng bỏ gì vào cháo?”. Hỏi xong hắn đứng bật dậy, bỗng thấy sức mạnh toàn thân biến đi đâu mất, hai chân run rẩy, toàn thân tê cứng.
Túy Cúc cố nén cười bước tới, cẩn thận thăm mạch cho Phiên Lộc, giọng vô cùng vui mừng: “Bạch cô nương thật lợi hại! Đúng là thăm mạch cũng không nhận ra, không thể phát hiện được là đã trúng thuốc”.
Phiên Lộc căm tức, giơ tay túm lấy Túy Cúc. Nhưng lúc này toàn thân hắn mất hết sức lực, động tác chậm chạp, Túy Cúc đã tránh được sang chỗ khác. Phiên Lộc giận dữ nói: “Sao nàng lại mang ta ra để thử thuốc?”.
Túy Cúc vốn đang cười, nghe Phiên Lộc hỏi vậy, sắc mặt bỗng lạnh băng, trừng mắt nhìn hắn, hai tay chống nạnh: “Ta hỏi ngươi, sao ngươi dám nói với sư phụ… ta… đã động phòng với ngươi?”.
Phiên Lộc vốn đang giận, nhưng thấy nàng mặt đỏ bừng hỏi đến điều này thì ngồi phịch xuống ghế, ôm bụng cười bò.
Túy Cúc chỉ còn cách đứng nhìn hắn chằm chằm.
Phiên Lộc cười xong, mới nói: “Đó chỉ là lời đồn thôi, coi như nàng ra tay có lý do, ta chịu phạt là được chứ gì. Hay thế này đi, đêm nay chúng ta biến lời đồn thành sự thật, như thế gọi là gạo đã nấu thành cơm…”. Còn chưa nói xong, Phiên Lộc đã bị Túy Cúc cho mấy đấm.
Phiên Lộc kêu lên mấy tiếng, hỏi: “Này, cái thứ thuốc ấy công hiệu bao lâu?”.
Túy Cúc đấm được vài cái, trong lòng cũng dễ chịu hơn, “Cái đó còn tùy thuộc vào thể trạng từng người, có người thì rất lâu, có người lại hồi phục ngay”. Sau đó, nàng dương dương tự đắc nói với Phiên Lộc: “Ngươi không biết phải vất vả thế nào mới phối ra loại dược liệu này đâu, ta hành nghề y, chỉ ở bên cạnh giúp sức, nhưng nhìn những thảo dược xanh xanh đỏ đỏ cũng hoa cả mắt, thế mà Bạch cô nương biết hết những thứ ấy. Trộn loại dược liệu này vào gạo, có dùng kim bạc kiểm tra cũng không thể phát hiện ra, ăn vào chỉ thấy toàn thân không còn sức lực, rồi sẽ xảy ra những hiện tượng như tay chân tê dại, buồn ngủ, ngứa ngáy mà không phát hiện ra nguyên nhân. Đảm bảo đám binh lính Vân Thường sẽ vô cùng sợ sệt hoang mang. Việc này cũng thú vị đấy chứ?”.
Phiên Lộc lườm nàng, than thở: “Ta biết vì người bị đem ra thử thuốc là ta nên nàng mới vui mừng thế kia. Nhỡ chăng loại dược liệu này không như mấy người nghĩ, nàng sẽ trở thành kẻ mưu sát phu quân đó”.
Túy Cúc le lưỡi: “Ngươi đoán trúng rồi, ta đang rất vui vì điều này”. Nói xong, nàng mặc kệ Phiên Lộc, bước thẳng ra ngoài.
Vì mấy ngày bận rộn điều chế dược liệu mà Sính Đình không được nghỉ ngơi, đến lúc phối xong thì cũng hết cả sức lực. Hoắc Vũ Nam vội bắt mạch và kê đơn thuốc cho nàng. Buổi tối, Túy Cúc còn đuổi Phiên Lộc đi, sang bầu bạn với Sính Đình đến tận giữa đêm.
Sính Đình khuyên Túy Cúc: “Ngươi cũng ở bên cạnh giúp sức, chắc mệt rồi, về nghỉ đi. Nếu người cũng bệnh thì làm thế nào?”.
Túy Cúc nói: “Túy Cúc ở cạnh cô nương một lúc nữa, khi nào cô nương ngủ, Túy Cúc sẽ về phòng”.
Sính Đình vội đáp: “Ngươi ở đây trò chuyện, ta càng không ngủ được”.
Nghe thế, Túy Cúc đành quay về phòng.
Nằm dựa vào gối một lúc, Sính Đình dần rơi vào giấc ngủ. Mơ hồ cảm thấy có người đang sờ trán mình, nàng mở mắt ra, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu tới soi rõ Sở Bắc Tiệp đang ngồi đầu giường, chàng vẫn mặc bộ y phục đi đêm, rõ ràng vừa mới trở về.
Nàng khẽ hỏi: “Vương gia về rồi ư?”.
“Sao trán nàng nóng thế này?”
“Vương gia về thật đúng lúc, hôm nay ở nhà đã chế xong dược liệu. Công hiệu rất đúng ý chúng ta, ngày mai chế thêm đợt nữa, nhiều một chút cho đủ dùng”.
Sính Đình khẽ xoay người, Sở Bắc Tiệp thuận tay ôm lấy nàng, cau mày nhìn ái thê.
Sính Đình biết Sở Bắc Tiệp đang trách nàng không thương xót bản thân thì mỉm cười nói: “Vương gia đã xong việc chưa?”.
“Đột nhập quân doanh, một đao là xong. Lần này ta chỉ dùng cây đao mang bên người, không dùng đến Thần uy bảo kiếm, tránh để lại dấu vết, tiết lộ thân phận”. Chàng một tay tháo đao trên lưng xuống, sắc mặt vô cùng bình thản: “Sau này nếu cùng đường, ta cũng có thể làm một thích khách”.
Sính Đình dịu dàng nói: “Thiếp biết Vương gia không muốn dính tay vào mấy thủ đoạn mờ ám này. Nếu chúng ta có đủ binh mã, chắc chắn Vương gia có thể ra sa trường, so tài cao thấp với tướng địch”.
Sở Bắc Tiệp ôm lấy nàng, trầm giọng: “Vì nàng, ta có thể làm bất cứ việc gì. Huống hồ là hai đội quân đối đầu, phải không từ bất cứ thủ đoạn nào, ám sát cũng có là gì?”.
Họ lặng lẽ tựa người bên nhau một lúc, Sính Đình khẽ hỏi: “Bên ngoài có tin tức gì không?”.
Vốn không định cho nàng biết, nhưng nàng đã hỏi đến, Sở Bắc Tiệp cũng chẳng muốn giấu, bèn thở dài: “Ta cử Nhược Hàn và mọi người đi các vùng khác nhau tạo điềm gở, khiến trăm họ lo lắng, để Hà Hiệp kiêng kỵ mà không lập tức lên ngôi. Nhưng kế này giấu được người khác, chứ không giấu được Hà Hiệp. Hắn đã huy động binh mã, cử tướng tài trong quân Vân Thường đi điều tra… và đã tìm thấy người của chúng ta”.
Sính Đình kêu lên một tiếng.
Sở Bắc Tiệp im lặng giây lát, nói tiếp: “Hoa Tham chết rồi. Không có tin tức của La Thượng, hoàn toàn mất liên lạc, e cũng là lành ít dữ nhiều. Ta đã lệnh cho Nhược Hàn dừng hết mọi hoạt động, tránh sự chú ý của chúng”. Ngừng một lúc, chàng nói tiếp, “Dù thế nào, những điềm gở ấy cũng đã khiến không ít kẻ danh gia vọng tộc phản đối Hà Hiệp lên ngôi vào lúc này. Hà Hiệp cũng biết ý định lập tân quốc của mình chưa chắc đã được văn võ bá quan Vân Thường tán đồng, nên vội vã chiêu mộ quân đội của mình. Hiện hắn đang rầm rộ chiêu binh ở Bắc Mạc và Quy Lạc, nhưng chẳng mấy người muốn tòng quân”.
Sính Đình thở dài, nép người vào lòng Sở Bắc Tiệp: “Thiếu gia càng lúc càng không được lòng người”.
Năm xưa chỉ cần hô một tiếng, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhi Quy Lạc bất chấp sinh mạng mà quên mình dốc sức cho tiểu Kính An vương.
Giết hết vương tộc Quy Lạc đã dâng quốc quy hàng, thực là sai lầm trí mạng của Hà Hiệp.
Sính Đình bất chợt rùng mình, phát hiện ra mình đang tính toán từng sai lầm của thiếu gia, mưu đồ lợi dụng điều đó ra sao…
Thế sự trêu đùa, khiến người ta không khỏi có chút vô tình.
Thiếu gia đã quay lại vương phủ Kính An.
Nhưng, mỹ nữ e ấp thẹn thùng, dịu dàng và thấu hiểu lòng người ngày xưa giờ đã chẳng còn nữa.
Dưới vầng trăng này, trong lòng thiếu gia liệu có đang nhớ đến ai?